Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 2:
Trên xe, Minh Tể Tể an vị trong lồng ngực của cha, dùng chính hơi thở của mình bao vây lấy người cha nhân gian.
Làm như vậy cho dù bé đang ngủ, chỉ cần cha bảo mẫu và bé ở cùng một chỗ thì sẽ không sợ gặp chuyện không may.
Hoắc Trầm Lệnh xem con gái bảo bối đang buồn ngủ, mí mắt nhắm chặt, nhẹ nhàng cúi xuống gần khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hỏi:
"Tể Tể có mệt lắm không?"
Minh Tể Tể buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Bé vẫn còn lệch múi giờ sinh học nghiêm trọng.
Bé hé miệng, ngáp một cái thật to.
Nhìn biểu cảm tựa như bị gọi tỉnh, người luôn lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần như Hoắc Trầm Lệnh lại nhịn không được mà cười rộ lên.
"Ngủ đi, cha ôm con ngủ."
Minh Tể Tể xác nhận lại: "Tể Tể ngủ rồi, cha sẽ một mực ôm Tể Tể, có được không?"
Hoắc Trầm Lệnh cười gật đầu: "Được."
Minh Tể Tể một giây sau liền đi vào giấc ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh: ". . . . . ."
"Tể Tể?"
"Tể Tể?"
Trìu mến gọi hai tiếng, phát hiện Tể Tể không hề phản ứng, thấy bé đã ngủ thật, Hoắc Trầm Lệnh nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Ông cũng không có đặt bé xuống, mà vẫn ôm trong ngực.
Một giờ sau, xe dừng ở bệnh viện Khang Hoa tầng một khu nội trú, Hoắc Trầm Lệnh ôm bé con xuống xe, rồi tiếp tục đi lên lầu.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh đi tới cửa phòng điều trị, khóe miệng đang ôn nhu tươi cười nháy mắt lạnh đi.
Chờ trợ lý Giang Lâm đẩy cửa ra, Hoắc Trầm Lệnh mới ôm bé con bước vào.
..........
"Chồng, anh tới. . . . . . Cô bé này là ai?"
Trương Trữ nhìn về phía cô bé đang được Hoắc Trầm Lệnh ôm trong ngực, đồng tử mạnh mẽ co rút mấy lần.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thoáng qua bé con đang được ông ôm trong ngực, dùng vẻ mặt hờ hững mà giải thích một câu:
"Anh mới vừa nhận nuôi một bé gái."
Trương Trữ trợn mắt há mồm, không thể tin được chuyện chính mình vừa nghe được.
"Anh. . . . . . Mới vừa nhận nuôi một đứa con gái? Vì sao?"
Nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu nước Hoa, căn bản không cần con gái mà là con trai.
Ông đã có ba đứa con trai, tất nhiên không thèm quan tâm đến chuyện nhận nuôi thêm một đứa con gái.
Hoắc Trầm Lệnh của mày: "Có lẽ là do hợp mắt, vừa nhìn thấy Tể Tể lần đầu, Anh đã rất thích con bé. Không phải lúc trước em từng nói, hy vọng chúng ta có được một đứa con gái sao?"
Trương Trữ mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn lúc trước.
Cô ta ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, xốc chăn bước xuống giường, đi đến bên cạnh Hoắc Trầm Lệnh, dường như cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.
"Em có thể ôm bé một cái không?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, đưa Tể Tể qua.
Trương Trữ đưa tay đón Tể Tể, trong nháy mắt đã liếc nhìn về phía sau tai phải của Hoắc Trầm Lệnh.
Nhìn thấy phía sau tai phải của ông ấy có tia máu đen sắp biến thành một vòng tròn, chuyện không cam lòng đã tiêu tán trong nháy mắt.
Hiện tại có lãnh đạm với cô ta hay không cũng đều không còn quan trọng.
Chờ tia máu đen này biến thành một vòng tròn, Hoắc Trầm Lệnh sẽ hoàn toàn yêu thương cô ta, vĩnh viễn sẽ không biết cô ta là Trương Trữ thật hay giả.
Cô ta là Trương Tinh, cùng với Trương Trữ là chị em song sinh.
Từ nhỏ thường ghen tị với chị gái Trương Trữ, rõ ràng là có cùng một khuôn mặt, dựa vào cái gì chị gái có thể gả cho Hoắc Trầm Lệnh, mà cô ta thì không?
Ba tháng trước cô ta cùng chị gái đi xem triển lãm tranh thì bị tai nạn xe cộ, chị gái Trương Trữ đã tử vong ngay tại chỗ, mà lúc ấy Hoắc Trầm Lệnh đang ở nước ngoài công tác, cô ta và cha mẹ đã liên thủ hoán đổi thân phận của hai người, cô ta là Trương Tinh đổi thành Trương Trữ vợ của Hoắc Trầm Lệnh.
Lo lắng Hoắc Trầm Lệnh sẽ phát hiện ra điều khác thường, cha cô ta đã tìm đại sư giúp cô ta, đưa cho Hoắc Trầm Lệnh ăn thứ gì đó, cũng chính là tạo ra tia máu đen này.
Chờ thời điểm Hoắc Trầm Lệnh thực sự yêu thương cô ta, thì sẽ không còn sợ bị phát hiện ra cô ta là Trương Tinh, cũng sẽ yêu cô ta đến không có khả năng kềm chế.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ có đứa con của chính mình.
Về phần đứa con gái nuôi này. . . . . .
Minh Tể Tể cảm thấy được hơi thở bất thiện, theo bản bé bỗng mở to mắt.
Kỳ thật bé căn bản chưa có tỉnh, đó là bản năng phản xạ có điều kiện của cơ thể mà mở mắt ra, thấy con ngươi đen nhánh đang mở to của bé con, Trương Trữ theo bản năng liền buông tay.
Hoắc Trầm Lệnh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng đỡ lấy bé con và ôm trở về lồng ngực, ánh mắt nhìn về phía Trương Trữ đã trở nên lạnh lùng.
"Em đang làm cái gì vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh luôn cảm thấy sau khi bị tai nạn xe cộ, vợ của mình đã thay đổi.
Mà sự thay đổi nhỏ này lại làm cho ông ấy theo bản năng mà cách xa.
Trương Trữ nghĩ đến ánh mắt âm lãnh đáng sợ vừa rồi của bé con, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy rồi chỉ vào bé con trong lòng ngực.
"Chồng, vừa rồi cô bé bỗng mở to mắt, thoạt nhìn rất dọa người."
Hoắc Trầm Lệnh cau mày: "Tể Tể ngủ đặc biệt sâu."
Trương Tinh: ". . . . . ."
Cô ta căn bản không tin, cô ta không có khả năng nhìn lầm.
Vì muốn cẩn thận nhìn lại cho kỹ, cô ta muốn bế bé con nhưng đã bị Hoắc Trầm Lệnh từ chối.
"Thân thể của em đang suy yếu nên nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác anh lại đến thăm em."
Trương Tinh theo bản năng mà bắt lấy cổ tay của ông ấy: "Chồng, em. . . . . ."
Không đợi cô ta nói cho hết lời, Hoắc Trầm Lệnh đã giãy ra khỏi tay cô ta, ôm Tể Tể xoay người rời đi.
Trương Tinh đứng tại chỗ, trong mắt là thần sắc âm ngoan hung ác.
"Hoắc Trầm Lệnh! Nếu sớm biết rằng anh sẽ trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc, cửa hôn sự này sao có thể đến phiên chị ta! Cũng may chị ta đã chết, tôi sẽ thay thế chị ta, trở thành Hoắc phu nhân chân chính!"
Chờ xem!
Không quá ba ngày!
Lệ khí âm u của cô ta theo ác niệm càng phát ra nồng đậm, hơi thở này ở nhân gian sẽ làm cho người ta sợ hãi nhưng cũng chính là đồ ăn mà Minh Tể Tể thích nhất.
Cho dù bé đang ngủ, nhưng cái mũi nhỏ đã nhịn không được giật giật.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé thậm chí còn bẹp bẹp, khóe miệng còn có nước dãi chảy ra.
Hoắc Trầm Lệnh nghe bé con chép miệng nhỏ, sự lạnh lùng phòng bị đã tản ra lúc thấy Trương Tinh đã không còn, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên.
"Con mèo tham ăn, nằm mơ cũng muốn ăn sao?"
Minh Tể Tể quả thật muốn ăn.
Bởi vì mùi lệ khí quá nồng, bé đã bị ép tỉnh trong vô thức.
Mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn người cha nhân gian vẫn đang ôm bé, tỉnh lại liền nở một nụ cười tươi với người cha bảo mẫu.
"Cha ~"
Bé con làm nũng, giọng trẻ con non nớt, cho dù là người thâm trầm lãnh đạm như Hoắc Trầm Lệnh cũng bị công phá.
"Tể Tể đói bụng à?"
Minh Tể Tể gật đầu, thân thể nho nhỏ ở trong lồng ngực đã đứng lên ôm lấy cha bảo mẫu, chiếc cằm nhỏ gối lên đầu vai rộng lớn, dùng đôi mắt màu đen tuyền nhìn bao quát hết hành lang.
Ở trong mắt Minh Tể Tể, toàn bộ hành lang đều biến thành màu đen, giơ năm ngón tay còn không thấy, còn có vô số bóng đen từ xa xa bay tới.
Sinh cơ trên thân thể của người cha bảo mẫu đang đi đến hồi kết một cách rõ ràng, bé nghiêng một bên đầu, liền thấy được phía sau tai phải của cha bảo mẫu có một tia máu sắp biến thành vòng tròn màu đen.
Minh Tể Tể hoang mang: "Cha, hôm qua cha có tắm rửa không?"
Hoắc Trầm Lệnh bị con gái bảo bối hỏi lời này thì rất sửng sốt, nhưng rất nhanh đã mỉm cười trả lời.
“Đêm qua cha đã tắm, sao vậy?"
Minh Tể Tể cau mày nhìn lên, thấy vô số bóng đen tụ tập thành cả đoàn, sau đó xoắn rồi lại hóa thành sợi màu đen cực nhỏ.
Một đầu của sợi màu đen nối với căn phòng bệnh cách đây không xa, đầu còn lại chính là nối tới phía sau tai phải cha bảo mẫu.
Minh Tể Tể chân thành nói với cha: "Cha! Ở phía sau tai cha có cái gì đó màu đen, Tể Tể giúp cha lâu nó đi, có được không?”
Hoắc Trầm Lệnh có chút kinh ngạc khi bản thân đã tắm rửa không sạch, nhưng nghe giọng trẻ con của bảo bối thì sủng nịnh cười cười.
"Được, cám ơn Tể Tể!."
Minh Tể Tể mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
"Không cần cảm ơn. Là cha ở nhân gian đã nhận nuôi Tể Tể, để báo đáp, Tể Tể cũng muốn bảo vệ cha."
Minh Tể Tể nói xong, dùng một ngón tay xuyên vào bên trong huyết nhục chỗ có sợi màu đen, sau đó nhẹ nhàng lôi ra.
Sau khi lôi sợi màu đen ra liền cho vào miệng ăn một cách ngon lành.
Hoắc Trầm Lệnh chỉ cảm thấy đằng sau lỗ tai ngứa ngứa, ông ấy nhẹ nhàng sờ lên.
Giống như trút bỏ được gánh nặng, tựa như lệ khí ở sâu trong nội tâm trong nháy mắt đã biến mất không còn.
"Tể Tể, làm được chưa?"
Minh Tể Tể vui vẻ cười rộ lên: "Tốt lắm tốt lắm, sau tai cha hiện tại rất sạch sẽ ."
Cùng lúc đó, bên trong phòng bệnh cách đó không xa đã truyền đến một tiếng kêu thê lương và thảm thiết.
"A!"
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, ôm Tể Tể nhanh chóng xoay người chạy trở về phòng bệnh.
Minh Tể Tể cũng muốn xem là con quỷ nào đã nối sợi màu đen đến sau tai phải của cha, vì thế bé đã mở to đôi mắt tò mò mà nhìn xung quanh.
Nhìn vào phòng bệnh để kiểm tra, thừa dịp cha bảo mẫu không chú ý tới, bé liền mở ra cái miệng nhỏ nhắn mà điên cuồng nuốt những quỷ hồn trên hành lang.
Trên hành lang, mấy thứ quỷ hồn này nọ trong nháy mắt đã bị bé cắn nuốt sạch sẽ, trong phòng bệnh càng phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn.
Hoắc Trầm Lệnh sợ Trương Trữ phát bệnh, không khống chế được cảm xúc mà dọa đến bé, không thể không để bé đứng ở cửa phòng bệnh.
"Tể Tể ở bên ngoài chờ cha được không?"
Minh Tể Tể cọ cọ vào đầu gối của cha, dùng tiếng ngây ngô của con nít đáp lời: "Cha yên tâm, Tể Tể nhất định không chạy lung tung."
"Ngoan."
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa đầu bé, một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Minh Tể Tể đang ngập mồm ăn ngon lành, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một người anh trai hơn mười tuổi đang từ thang máy bên kia đi ra, sau đó vội vã chạy tới phương hướng bên chỗ của bé.
Không đợi bé nói chuyện, anh trai đã kéo bé từ trên mặt đất đứng lên, ấn bé vào trong ngực.
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Minh Tể Tể mờ mịt: ". . . . . ."
Sợ?
Đó là cái gì?
Làm như vậy cho dù bé đang ngủ, chỉ cần cha bảo mẫu và bé ở cùng một chỗ thì sẽ không sợ gặp chuyện không may.
Hoắc Trầm Lệnh xem con gái bảo bối đang buồn ngủ, mí mắt nhắm chặt, nhẹ nhàng cúi xuống gần khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hỏi:
"Tể Tể có mệt lắm không?"
Minh Tể Tể buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Bé vẫn còn lệch múi giờ sinh học nghiêm trọng.
Bé hé miệng, ngáp một cái thật to.
Nhìn biểu cảm tựa như bị gọi tỉnh, người luôn lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần như Hoắc Trầm Lệnh lại nhịn không được mà cười rộ lên.
"Ngủ đi, cha ôm con ngủ."
Minh Tể Tể xác nhận lại: "Tể Tể ngủ rồi, cha sẽ một mực ôm Tể Tể, có được không?"
Hoắc Trầm Lệnh cười gật đầu: "Được."
Minh Tể Tể một giây sau liền đi vào giấc ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh: ". . . . . ."
"Tể Tể?"
"Tể Tể?"
Trìu mến gọi hai tiếng, phát hiện Tể Tể không hề phản ứng, thấy bé đã ngủ thật, Hoắc Trầm Lệnh nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Ông cũng không có đặt bé xuống, mà vẫn ôm trong ngực.
Một giờ sau, xe dừng ở bệnh viện Khang Hoa tầng một khu nội trú, Hoắc Trầm Lệnh ôm bé con xuống xe, rồi tiếp tục đi lên lầu.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh đi tới cửa phòng điều trị, khóe miệng đang ôn nhu tươi cười nháy mắt lạnh đi.
Chờ trợ lý Giang Lâm đẩy cửa ra, Hoắc Trầm Lệnh mới ôm bé con bước vào.
..........
"Chồng, anh tới. . . . . . Cô bé này là ai?"
Trương Trữ nhìn về phía cô bé đang được Hoắc Trầm Lệnh ôm trong ngực, đồng tử mạnh mẽ co rút mấy lần.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thoáng qua bé con đang được ông ôm trong ngực, dùng vẻ mặt hờ hững mà giải thích một câu:
"Anh mới vừa nhận nuôi một bé gái."
Trương Trữ trợn mắt há mồm, không thể tin được chuyện chính mình vừa nghe được.
"Anh. . . . . . Mới vừa nhận nuôi một đứa con gái? Vì sao?"
Nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu nước Hoa, căn bản không cần con gái mà là con trai.
Ông đã có ba đứa con trai, tất nhiên không thèm quan tâm đến chuyện nhận nuôi thêm một đứa con gái.
Hoắc Trầm Lệnh của mày: "Có lẽ là do hợp mắt, vừa nhìn thấy Tể Tể lần đầu, Anh đã rất thích con bé. Không phải lúc trước em từng nói, hy vọng chúng ta có được một đứa con gái sao?"
Trương Trữ mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn lúc trước.
Cô ta ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, xốc chăn bước xuống giường, đi đến bên cạnh Hoắc Trầm Lệnh, dường như cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.
"Em có thể ôm bé một cái không?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu, đưa Tể Tể qua.
Trương Trữ đưa tay đón Tể Tể, trong nháy mắt đã liếc nhìn về phía sau tai phải của Hoắc Trầm Lệnh.
Nhìn thấy phía sau tai phải của ông ấy có tia máu đen sắp biến thành một vòng tròn, chuyện không cam lòng đã tiêu tán trong nháy mắt.
Hiện tại có lãnh đạm với cô ta hay không cũng đều không còn quan trọng.
Chờ tia máu đen này biến thành một vòng tròn, Hoắc Trầm Lệnh sẽ hoàn toàn yêu thương cô ta, vĩnh viễn sẽ không biết cô ta là Trương Trữ thật hay giả.
Cô ta là Trương Tinh, cùng với Trương Trữ là chị em song sinh.
Từ nhỏ thường ghen tị với chị gái Trương Trữ, rõ ràng là có cùng một khuôn mặt, dựa vào cái gì chị gái có thể gả cho Hoắc Trầm Lệnh, mà cô ta thì không?
Ba tháng trước cô ta cùng chị gái đi xem triển lãm tranh thì bị tai nạn xe cộ, chị gái Trương Trữ đã tử vong ngay tại chỗ, mà lúc ấy Hoắc Trầm Lệnh đang ở nước ngoài công tác, cô ta và cha mẹ đã liên thủ hoán đổi thân phận của hai người, cô ta là Trương Tinh đổi thành Trương Trữ vợ của Hoắc Trầm Lệnh.
Lo lắng Hoắc Trầm Lệnh sẽ phát hiện ra điều khác thường, cha cô ta đã tìm đại sư giúp cô ta, đưa cho Hoắc Trầm Lệnh ăn thứ gì đó, cũng chính là tạo ra tia máu đen này.
Chờ thời điểm Hoắc Trầm Lệnh thực sự yêu thương cô ta, thì sẽ không còn sợ bị phát hiện ra cô ta là Trương Tinh, cũng sẽ yêu cô ta đến không có khả năng kềm chế.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ có đứa con của chính mình.
Về phần đứa con gái nuôi này. . . . . .
Minh Tể Tể cảm thấy được hơi thở bất thiện, theo bản bé bỗng mở to mắt.
Kỳ thật bé căn bản chưa có tỉnh, đó là bản năng phản xạ có điều kiện của cơ thể mà mở mắt ra, thấy con ngươi đen nhánh đang mở to của bé con, Trương Trữ theo bản năng liền buông tay.
Hoắc Trầm Lệnh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng đỡ lấy bé con và ôm trở về lồng ngực, ánh mắt nhìn về phía Trương Trữ đã trở nên lạnh lùng.
"Em đang làm cái gì vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh luôn cảm thấy sau khi bị tai nạn xe cộ, vợ của mình đã thay đổi.
Mà sự thay đổi nhỏ này lại làm cho ông ấy theo bản năng mà cách xa.
Trương Trữ nghĩ đến ánh mắt âm lãnh đáng sợ vừa rồi của bé con, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy rồi chỉ vào bé con trong lòng ngực.
"Chồng, vừa rồi cô bé bỗng mở to mắt, thoạt nhìn rất dọa người."
Hoắc Trầm Lệnh cau mày: "Tể Tể ngủ đặc biệt sâu."
Trương Tinh: ". . . . . ."
Cô ta căn bản không tin, cô ta không có khả năng nhìn lầm.
Vì muốn cẩn thận nhìn lại cho kỹ, cô ta muốn bế bé con nhưng đã bị Hoắc Trầm Lệnh từ chối.
"Thân thể của em đang suy yếu nên nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác anh lại đến thăm em."
Trương Tinh theo bản năng mà bắt lấy cổ tay của ông ấy: "Chồng, em. . . . . ."
Không đợi cô ta nói cho hết lời, Hoắc Trầm Lệnh đã giãy ra khỏi tay cô ta, ôm Tể Tể xoay người rời đi.
Trương Tinh đứng tại chỗ, trong mắt là thần sắc âm ngoan hung ác.
"Hoắc Trầm Lệnh! Nếu sớm biết rằng anh sẽ trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc, cửa hôn sự này sao có thể đến phiên chị ta! Cũng may chị ta đã chết, tôi sẽ thay thế chị ta, trở thành Hoắc phu nhân chân chính!"
Chờ xem!
Không quá ba ngày!
Lệ khí âm u của cô ta theo ác niệm càng phát ra nồng đậm, hơi thở này ở nhân gian sẽ làm cho người ta sợ hãi nhưng cũng chính là đồ ăn mà Minh Tể Tể thích nhất.
Cho dù bé đang ngủ, nhưng cái mũi nhỏ đã nhịn không được giật giật.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé thậm chí còn bẹp bẹp, khóe miệng còn có nước dãi chảy ra.
Hoắc Trầm Lệnh nghe bé con chép miệng nhỏ, sự lạnh lùng phòng bị đã tản ra lúc thấy Trương Tinh đã không còn, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên.
"Con mèo tham ăn, nằm mơ cũng muốn ăn sao?"
Minh Tể Tể quả thật muốn ăn.
Bởi vì mùi lệ khí quá nồng, bé đã bị ép tỉnh trong vô thức.
Mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn người cha nhân gian vẫn đang ôm bé, tỉnh lại liền nở một nụ cười tươi với người cha bảo mẫu.
"Cha ~"
Bé con làm nũng, giọng trẻ con non nớt, cho dù là người thâm trầm lãnh đạm như Hoắc Trầm Lệnh cũng bị công phá.
"Tể Tể đói bụng à?"
Minh Tể Tể gật đầu, thân thể nho nhỏ ở trong lồng ngực đã đứng lên ôm lấy cha bảo mẫu, chiếc cằm nhỏ gối lên đầu vai rộng lớn, dùng đôi mắt màu đen tuyền nhìn bao quát hết hành lang.
Ở trong mắt Minh Tể Tể, toàn bộ hành lang đều biến thành màu đen, giơ năm ngón tay còn không thấy, còn có vô số bóng đen từ xa xa bay tới.
Sinh cơ trên thân thể của người cha bảo mẫu đang đi đến hồi kết một cách rõ ràng, bé nghiêng một bên đầu, liền thấy được phía sau tai phải của cha bảo mẫu có một tia máu sắp biến thành vòng tròn màu đen.
Minh Tể Tể hoang mang: "Cha, hôm qua cha có tắm rửa không?"
Hoắc Trầm Lệnh bị con gái bảo bối hỏi lời này thì rất sửng sốt, nhưng rất nhanh đã mỉm cười trả lời.
“Đêm qua cha đã tắm, sao vậy?"
Minh Tể Tể cau mày nhìn lên, thấy vô số bóng đen tụ tập thành cả đoàn, sau đó xoắn rồi lại hóa thành sợi màu đen cực nhỏ.
Một đầu của sợi màu đen nối với căn phòng bệnh cách đây không xa, đầu còn lại chính là nối tới phía sau tai phải cha bảo mẫu.
Minh Tể Tể chân thành nói với cha: "Cha! Ở phía sau tai cha có cái gì đó màu đen, Tể Tể giúp cha lâu nó đi, có được không?”
Hoắc Trầm Lệnh có chút kinh ngạc khi bản thân đã tắm rửa không sạch, nhưng nghe giọng trẻ con của bảo bối thì sủng nịnh cười cười.
"Được, cám ơn Tể Tể!."
Minh Tể Tể mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
"Không cần cảm ơn. Là cha ở nhân gian đã nhận nuôi Tể Tể, để báo đáp, Tể Tể cũng muốn bảo vệ cha."
Minh Tể Tể nói xong, dùng một ngón tay xuyên vào bên trong huyết nhục chỗ có sợi màu đen, sau đó nhẹ nhàng lôi ra.
Sau khi lôi sợi màu đen ra liền cho vào miệng ăn một cách ngon lành.
Hoắc Trầm Lệnh chỉ cảm thấy đằng sau lỗ tai ngứa ngứa, ông ấy nhẹ nhàng sờ lên.
Giống như trút bỏ được gánh nặng, tựa như lệ khí ở sâu trong nội tâm trong nháy mắt đã biến mất không còn.
"Tể Tể, làm được chưa?"
Minh Tể Tể vui vẻ cười rộ lên: "Tốt lắm tốt lắm, sau tai cha hiện tại rất sạch sẽ ."
Cùng lúc đó, bên trong phòng bệnh cách đó không xa đã truyền đến một tiếng kêu thê lương và thảm thiết.
"A!"
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, ôm Tể Tể nhanh chóng xoay người chạy trở về phòng bệnh.
Minh Tể Tể cũng muốn xem là con quỷ nào đã nối sợi màu đen đến sau tai phải của cha, vì thế bé đã mở to đôi mắt tò mò mà nhìn xung quanh.
Nhìn vào phòng bệnh để kiểm tra, thừa dịp cha bảo mẫu không chú ý tới, bé liền mở ra cái miệng nhỏ nhắn mà điên cuồng nuốt những quỷ hồn trên hành lang.
Trên hành lang, mấy thứ quỷ hồn này nọ trong nháy mắt đã bị bé cắn nuốt sạch sẽ, trong phòng bệnh càng phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn.
Hoắc Trầm Lệnh sợ Trương Trữ phát bệnh, không khống chế được cảm xúc mà dọa đến bé, không thể không để bé đứng ở cửa phòng bệnh.
"Tể Tể ở bên ngoài chờ cha được không?"
Minh Tể Tể cọ cọ vào đầu gối của cha, dùng tiếng ngây ngô của con nít đáp lời: "Cha yên tâm, Tể Tể nhất định không chạy lung tung."
"Ngoan."
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa đầu bé, một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Minh Tể Tể đang ngập mồm ăn ngon lành, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một người anh trai hơn mười tuổi đang từ thang máy bên kia đi ra, sau đó vội vã chạy tới phương hướng bên chỗ của bé.
Không đợi bé nói chuyện, anh trai đã kéo bé từ trên mặt đất đứng lên, ấn bé vào trong ngực.
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Minh Tể Tể mờ mịt: ". . . . . ."
Sợ?
Đó là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất