Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 51:
Anh ta ôm bé thật chặt, Cố Thích Phong nhìn thấy thân hình lắc lư như rắn nước của cô ta muốn ôm lấy mình, anh ta vội vàng lui mấy bước về phía sau.
"Này… Cô làm gì thế?"
Đôi mắt của người phụ nữ sáng lên nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang nhìn một miếng thịt nướng nóng hổi đang bốc hơi nóng.
"Anh đẹp trai, làm chồng tôi đi, làm chồng...... Tôi không ăn anh đâu."
Cố Thích Phong không thể nhịn được nữa: "Đúng là bị bệnh không nhẹ!"
Tể Tể lên tiéng nhắc nhở anh ta: "Chú Cố, cô ấy không có bệnh, cô ấy đã chết từ lâu rồi."
Cố Thích Phong: "Không có bệnh làm sao lại nói những lời kia, chết...... Chết...... Cháu nói cái gì?"
Người phụ nữ bỗng xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía Cố Thích Phong, ánh mắt mập mờ lại chờ mong, còn có từng tia từng tia âm lãnh.
"Đúng vậy! Anh đẹp trai, em chết rồi, nhưng em vẫn độc thân, nếu như anh nguyện ý làm chồng em, hiện tại em liền có thể để anh chết, chúng ta lập tức có thể tới Địa Phủ làm giấy kết hôn!"
Cố Thích Phong: "......"
Người phụ nữ này muốn anh ta chết!
Anh ta đang sống rất tốt, tại sao lại muốn chết chứ?
Anh ta cũng muốn kết hôn, nhưng anh ta không muốn đi xuống Địa Phủ tìm quỷ để kết hôn đâu!
Cố Thích Phong toàn thân cứng đờ và vô cùng sợ hãi.
Mà người phụ nữ kia còn cách anh ta càng ngày càng gần, bờ môi đỏ tươi nở một nụ cười, lộ ra một cái miệng đầy máu.
Cố Thích Phong: "......"
"Chủ nghĩa khoa học, dân chủ, thịnh vượng và mạnh mẽ......"
Tể Tể có chút mê mang nhìn về phía chú Cố vẫn đang ôm bé, không hiểu vì sao chú Cố lại niệm những câu kia.
"Chú Cố, không phải chú muốn nhìn thấy quỷ à?"
Cố Thích Phong: "......"
Người phụ nữ kia thấy Cố Thích Phong bị dọa cho phát sợ, khóe miệng đã lộ ra nụ cười oán giận và âm độc.
"Đúng vậy, rõ ràng là anh nói chuyện với tôi trước mà? Trêu chọc tôi xong bây giờ liền muốn vứt bỏ tôi? Nghĩ hay lắm! Tôi muốn giết anh!"
Cố Thích Phong vừa sợ vừa giận: "Đồ quỷ điên, cô nói đạo lý có được không, tôi trêu trọc cô khi nào? Tôi cho rằng cô là người, lo lắng cô bị xe đụng, nên mới tốt bụng nhắc nhở cô!"
Người phụ nữ lại khóc lên, một bên khóc một bên rơi xuống huyết lệ.
Lúc chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài cùng nước mắt.
"Anh cũng nói anh lo lắng cho tôi, còn không phải là trêu chọc tôi sao?"
Cố Thích Phong: "......"
Anh ta sắp điên rồi!
Mấy thứ ma quỷ này đều không nói đạo lý à?
Tể Tể nhìn thấy mặt mũi của chú Cố đã tái đi, vội vàng điểm nhẹ ở trên trán của chú Cố.
"Được rồi, chú Cố, chú không nhìn thấy nữa đâu."
Cố Thích Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây, ánh nắng chan hòa.
Không khí u ám và lạnh lẽo trước đó ở xung quanh anh ta dường như chỉ là ảo giác.
Anh ta vẫn còn đang ôm bé đứng bên cạnh xe, nhưng đã không còn nhìn thấy nữ quỷ điên khùng kia nữa.
Cố Thích Phong như lâm đại địch: "Tể Tể, thứ kia đâu rồi?"
Tể Tể nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra sát nồng đậm ý, nữ quỷ kia bị dọa đến quỷ hồn không duy trì được nữa, biến thành một màn sương đen.
"Cô bé...... bé là ai?"
Tể Tể vẫn nhớ kỹ lời nói của cha Minh Vương, không thể bại lộ thân phận.
Thế là bé nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cuồng vọng đáp.
"Người …..có thể bóp chết chị......!"
Nữ quỷ: "......"
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong ôm bé chuẩn bị rời đi, bé cũng nhẹ nhàng ôm cánh tay anh ta, mềm mại lên tiếng.
"Chú Cố, chú muốn xem nữa không?"
Cố Thích Phong: "......"
Anh ta vẫn còn nhìn quỷ nữa sao!
Không muốn đâu!!!
"Không nhìn không nhìn! Tể Tể chúng ta đi thôi! Quá nguy hiểm!"
Âm khí của nữ quỷ kia bị quỷ khí xung quanh bé dọa đến bay tán loạn, muốn chạy trốn thật nhanh.
Kết quả lại phát hiện, dù cô ta có chạy thế nào thì luôn có một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản đường đi nên không thể chạy được.
Loại chuyện này...... khiến cô ta vừa kiêng kị vừa sợ hãi!
Quỷ muốn tồn tại thì phải cắn nuốt lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng!
Tể Tể nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay của chú Cố: "Chú Cố, cô ấy không dám đâu, cô ấy đánh không lại cháu mà!"
Cố Thích Phong: "Cháu là một đứa nhỏ, cô ta lớn như vậy lại là một con quỷ, sao có thể đánh không lại cháu? Cô ta còn có thể nuốt cháu đó!"
Tể Tể vừa muốn nói cái gì, thì thấy nữ quỷ kia đã khôi phục lại hình người, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.
"Đại nhân tha mạng! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không tiếp tục hù dọa người khác nữa!"
Bé nghiêng đầu, hơi nghi hoặc nhìn nữ quỷ kia.
Bé biết đối phương chưa từng hại người, nếu không bé đã sớm nuốt luôn rồi.
"Vì sao chị không đi tới Địa Phủ để báo danh?"
Nữ quỷ lắp bắp, muốn nói lại thôi.
Bé không có kiên nhẫn, bé bộc phát ra uy áp mạnh mẽ khiến cô ta như muốn chết thêm lần nữa, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ xấu hổ, ngượng ngùng giải thích.
"Tôi...... lúc tôi chết chỉ mới hai mươi tuổi, tôi...... chưa một lần có bạn trai, nên muốn...... tìm một người rồi mới đi tới Địa Phủ báo danh."
"Này… Cô làm gì thế?"
Đôi mắt của người phụ nữ sáng lên nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang nhìn một miếng thịt nướng nóng hổi đang bốc hơi nóng.
"Anh đẹp trai, làm chồng tôi đi, làm chồng...... Tôi không ăn anh đâu."
Cố Thích Phong không thể nhịn được nữa: "Đúng là bị bệnh không nhẹ!"
Tể Tể lên tiéng nhắc nhở anh ta: "Chú Cố, cô ấy không có bệnh, cô ấy đã chết từ lâu rồi."
Cố Thích Phong: "Không có bệnh làm sao lại nói những lời kia, chết...... Chết...... Cháu nói cái gì?"
Người phụ nữ bỗng xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía Cố Thích Phong, ánh mắt mập mờ lại chờ mong, còn có từng tia từng tia âm lãnh.
"Đúng vậy! Anh đẹp trai, em chết rồi, nhưng em vẫn độc thân, nếu như anh nguyện ý làm chồng em, hiện tại em liền có thể để anh chết, chúng ta lập tức có thể tới Địa Phủ làm giấy kết hôn!"
Cố Thích Phong: "......"
Người phụ nữ này muốn anh ta chết!
Anh ta đang sống rất tốt, tại sao lại muốn chết chứ?
Anh ta cũng muốn kết hôn, nhưng anh ta không muốn đi xuống Địa Phủ tìm quỷ để kết hôn đâu!
Cố Thích Phong toàn thân cứng đờ và vô cùng sợ hãi.
Mà người phụ nữ kia còn cách anh ta càng ngày càng gần, bờ môi đỏ tươi nở một nụ cười, lộ ra một cái miệng đầy máu.
Cố Thích Phong: "......"
"Chủ nghĩa khoa học, dân chủ, thịnh vượng và mạnh mẽ......"
Tể Tể có chút mê mang nhìn về phía chú Cố vẫn đang ôm bé, không hiểu vì sao chú Cố lại niệm những câu kia.
"Chú Cố, không phải chú muốn nhìn thấy quỷ à?"
Cố Thích Phong: "......"
Người phụ nữ kia thấy Cố Thích Phong bị dọa cho phát sợ, khóe miệng đã lộ ra nụ cười oán giận và âm độc.
"Đúng vậy, rõ ràng là anh nói chuyện với tôi trước mà? Trêu chọc tôi xong bây giờ liền muốn vứt bỏ tôi? Nghĩ hay lắm! Tôi muốn giết anh!"
Cố Thích Phong vừa sợ vừa giận: "Đồ quỷ điên, cô nói đạo lý có được không, tôi trêu trọc cô khi nào? Tôi cho rằng cô là người, lo lắng cô bị xe đụng, nên mới tốt bụng nhắc nhở cô!"
Người phụ nữ lại khóc lên, một bên khóc một bên rơi xuống huyết lệ.
Lúc chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài cùng nước mắt.
"Anh cũng nói anh lo lắng cho tôi, còn không phải là trêu chọc tôi sao?"
Cố Thích Phong: "......"
Anh ta sắp điên rồi!
Mấy thứ ma quỷ này đều không nói đạo lý à?
Tể Tể nhìn thấy mặt mũi của chú Cố đã tái đi, vội vàng điểm nhẹ ở trên trán của chú Cố.
"Được rồi, chú Cố, chú không nhìn thấy nữa đâu."
Cố Thích Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây, ánh nắng chan hòa.
Không khí u ám và lạnh lẽo trước đó ở xung quanh anh ta dường như chỉ là ảo giác.
Anh ta vẫn còn đang ôm bé đứng bên cạnh xe, nhưng đã không còn nhìn thấy nữ quỷ điên khùng kia nữa.
Cố Thích Phong như lâm đại địch: "Tể Tể, thứ kia đâu rồi?"
Tể Tể nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra sát nồng đậm ý, nữ quỷ kia bị dọa đến quỷ hồn không duy trì được nữa, biến thành một màn sương đen.
"Cô bé...... bé là ai?"
Tể Tể vẫn nhớ kỹ lời nói của cha Minh Vương, không thể bại lộ thân phận.
Thế là bé nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cuồng vọng đáp.
"Người …..có thể bóp chết chị......!"
Nữ quỷ: "......"
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong ôm bé chuẩn bị rời đi, bé cũng nhẹ nhàng ôm cánh tay anh ta, mềm mại lên tiếng.
"Chú Cố, chú muốn xem nữa không?"
Cố Thích Phong: "......"
Anh ta vẫn còn nhìn quỷ nữa sao!
Không muốn đâu!!!
"Không nhìn không nhìn! Tể Tể chúng ta đi thôi! Quá nguy hiểm!"
Âm khí của nữ quỷ kia bị quỷ khí xung quanh bé dọa đến bay tán loạn, muốn chạy trốn thật nhanh.
Kết quả lại phát hiện, dù cô ta có chạy thế nào thì luôn có một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản đường đi nên không thể chạy được.
Loại chuyện này...... khiến cô ta vừa kiêng kị vừa sợ hãi!
Quỷ muốn tồn tại thì phải cắn nuốt lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng!
Tể Tể nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay của chú Cố: "Chú Cố, cô ấy không dám đâu, cô ấy đánh không lại cháu mà!"
Cố Thích Phong: "Cháu là một đứa nhỏ, cô ta lớn như vậy lại là một con quỷ, sao có thể đánh không lại cháu? Cô ta còn có thể nuốt cháu đó!"
Tể Tể vừa muốn nói cái gì, thì thấy nữ quỷ kia đã khôi phục lại hình người, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.
"Đại nhân tha mạng! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không tiếp tục hù dọa người khác nữa!"
Bé nghiêng đầu, hơi nghi hoặc nhìn nữ quỷ kia.
Bé biết đối phương chưa từng hại người, nếu không bé đã sớm nuốt luôn rồi.
"Vì sao chị không đi tới Địa Phủ để báo danh?"
Nữ quỷ lắp bắp, muốn nói lại thôi.
Bé không có kiên nhẫn, bé bộc phát ra uy áp mạnh mẽ khiến cô ta như muốn chết thêm lần nữa, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ xấu hổ, ngượng ngùng giải thích.
"Tôi...... lúc tôi chết chỉ mới hai mươi tuổi, tôi...... chưa một lần có bạn trai, nên muốn...... tìm một người rồi mới đi tới Địa Phủ báo danh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất