Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 32:
Hoắc Trầm Lệnh ôm bé vào lòng, đồng thời quét mắt cảnh cáo ba thiếu niên một chút.
Dù sao bé mới tỉnh lại từ trong phòng cấp cứu, vạn nhất bởi vì kiểu tóc quá xấu mà kích động đến ngất đi, người cha như ông sẽ không tiếp thụ được.
Thật vất vả có đứa con gái nhỏ mềm mại lại tri kỷ như áo bông nhỏ, Hoắc Trầm Lệnh làm sao nỡ để bé bị kích thích đây.
"Không có việc gì, chính là sợ thân thể của con không thoải mái, cha không yên lòng."
Tể Tể cười khanh khách: "Cái này ạ? Cha yên tâm, Tể Tể rất tốt!"
Nói xong bé nhớ tới cỗ lực lượng vô hình kia có thể làm toàn bộ thân thể của bé tê dại, sau đó mất đi ý thức.
"Cha, cái dây nhiều màu sắc đó là gì vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh khẽ mím môi, yêu thương sờ đầu bé, chạm vào mái tóc xoăn nhưng vẫn rất mềm mại.
"Thứ kia là dây điện, bên trong có điện, rất nguy hiểm, các bạn nhỏ đều không thể đụng vào, nếu không sẽ bị điện giật giống như Tể Tể."
Hiện tại Hoắc Trầm Lệnh vừa nghĩ tới đã cảm thấy sợ.
Đây là do vận may quá tốt!
Nếu như không may mắn thì không biết sẽ như thế nào đâu?
Con gái của ông mới nhận về cứ như vậy mà không còn nữa.
Vừa nghĩ tới tình huống đó, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi ôm bé chặt hơn một chút.
"Tể Tể, hứa với cha, về sau không thể lại chạm vào những dây điện này, có được không?"
Tể Tể nghe giọng nói của cha rất nhẹ, toàn thân căng thẳng hơn, giống như vẫn còn lo lắng cho bé vì thế Tể Tể đã vội vàng gật gật đầu.
"Vâng ạ, Tể Tể hứa về sau tuyệt đối sẽ cách xa dây điện, cũng không bao giờ giật hoặc lôi kéo nó."
Tể Tể nói chuyện với cha một chút, nhìn thấy ba người anh đang vây quanh bên cạnh giường, bé lộ ra nụ cười tươi rói với ba người bọn họ.
"Anh hai, anh ba, anh Minh Tư, Tể Tể rất tốt, không cần lo lắng cho Tể Tể nha."
Bé còn muốn nói nhiều hơn, cái sợi dây được gọi là dây điện đúng là rất lợi hại, nhưng không giết chết bé được.
Nhưng sợ sẽ hù dọa các anh, Tể Tể đã nuốt ngược vào trong.
Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư ba thiếu niên đều tận mắt thấy Tể Tể bị điện giật, bị dọa không hề nhẹ.
Dù hiện tại Tể Tể vẫn khỏe mạnh, nhưng sự sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn.
Hoắc Tư Thần đi qua cầm lấy tay Tể Tể, giọng nói nghẹn ngào.
"Tể Tể, thật xin lỗi, đều do anh ba không có chăm sóc em tốt."
Nói xong cậu rơi lệ, nhịn không được nữa mà gào khóc lên.
Mẹ đi rồi.
Cậu đã rất buồn.
Cha mới dẫn em gái về được hai ngày, em gái đáng yêu dễ thương, đặc biệt ngoan ngoãn, lực chú ý của cậu vừa bị chuyển đi, kết quả bởi vì bọn họ lơ là mà suýt chút nữa xảy ra chuyện......
"Hu hu hu......"
Tể Tể chui ra từ trong ngực cha bảo mẫu, ngồi ở trên giường ôm eo anh ba đang đứng gần.
Bé ngẩng đầu lên, nhìn anh ba khóc cực kỳ thương tâm, trong lòng bé cũng rầu rĩ khó chịu.
Tể Tể mím môi, giọng nói cũng nghẹn ngào theo.
"Anh ba không khóc, đều là Tể Tể không tốt, là Tể Tể làm anh ba khóc, hu hu hu......"
Tể Tể vừa khóc là khóc đến bù lu bù loa, làm Hoắc Tư Thần đang khóc cũng ngây ngẩn cả người.
"Em… Tể Tể?"
"Tể Tể không khóc!"
"Anh ba không khóc, hu hu hu...... Thật...... Tể Tể đừng khóc......"
......
Nửa giờ sau, hai bạn nhỏ an ủi lẫn nhau đều khóc đến sưng mắt.
Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư dù sao cũng lớn hơn một chút, mặc dù không khóc nhưng hai hốc mắt của hai thiếu niên đều đỏ ửng, ngẩng mặt nhìn trời, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn cảnh tượng đó.
Sợ khống chế không nổi, nước mắt lại tràn ra.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn bốn đứa nhỏ, trái tim chưa bao giờ mềm mại đến thế.
Ông không quan tâm nhiều đến con cái của mình, phần lớn thời gian dành cho bọn nhỏ đều là kiểm tra việc học hành của bọn họ.
Chỉ biết đứa con thứ hai - Tư Tước có tính cách ương bướng và không chịu bị trói buộc, tùy tiện, bất cần, đứa con trai thứ ba - Tư Thần thì tính khí nóng nảy hiếu động, một lời không hợp liền muốn đánh nhau.
Ông chưa từng thấy một mặt yếu đuối của hai đứa nhỏ, nhưng lúc này ở trong phòng bệnh, nhìn con trai út tay chân vụng về lau nước mũi cho Tể Tể, nhìn con trai thứ hai lại đỏ ửng đôi mắt, đôi môi mím chặt, lần đầu tiên ông ý thức được ông vẫn chưa hiểu rõ về các con của mình.
Ông không phải là một người cha tốt!
Nhưng từ giờ trở đi, ông sẽ cố gắng để làm một người cha tốt đủ tư cách!
——
Sáng hôm sau đã là thứ hai.
Hoắc Tư Tước, Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Thần đều đi học, thứ hai còn muốn chào cờ, cho nên ba người đều sớm tới trường học.
Cuối cùng Tể Tể được cha bảo mẫu cho xuất viện ôm trở về trang viên của nhà họ Hoắc.
Rửa mặt ăn sáng no nê, Tể Tể lại bắt đầu mệt rã rời.
Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh đau lòng, nhưng giờ giấc sinh hoạt của Tể Tể vẫn luôn lẫn lộn ngày đêm, thế là ông đành im lặng cố gắng nói chuyện cùng bé.
"Tể Tể, cha với con chơi bóng rổ được không?"
Tể Tể khó khăn nhấc mí mắt lên, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đều sắp bị mái tóc xoăn che khuất, đôi mắt rũ xuống cực kỳ buồn ngủ.
Dù sao bé mới tỉnh lại từ trong phòng cấp cứu, vạn nhất bởi vì kiểu tóc quá xấu mà kích động đến ngất đi, người cha như ông sẽ không tiếp thụ được.
Thật vất vả có đứa con gái nhỏ mềm mại lại tri kỷ như áo bông nhỏ, Hoắc Trầm Lệnh làm sao nỡ để bé bị kích thích đây.
"Không có việc gì, chính là sợ thân thể của con không thoải mái, cha không yên lòng."
Tể Tể cười khanh khách: "Cái này ạ? Cha yên tâm, Tể Tể rất tốt!"
Nói xong bé nhớ tới cỗ lực lượng vô hình kia có thể làm toàn bộ thân thể của bé tê dại, sau đó mất đi ý thức.
"Cha, cái dây nhiều màu sắc đó là gì vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh khẽ mím môi, yêu thương sờ đầu bé, chạm vào mái tóc xoăn nhưng vẫn rất mềm mại.
"Thứ kia là dây điện, bên trong có điện, rất nguy hiểm, các bạn nhỏ đều không thể đụng vào, nếu không sẽ bị điện giật giống như Tể Tể."
Hiện tại Hoắc Trầm Lệnh vừa nghĩ tới đã cảm thấy sợ.
Đây là do vận may quá tốt!
Nếu như không may mắn thì không biết sẽ như thế nào đâu?
Con gái của ông mới nhận về cứ như vậy mà không còn nữa.
Vừa nghĩ tới tình huống đó, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi ôm bé chặt hơn một chút.
"Tể Tể, hứa với cha, về sau không thể lại chạm vào những dây điện này, có được không?"
Tể Tể nghe giọng nói của cha rất nhẹ, toàn thân căng thẳng hơn, giống như vẫn còn lo lắng cho bé vì thế Tể Tể đã vội vàng gật gật đầu.
"Vâng ạ, Tể Tể hứa về sau tuyệt đối sẽ cách xa dây điện, cũng không bao giờ giật hoặc lôi kéo nó."
Tể Tể nói chuyện với cha một chút, nhìn thấy ba người anh đang vây quanh bên cạnh giường, bé lộ ra nụ cười tươi rói với ba người bọn họ.
"Anh hai, anh ba, anh Minh Tư, Tể Tể rất tốt, không cần lo lắng cho Tể Tể nha."
Bé còn muốn nói nhiều hơn, cái sợi dây được gọi là dây điện đúng là rất lợi hại, nhưng không giết chết bé được.
Nhưng sợ sẽ hù dọa các anh, Tể Tể đã nuốt ngược vào trong.
Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư ba thiếu niên đều tận mắt thấy Tể Tể bị điện giật, bị dọa không hề nhẹ.
Dù hiện tại Tể Tể vẫn khỏe mạnh, nhưng sự sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn.
Hoắc Tư Thần đi qua cầm lấy tay Tể Tể, giọng nói nghẹn ngào.
"Tể Tể, thật xin lỗi, đều do anh ba không có chăm sóc em tốt."
Nói xong cậu rơi lệ, nhịn không được nữa mà gào khóc lên.
Mẹ đi rồi.
Cậu đã rất buồn.
Cha mới dẫn em gái về được hai ngày, em gái đáng yêu dễ thương, đặc biệt ngoan ngoãn, lực chú ý của cậu vừa bị chuyển đi, kết quả bởi vì bọn họ lơ là mà suýt chút nữa xảy ra chuyện......
"Hu hu hu......"
Tể Tể chui ra từ trong ngực cha bảo mẫu, ngồi ở trên giường ôm eo anh ba đang đứng gần.
Bé ngẩng đầu lên, nhìn anh ba khóc cực kỳ thương tâm, trong lòng bé cũng rầu rĩ khó chịu.
Tể Tể mím môi, giọng nói cũng nghẹn ngào theo.
"Anh ba không khóc, đều là Tể Tể không tốt, là Tể Tể làm anh ba khóc, hu hu hu......"
Tể Tể vừa khóc là khóc đến bù lu bù loa, làm Hoắc Tư Thần đang khóc cũng ngây ngẩn cả người.
"Em… Tể Tể?"
"Tể Tể không khóc!"
"Anh ba không khóc, hu hu hu...... Thật...... Tể Tể đừng khóc......"
......
Nửa giờ sau, hai bạn nhỏ an ủi lẫn nhau đều khóc đến sưng mắt.
Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư dù sao cũng lớn hơn một chút, mặc dù không khóc nhưng hai hốc mắt của hai thiếu niên đều đỏ ửng, ngẩng mặt nhìn trời, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn cảnh tượng đó.
Sợ khống chế không nổi, nước mắt lại tràn ra.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn bốn đứa nhỏ, trái tim chưa bao giờ mềm mại đến thế.
Ông không quan tâm nhiều đến con cái của mình, phần lớn thời gian dành cho bọn nhỏ đều là kiểm tra việc học hành của bọn họ.
Chỉ biết đứa con thứ hai - Tư Tước có tính cách ương bướng và không chịu bị trói buộc, tùy tiện, bất cần, đứa con trai thứ ba - Tư Thần thì tính khí nóng nảy hiếu động, một lời không hợp liền muốn đánh nhau.
Ông chưa từng thấy một mặt yếu đuối của hai đứa nhỏ, nhưng lúc này ở trong phòng bệnh, nhìn con trai út tay chân vụng về lau nước mũi cho Tể Tể, nhìn con trai thứ hai lại đỏ ửng đôi mắt, đôi môi mím chặt, lần đầu tiên ông ý thức được ông vẫn chưa hiểu rõ về các con của mình.
Ông không phải là một người cha tốt!
Nhưng từ giờ trở đi, ông sẽ cố gắng để làm một người cha tốt đủ tư cách!
——
Sáng hôm sau đã là thứ hai.
Hoắc Tư Tước, Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Thần đều đi học, thứ hai còn muốn chào cờ, cho nên ba người đều sớm tới trường học.
Cuối cùng Tể Tể được cha bảo mẫu cho xuất viện ôm trở về trang viên của nhà họ Hoắc.
Rửa mặt ăn sáng no nê, Tể Tể lại bắt đầu mệt rã rời.
Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh đau lòng, nhưng giờ giấc sinh hoạt của Tể Tể vẫn luôn lẫn lộn ngày đêm, thế là ông đành im lặng cố gắng nói chuyện cùng bé.
"Tể Tể, cha với con chơi bóng rổ được không?"
Tể Tể khó khăn nhấc mí mắt lên, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đều sắp bị mái tóc xoăn che khuất, đôi mắt rũ xuống cực kỳ buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất