Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 31:
Sự cố đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư ba người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy tới chỗ Tể Tể.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
"Mau gọi 120!"
......
Tể Tể vẫn ý thức được chuyện xảy ra ở bên cạnh.
Nhưng toàn thân đã bị cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu, bé căn bản không thể động đậy.
Đôi mắt to trừng lớn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được trên đời này còn có thứ có thể thương tổn được bé!
Bé nhìn thấy mặt anh hai trắng bệch cẩn thận ôm bé từ dưới đất lên, điên cuồng chạy tới cửa chính.
Tể Tể dùng giọng trẻ con mềm yếu mở miệng: "...... Anh hai đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bé vừa sinh ra đã có thân thể bất tử, dù cỗ lực lượng vô hình kia đặc biệt tà dị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ làm hồn phách của bé rời thân thể.
Kết quả một lúc sau Tể Tể phát hiện ra hồn phách của bé giống như không có rời thân thể.
Bởi vì mí mắt bé càng ngày càng nặng, sau đó dần dần đã mất đi ý thức.
Tể Tể: "......"
Cái này thật không khoa học!
Hoắc Trầm Lệnh đang họp video với các giám đốc điều hàng công ty ở nước ngoài.
"Cha, Tể Tể bị điện giật."
Hoắc Trầm Lệnh cho rằng mình nghe nhầm.
"Con nói cái gì?"
"Tể Tể bị điện giật, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu."
Hoắc Trầm Lệnh run tay, điện thoại trượt xuống cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy.
Mấy người giám đốc điều hành ở nước ngoài: "......"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Boss lớn luôn luôn hờ hững lạnh lùng thế mà lại luống cuống như vậy!
——
Lúc Hoắc Trầm Lệnh chạy tới bệnh viện, Tể Tể đã được đưa từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh VIP, nhưng còn chưa có tỉnh.
Sau khi hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh vẫn còn có chút trắng bệch, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ba thiếu niên.
"Tể Tể không có việc gì, các con cũng đừng tự trách."
Nói cho cùng là do ông ấy làm cha không tốt!
Chăm sóc Tể Tể vốn chính là trách nhiệm của ông ấy!
Bách Minh Tư, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần luôn cảm thấy tự trách.
Nếu như lúc ấy bọn họ không lo mãi mê chơi game, nhất định có thể chú ý tới Tể Tể, sẽ thấy được em ấy sắp đụng phải dây điện.
Nếu kịp thời ngăn lại, Tể Tể chắc chắn sẽ không có việc gì.
Mà bây giờ......
Trong phòng bệnh, bầu không khí hết sức trầm mặc và phiền muộn, Tể Tể đang nằm trên giường đã run rẩy lông mi.
Hoắc Trầm Lệnh đứng gần nhất là người đầu tiên chú ý tới.
"Tể Tể."
Tể Tể chậm rãi mở to mắt, giọng nói vô cùng nhỏ, đặc biệt yếu ớt.
"Cha."
Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần và Bách Minh Tư vội vây quanh: "Tể Tể, em cảm thấy thế nào rồi?"
Tể Tể suy nghĩ một hồi, bắp chân, cánh tay nhỏ đã có thể cử động, bé thở phào nhẹ nhõm.
Cất giọng mềm mại an ủi người thân.
"Tể Tể rất tốt, cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bên trên sổ sinh tử không có tên của bé, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé cũng sẽ không chết.
Nhìn thấy cha bảo mẫu ở nhân gian có sắc mặt trắng bệch, Tể Tể vội vàng ôm lấy cánh tay.
"Cha, thật xin lỗi, Tể Tể đã làm cha và các anh lo lắng rồi. Tể Tể không bao giờ sờ cái dây nhiều màu kia nữa."
Hoắc Trầm Lệnh cùng mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Đúng là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tỉnh lại chuyện đầu tiên là an ủi bọn họ.
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa tóc của bé, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy tóc của bé giống như mì ăn liền mà xoăn một mớ, khóe miệng giật giật.
Tể Tể nghi hoặc nhìn qua: "Cha làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Nguy hiểm đã được giải trừ, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư cũng chú ý tới sự thay đổi tóc của bé con, từng khuôn mặt đều biểu lộ vô cùng đặc sắc.
Tể Tể với cái đầu xoăn như mì tôm nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng, phát ra âm thanh nhỏ hiếu kì.
"Cha?"
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
"Mau gọi 120!"
......
Tể Tể vẫn ý thức được chuyện xảy ra ở bên cạnh.
Nhưng toàn thân đã bị cỗ lực lượng vô hình xuyên thấu, bé căn bản không thể động đậy.
Đôi mắt to trừng lớn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được trên đời này còn có thứ có thể thương tổn được bé!
Bé nhìn thấy mặt anh hai trắng bệch cẩn thận ôm bé từ dưới đất lên, điên cuồng chạy tới cửa chính.
Tể Tể dùng giọng trẻ con mềm yếu mở miệng: "...... Anh hai đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bé vừa sinh ra đã có thân thể bất tử, dù cỗ lực lượng vô hình kia đặc biệt tà dị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ làm hồn phách của bé rời thân thể.
Kết quả một lúc sau Tể Tể phát hiện ra hồn phách của bé giống như không có rời thân thể.
Bởi vì mí mắt bé càng ngày càng nặng, sau đó dần dần đã mất đi ý thức.
Tể Tể: "......"
Cái này thật không khoa học!
Hoắc Trầm Lệnh đang họp video với các giám đốc điều hàng công ty ở nước ngoài.
"Cha, Tể Tể bị điện giật."
Hoắc Trầm Lệnh cho rằng mình nghe nhầm.
"Con nói cái gì?"
"Tể Tể bị điện giật, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu."
Hoắc Trầm Lệnh run tay, điện thoại trượt xuống cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy xoay người chạy.
Mấy người giám đốc điều hành ở nước ngoài: "......"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Boss lớn luôn luôn hờ hững lạnh lùng thế mà lại luống cuống như vậy!
——
Lúc Hoắc Trầm Lệnh chạy tới bệnh viện, Tể Tể đã được đưa từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh VIP, nhưng còn chưa có tỉnh.
Sau khi hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh vẫn còn có chút trắng bệch, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ba thiếu niên.
"Tể Tể không có việc gì, các con cũng đừng tự trách."
Nói cho cùng là do ông ấy làm cha không tốt!
Chăm sóc Tể Tể vốn chính là trách nhiệm của ông ấy!
Bách Minh Tư, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần luôn cảm thấy tự trách.
Nếu như lúc ấy bọn họ không lo mãi mê chơi game, nhất định có thể chú ý tới Tể Tể, sẽ thấy được em ấy sắp đụng phải dây điện.
Nếu kịp thời ngăn lại, Tể Tể chắc chắn sẽ không có việc gì.
Mà bây giờ......
Trong phòng bệnh, bầu không khí hết sức trầm mặc và phiền muộn, Tể Tể đang nằm trên giường đã run rẩy lông mi.
Hoắc Trầm Lệnh đứng gần nhất là người đầu tiên chú ý tới.
"Tể Tể."
Tể Tể chậm rãi mở to mắt, giọng nói vô cùng nhỏ, đặc biệt yếu ớt.
"Cha."
Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần và Bách Minh Tư vội vây quanh: "Tể Tể, em cảm thấy thế nào rồi?"
Tể Tể suy nghĩ một hồi, bắp chân, cánh tay nhỏ đã có thể cử động, bé thở phào nhẹ nhõm.
Cất giọng mềm mại an ủi người thân.
"Tể Tể rất tốt, cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư đừng lo lắng, Tể Tể không có việc gì."
Bên trên sổ sinh tử không có tên của bé, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé cũng sẽ không chết.
Nhìn thấy cha bảo mẫu ở nhân gian có sắc mặt trắng bệch, Tể Tể vội vàng ôm lấy cánh tay.
"Cha, thật xin lỗi, Tể Tể đã làm cha và các anh lo lắng rồi. Tể Tể không bao giờ sờ cái dây nhiều màu kia nữa."
Hoắc Trầm Lệnh cùng mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Đúng là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tỉnh lại chuyện đầu tiên là an ủi bọn họ.
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa tóc của bé, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy tóc của bé giống như mì ăn liền mà xoăn một mớ, khóe miệng giật giật.
Tể Tể nghi hoặc nhìn qua: "Cha làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Nguy hiểm đã được giải trừ, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư cũng chú ý tới sự thay đổi tóc của bé con, từng khuôn mặt đều biểu lộ vô cùng đặc sắc.
Tể Tể với cái đầu xoăn như mì tôm nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng, phát ra âm thanh nhỏ hiếu kì.
"Cha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất