Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 8:
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "Đưa tiễn lúc lâm chung?"
Bé gật đầu: "Đúng!"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "Em làm?"
Bé lại lần nữa gật đầu: "Đúng!"
Nhìn thấy biểu hiện của anh trai có vẻ không hài lòng, bé nghiêng đầu nói thêm.
"Nếu anh đồng ý, con cháu tương lai của anh Tể Tể đều có thể làm giống như vậy!"
Hoắc Tư Thần: "..."
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhanh chóng nhìn về phía cha mình: "Cha, cha không nên ôm về một cô bé đầu óc có vấn đề..."
Chữ "chứ" trong miệng còn chưa nói ra, bạn nhỏ Hoắc Tư Thần đã bị cha gõ thẳng vào đầu.
"Hoắc Tư Thần, Tể Tể là em gái của con! Có người anh trai nào lại nói rằng em gái mình có vấn đề về đầu óc hả?"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần cảm thấy ủy khuất: "Nhưng mà cha, em ấy nói rằng sẽ giúp con và con cháu của con đưa tiễn lúc lâm chung! Em ấy đang nguyền rủa con!"
Bé sững sờ: "Không phải, anh trai nhỏ, Tể Tể nói thật, Tể Tể thật sự có thể đưa tiễn con cái mai sau của anh!"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "Cha, cha nhìn xem em ấy còn nói kìa!"
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Tể Tể: "Tể Tể, mặc kệ anh trai nhỏ của con, cha sẽ dẫn con vào gặp anh hai."
.....
Hoắc Tư Thần: "..."
Đây có thật là người cha lạnh lùng hà khắc của bọn họ?
Con ngươi Hoắc Tư Thần đột nhiên xoay chuyển, quay người lao về phía phòng khách, vừa hét vừa xông vào.
"Anh hai, anh xuống xem một chút, cha của chúng ta bị mê hoặc rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Tể Tể lắng nghe, bé tưởng thật còn nghiêm túc giải thích ngay lập tức.
"Anh trai, cha của chúng ta không phải bị mê hoặc, cha của chúng ta rất khỏe!"
Hoắc Trầm Lệnh bước nhanh, nhưng không ngờ bé còn nhanh hơn.
Khi ông bước lên bậc thang với đôi chân dài miên man, bé đã lao vào phòng khách.
Hoắc Tư Tước vừa từ trên lầu đi xuống, chỉ cảm thấy chân nặng trĩu, có cái gì ấm áp mềm mại ôm lấy chân của cậu.
Cậu nhìn xuống cùng bé con bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Tư Tước “a” một tiếng, vươn tay lôi bé từ trên đùi xuống, ôm vào trong lòng.
Nhẹ nhàng ước lượng, có vẻ khá nặng.
"Em là Tể Tể, thành viên mới của gia đình chúng ta?"
Hai mắt của bé sáng ngời, ôm lấy cổ anh hai “dạ” một tiếng, trên người ngửi được mùi giống hệt cha bảo mẫu.
"Chào anh, em tên Tể Tể, năm nay em ba tuổi rưỡi!"
Hoắc Tư Thần đã xông vào rồi, vẫn còn hét lên.
"Anh hai, đừng ôm em ấy, não em ấy có vấn đề! Em ấy nói là muốn giúp em và con cháu em đưa tiễn lúc chết!"
Tể Tể bĩu môi và hếch cằm lên một cách kiêu ngạo.
"Anh ba, Tể Tể nói thật, đầu óc của Tể Tể tốt lắm không có vấn đề gì."
Ngược lại, anh hai đang ôm bé lại có chút không bình thường.
Bé ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người anh hai.
Không có gì trên người cha bảo mẫu, cũng như khi bé ôm anh trai thứ ba của mình lúc trước.
Bé ôm cổ anh hai rồi hôn một ngụm vào má.
Quản nó là cái thá gì!
Trước tiên cứ để Tể Tể chữa lành đã!
Kẻ nào dám tấn công người của bé, sẽ nhận lấy sự trút giận của bé!
Hoắc Trầm Lệnh đi vào sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.
Đứa con thứ hai mắc chứng nghiện sạch sẽ, một chứng nghiện sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, cậu có tính cách phản nghịch, ăn nói có vẻ hiền lành, dễ gần nhưng thực ra cậu là người khó hòa đồng nhất trong ba người con trai.
Ngay cả khi lúc này cậu đang ôm Tể Tể, nhưng có thể cậu không thực sự thích Tể Tể.
Chưa kể Tể Tể còn trực tiếp hôn cậu nhóc.
Tuy nhiên sẽ vui hơn khi người được Tể Tể hôn là ông.
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, sải bước đi tới, đón lấy Tể Tể từ trên tay cậu con trai thứ hai.
"Tể Tể thật sự thích con."
Hoắc Tư Tước định thần lại, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên má, đầu ngón tay có chút ướt át.
Khi nhận ra đó là thứ gì, cả người Hoắc Tư Tước liền không khỏe.
Nhưng mà bé không hề tự giác, thậm chí còn cười tươi nhìn cậu.
Hoắc Tư Tước: "..."
Ngay cả Hoắc Tư Thần đi tới cũng không nhịn được thấp giọng giải thích giúp cho bé.
"Anh hai, Tể Tể còn nhỏ, anh đừng tính toán với em ấy!"
Khóe miệng Hoắc Tư Tước mấp máy, trên trán nổi gân xanh.
Bé đột nhiên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của anh hai, nhìn thấy một tầng sương mù màu đen.
"Anh hai, vừa rồi anh có gặp quỷ không?"
Hoắc Tư Thần nặng nề che mặt: "Tể Tể, anh ba không cứu được em nữa rồi!"
Anh hai có hai điều cấm kỵ lớn: thứ nhất là bệnh sạch sẽ, thứ hai là giống như anh cả, rất coi thường chuyện quỷ thần! Người nào đó gặp nguy rồi!
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh trầm xuống khi nghe thấy lời nói của Tể Tể.
Tể Tể có đôi mắt âm dương, nên chắc hẳn bé đã nhìn thấy thứ gì đó từ trên người của Tư Tước.
"Tư Tước, trả lời câu hỏi của em gái con."
Hoắc Tư Tước đột nhiên cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự bất cần và ngỗ ngược.
Rõ ràng cậu vẫn còn là một học sinh trung học cơ sở, nhưng lệ khí và hận ý mà trong mắt cậu bộc phát ra không hề đơn giản.
"Em gái? Em ấy tính là gì?"
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh lại càng trầm xuống, vừa muốn bộc phát cơn thịnh nộ, liền nghe thấy một giọng nói mềm mại từ bé con.
Bé gật đầu: "Đúng!"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "Em làm?"
Bé lại lần nữa gật đầu: "Đúng!"
Nhìn thấy biểu hiện của anh trai có vẻ không hài lòng, bé nghiêng đầu nói thêm.
"Nếu anh đồng ý, con cháu tương lai của anh Tể Tể đều có thể làm giống như vậy!"
Hoắc Tư Thần: "..."
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhanh chóng nhìn về phía cha mình: "Cha, cha không nên ôm về một cô bé đầu óc có vấn đề..."
Chữ "chứ" trong miệng còn chưa nói ra, bạn nhỏ Hoắc Tư Thần đã bị cha gõ thẳng vào đầu.
"Hoắc Tư Thần, Tể Tể là em gái của con! Có người anh trai nào lại nói rằng em gái mình có vấn đề về đầu óc hả?"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần cảm thấy ủy khuất: "Nhưng mà cha, em ấy nói rằng sẽ giúp con và con cháu của con đưa tiễn lúc lâm chung! Em ấy đang nguyền rủa con!"
Bé sững sờ: "Không phải, anh trai nhỏ, Tể Tể nói thật, Tể Tể thật sự có thể đưa tiễn con cái mai sau của anh!"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: "Cha, cha nhìn xem em ấy còn nói kìa!"
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Tể Tể: "Tể Tể, mặc kệ anh trai nhỏ của con, cha sẽ dẫn con vào gặp anh hai."
.....
Hoắc Tư Thần: "..."
Đây có thật là người cha lạnh lùng hà khắc của bọn họ?
Con ngươi Hoắc Tư Thần đột nhiên xoay chuyển, quay người lao về phía phòng khách, vừa hét vừa xông vào.
"Anh hai, anh xuống xem một chút, cha của chúng ta bị mê hoặc rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Tể Tể lắng nghe, bé tưởng thật còn nghiêm túc giải thích ngay lập tức.
"Anh trai, cha của chúng ta không phải bị mê hoặc, cha của chúng ta rất khỏe!"
Hoắc Trầm Lệnh bước nhanh, nhưng không ngờ bé còn nhanh hơn.
Khi ông bước lên bậc thang với đôi chân dài miên man, bé đã lao vào phòng khách.
Hoắc Tư Tước vừa từ trên lầu đi xuống, chỉ cảm thấy chân nặng trĩu, có cái gì ấm áp mềm mại ôm lấy chân của cậu.
Cậu nhìn xuống cùng bé con bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Tư Tước “a” một tiếng, vươn tay lôi bé từ trên đùi xuống, ôm vào trong lòng.
Nhẹ nhàng ước lượng, có vẻ khá nặng.
"Em là Tể Tể, thành viên mới của gia đình chúng ta?"
Hai mắt của bé sáng ngời, ôm lấy cổ anh hai “dạ” một tiếng, trên người ngửi được mùi giống hệt cha bảo mẫu.
"Chào anh, em tên Tể Tể, năm nay em ba tuổi rưỡi!"
Hoắc Tư Thần đã xông vào rồi, vẫn còn hét lên.
"Anh hai, đừng ôm em ấy, não em ấy có vấn đề! Em ấy nói là muốn giúp em và con cháu em đưa tiễn lúc chết!"
Tể Tể bĩu môi và hếch cằm lên một cách kiêu ngạo.
"Anh ba, Tể Tể nói thật, đầu óc của Tể Tể tốt lắm không có vấn đề gì."
Ngược lại, anh hai đang ôm bé lại có chút không bình thường.
Bé ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người anh hai.
Không có gì trên người cha bảo mẫu, cũng như khi bé ôm anh trai thứ ba của mình lúc trước.
Bé ôm cổ anh hai rồi hôn một ngụm vào má.
Quản nó là cái thá gì!
Trước tiên cứ để Tể Tể chữa lành đã!
Kẻ nào dám tấn công người của bé, sẽ nhận lấy sự trút giận của bé!
Hoắc Trầm Lệnh đi vào sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.
Đứa con thứ hai mắc chứng nghiện sạch sẽ, một chứng nghiện sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, cậu có tính cách phản nghịch, ăn nói có vẻ hiền lành, dễ gần nhưng thực ra cậu là người khó hòa đồng nhất trong ba người con trai.
Ngay cả khi lúc này cậu đang ôm Tể Tể, nhưng có thể cậu không thực sự thích Tể Tể.
Chưa kể Tể Tể còn trực tiếp hôn cậu nhóc.
Tuy nhiên sẽ vui hơn khi người được Tể Tể hôn là ông.
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, sải bước đi tới, đón lấy Tể Tể từ trên tay cậu con trai thứ hai.
"Tể Tể thật sự thích con."
Hoắc Tư Tước định thần lại, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên má, đầu ngón tay có chút ướt át.
Khi nhận ra đó là thứ gì, cả người Hoắc Tư Tước liền không khỏe.
Nhưng mà bé không hề tự giác, thậm chí còn cười tươi nhìn cậu.
Hoắc Tư Tước: "..."
Ngay cả Hoắc Tư Thần đi tới cũng không nhịn được thấp giọng giải thích giúp cho bé.
"Anh hai, Tể Tể còn nhỏ, anh đừng tính toán với em ấy!"
Khóe miệng Hoắc Tư Tước mấp máy, trên trán nổi gân xanh.
Bé đột nhiên nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của anh hai, nhìn thấy một tầng sương mù màu đen.
"Anh hai, vừa rồi anh có gặp quỷ không?"
Hoắc Tư Thần nặng nề che mặt: "Tể Tể, anh ba không cứu được em nữa rồi!"
Anh hai có hai điều cấm kỵ lớn: thứ nhất là bệnh sạch sẽ, thứ hai là giống như anh cả, rất coi thường chuyện quỷ thần! Người nào đó gặp nguy rồi!
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh trầm xuống khi nghe thấy lời nói của Tể Tể.
Tể Tể có đôi mắt âm dương, nên chắc hẳn bé đã nhìn thấy thứ gì đó từ trên người của Tư Tước.
"Tư Tước, trả lời câu hỏi của em gái con."
Hoắc Tư Tước đột nhiên cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự bất cần và ngỗ ngược.
Rõ ràng cậu vẫn còn là một học sinh trung học cơ sở, nhưng lệ khí và hận ý mà trong mắt cậu bộc phát ra không hề đơn giản.
"Em gái? Em ấy tính là gì?"
Sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh lại càng trầm xuống, vừa muốn bộc phát cơn thịnh nộ, liền nghe thấy một giọng nói mềm mại từ bé con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất