Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)

Chương 11: Hoảng Hốt Vòng Tay

Trước Sau
Tiễn Bạch Tịch Dao đi xong, Diệp Ca về đến phòng lấy ra vòng tay bạc kia.

Cẩn thận quan sát, nghiên cứu thật lâu cũng không có phát hiện có đặc thù gì, đúng là một kiện pháp khí hoàng cấp hạ phẩm.

Đưa linh lực vào sẽ xuất hiện một màn phòng ngự ở trước người, đối với Diệp Ca hiện tại cũng không tệ lắm.

"Hệ thống, đó là bảo bối gì, ta không thấy có gì đặc thù?" Diệp Ca không nhìn ra nên chỉ có thể hỏi hệ thống.

Hệ thống "Đây là một kiện pháp bảo Thiên cấp hạ phẩm, chỉ là bị ẩn giấu đi, ngươi để nó vào balo hệ thống, nó sẽ lập tức hiện ra nguyên hình."

Diệp Ca lập tức làm theo, thu vòng tay vào balo hệ thống.

Quả nhiên vòng tay vừa mới thu vào balo hệ thống đã lập tức thay đổi bộ dáng, mặc dù vẫn là màu bạc, nhưng đường vân thay đổi.

Diệp Ca nhanh chóng xem xét thuộc tính.

Vòng tay Hoảng Hốt- Pháp bảo Thiên cấp hạ phẩm, kỹ năng duy nhất là hoảng hốt.

Có thể để cho người ta trong nháy mắt lâm vào trạng thái hoảng hốt, thời gian hoảng hốt phải xem cảnh giới của đối thủ.

"Thần khí!" Diệp Ca lấy từ balo hệ thống ra, yêu thích không nỡ rời tay.

Thử nghĩ xem khi ngươi giao chiến cùng người khác, đối phương bỗng nhiên ngây người một giây đồng hồ, một giây đồng hồ này có thể khiến đối phương chết nhiều lần rồi.

Diệp Ca bắt đầu dốc toàn lực luyện hóa vòng tay Hoảng Hốt.

Đây chính là pháp bảo Thiên cấp, muốn nhỏ máu khẳng định là không được, mình lại không có linh thức, Diệp Ca chỉ có thể dùng biện pháp ngu dốt nhất là dùng linh lực chậm rãi tẩm bổ và thành lập liên hệ.

Tốn ba ngày thời gian, hắn mới có thể thành lập với pháp bảo, xem như sơ bộ luyện hóa.

Hai ngày này Diệp Ca ở ngoài không tu luyện, Diệp Ca trong bản đồ lại không nghỉ ngơi, hắn giết hết gà lại lập tức tu luyện.

Tu vi cũng thuận lợi tiến vào luyện khí tầng sáu.

Ba ngày này đều không nổ ra vật gì tốt.

Mắt thấy sắc trời đã sáng, Diệp Ca đứng dậy quét dọn vệ sinh.

Có Trừ Trần Quyết trợ giúp, hắn rất nhanh đã quét dọn xong.

Sau đó hắn lại đi ra phòng bếp phía sau tự làm ăn chút đồ ăn cho mình, hai ngày qua hắn không ăn cơm, bụng đã đói đến mức sôi lên.

Đơn giản làm một nồi mì xào lớn cho mình.

Hắn ở trong phòng bếp đắc ý bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm thán sổ tay Trù Thần lợi hại.

Một bát mì xào bình thường cũng có thể mỹ vị như vậy.

Toàn bộ phòng bếp đều tỏa ra mùi thơm mê người.

Vạn Linh Nhi trải qua mấy ngày tu luyện, cảnh giới đã hoàn toàn vững chắc. Nàng quyết định ra khỏi phòng bế quan, vừa ra khỏi cửa lại mơ hồ ngửi được một mùi thơm.

Mũi ngọc tinh xảo của Vạn Linh Nhi hít hít, hai mắt sáng lên "Thơm quá!"

Sau đó nàng theo hướng múi thơm bay ra kia.

Rất nhanh, nàng đã đi vào phòng bếp "Chẳng lẽ là Diệp Ca làm?"

Vạn Linh Nhi đẩy cửa vào.

Lúc này Diệp Ca đang bưng một bát mì xào ngồi trên một cái ghế trong phòng bếp, đang ăn mì, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "Hút trượt, hút trượt".

"Ngươi đang ăn cái gì?"



Diệp Ca đang ăn ngon lành thì giật nảy mình, một cọng mì sợi còn treo bên miệng.

Quay đầu nhìn lại là Vạn Linh Nhi.

"Hút trượt". Diệp Ca hút mì sợi vào miệng.

"Tiểu thư, ngài xuất quan rồi, ta đang ăn mì!"

Vạn Linh Nhi không chớp mắt nhìn chằm chằm bát mì trong tay Diệp Ca.

Nàng nuốt nước miếng một cái nói : "Ta vừa xuất quan nên hơi đói, cho ta một bát đi."

"Tiểu thư, không phải ngài đã tích cốc sao? Làm sao lại đói" Thẳng nam nào đó nhanh mồm nhanh miệng nói.

Vạn Linh Nhi hơi đỏ mặt: "Ai cần ngươi lo, ta muốn ăn cái gì còn cần nói cùng ngươi sao, tranh thủ thời gian xới cho ta một bát "

"Ô, vâng, tiểu thư."

"Đúng rồi, ngươi, cho ta một bát lớn "

"Tốt."

Diệp Ca thả bát đũa xuống, cầm một cái bát lớn giống như mình, nhanh chóng múc đầy một bát mỳ lớn đến trên bàn cơm.

Vạn Linh Nhi lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Chỉ ăn một ngụm, nàng lập tức đờ ra, trong lòng như có một ngọn núi lửa trực tiếp bộc phát, cuối cùng hóa thành hai chữ ăn ngon.

Ăn ngon, món này cũng quá ngon rồi, tại sao trên đời này có thể có món mì ăn ngon như vậy chứ, còn ăn ngon hơn cả so với mẫu thân làm.

Càng ăn càng ngon, Vạn Linh Nhi cũng không để ý phong thái thục nữ, trực tiếp bưng lên bát đũa bắt đầu há miệng lớn ăn.

"Hút trượt, hút trượt" Tiếng ăn mỳ không ngừng truyền ra.

"Lại cho ta một bát." Giờ phút này Vạn Linh Nhi cũng phát hiện, mình không có chút phong thái thục nữ nào. Nhưng mì này ăn thực sự quá ngon, thục nữ rác rưởi vào thùng rác đi!

Diệp Ca ngơ ngác, ta còn không ăn xong một bát này mà ngươi đã ăn xong rồi.

Nhưng vẫn đi múc thêm cho đối phương một chén nữa.

Vạn Linh Nhi cúi đầu tiếp tục gặm mì.

Không đến hai phút đồng hồ sau:"Lại cho ta thêm một bát."

Diệp Ca nhìn nồi mì kia một chút, phát hiện chỉ còn một bát.

Đậu, đây là ta tự làm cho mình, ta còn chưa ăn xong một bát mà ngươi đã ăn hai bát.

Quỷ chết đói đầu thai à!

Nhưng ai bắt người ta là chủ nhân cơ chứ, hắn đành phải ngoan ngoãn đi mang một bát cuối cùng cho Vạn Linh Nhi.

Mình cũng phải tăng tốc ăn mì, lỡ may khi đôi phương ăn sạch, nhất định phải ăn cả trong chén của mình thì làm sao bây giờ.

Rất nhanh lại truyền tới tiếng của Vạn Linh Nhi:"Thêm một chén nữa."

Diệp Ca đứng dậy bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, hết rồi "

Vạn Linh Nhi nghe là hết rồi thì vô thức nhìn về phía bát trong tay Diệp Ca.

Diệp Ca giật mình, nhanh chóng giấu bát ra đằng sau.



"Ngài muốn làm gì, chén này ta đã ăn qua rồi."

Vạn Linh Nhi hơi đỏ mặt, trong lòng thầm mắng, trời ạ, vừa rồi ta lại muốn cướp mì mà Diệp Ca ăn thừa.

"Ngươi suy nghĩ cái gì đấy, hết rồi thì ngươi làm thêm đi."

Diệp Ca không biết nói gì: "Có thể chờ ta ăn xong tô mì này không."

"Không được, hiện tại ta lập tức muốn ăn." Vạn Linh Nhi rốt cục lộ ra vẻ ngang ngược của mình.

Diệp Ca chỉ đành chịu thả bát đũa xuống, bắt đầu xào nấu.

Rất nhanh, trong phòng bếp đã bay lên mùi thơm.

Lúc đầu Vạn Linh Nhi còn không tin là Diệp Ca làm, hiện tại nàng đã hoàn toàn tin.

Nghĩ đến Diệp Ca không chỉ có dáng dấp đẹp trai, còn biết làm mì ăn ngon như vậy, cảm giác mình đã nhặt được bảo bối.

Nhưng trên mặt vẫn giả bộ rất lạnh nhạt.

Rất nhanh mì đã được làm xong, vừa đưa lên trên mặt bàn, Vạn Linh Nhi lập tức không còn bình tĩnh nữa.Trong cả phòng bếp truyền ra tiếng"Hút trượt, hút trượt".

Diệp Ca cũng hấp thu giáo huấn, tranh thủ thời gian cầm chén đũa lên điên cuồng bắt đầu ăn.

Ăn xong lập tức đi múc thêm một chén nữa cho mình.

Rất nhanh hai người đã chia cắt xong nồi mì thứ hai.

Vạn Linh Nhi rốt cục đã ăn no rồi, nàng lớn thế này mà chưa từng ăn mì ngon như vậy.

Nếu không phải nàng thực sự quá no thì vẫn phải ăn thêm mấy bát.

Sau đó xuất ra một bình Ngưng Khí đan, ném cho Diệp Ca: "Bản tiểu thư thưởng cho ngươi "

Diệp Ca nhận lấy, mới vừa rồi còn có chút tâm lý bất mãn, đến giờ lại lập tức không còn ý kiến nữa, hắn giết gà kiếm được bình Ngưng Khí đan kia, trong hai ngày này đã tiêu hao không sai biệt lắm.

Tới đúng lúc lắm.

"Tạ tiểu thư ban thưởng."

"Ừ, lát nữa đi theo ta ra ngoài dạo chơi, thật nhàm chán." Vạn Linh Nhi dặn dò.

"Không thành vấn đề."

Sau đó hai người rời sân.

Vạn Linh Nhi thả ra phi kiếm, mang theo hai người bay đi.

Tốc độ này dọa Diệp Ca giật nảy mình, Diệp Ca vô thức, ôm bờ eo thon của Vạn Linh Nhi, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm "A!"

Vạn Linh Nhi bỗng nhiên bị hắn ôm lấy từ phía sau cũng giật nảy mình thì lập tức muốn hất Diệp Ca ra, sau đó nghe được tiếng đối phương kêu thảm lại không khỏi cười một tiếng rồi giảm tốc độ chậm lại.

Diệp Ca còn chưa kịp phản ứng, vẫn gắt gao ôm lấy bờ eo thon của đối phương và kêu thảm.

"Được rồi, ta đã giảm tốc độ chậm lại rồi, ngươi đừng gào nữa, để cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng ta làm gì ngươi."

Sắc mặt Vạn Linh Nhi đỏ lên nói, nếu đổi thành nam nhân khác mà dám ôm nàng, chắc đã bị đánh bay trước tiên.

Nhưng người ôm là Diệp Ca, Vạn Linh Nhi nhưng không có mảy may phẫn nộ, chỉ có xấu hổ.

Mình cũng có chút kỳ quái, vì sao lại không có phẫn nộ đối với Diệp Ca, nghĩ nửa ngày cảm thấy hẳn là đối phương làm mì ăn quá ngon.

Mình là nể tinh bát mì kia mới không so đo với đối phương...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau