Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 54:
Bé sốt ruột, trực tiếp để lộ thân phận.
"Thiên Đình dù tốt, nhưng cũng không phải cha Tể Tể nha!"
Cha là không thể thay thế!
***************
Cố Thích Phong hiểu thành cha ruột của bé không còn, đang ở Địa Phủ, cho nên mới nói mình là tiểu công chúa ở Địa Phủ.
Anh ta càng cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ trên tay mình.
"Đúng! Tể Tể là tiểu công chúa của Địa Phủ!"
Lúc này bé mới hớn hở nói: "Đúng vậy!"
Nói xong, bé nhìn hai bên trái phải, sau đó hạ thấp giọng thương lượng cùng chú Cố.
"Nhưng chú Cố không thể nói cho người khác biết nha! Đó là bí mật! Ít người biết càng tốt."
Cố Thích Phong thấy thích thú trước biểu hiện lo lắng của bé.
"Được được được, đó là bí mật, chỉ có chú Cố và Tể Tể biết."
Vẻ mặt căng thẳng của bé lập tức thả lỏng, sau đó lại hỏi anh ta.
"Chú Cố, chú thật không muốn nhìn những cái đó?"
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể đại khái biết chú Cố đang lo lắng cái gì, lập tức ưỡn ngực nhỏ cam đoan.
"Chú Cố yên tâm, những thứ kia đánh không lại Tể Tể! Cha ở Địa Phủ nói, nếu như bọn họ nghe lời, vậy tương lai đều là người của Tể Tể, nếu như bọn họ không nghe lời, Tể Tể sẽ trực tiếp nuốt chửng họ."
Cố Thích Phong: "......"
Nói mới nhớ, cha ruột của Tể Tể đến cùng là sự tồn tại như thế nào?
Đúng là lời gì cũng dám nói với bé!
Đây không phải là dạy hư đứa nhỏ sao?
Cố Thích Phong ôm bé đi vào thang máy, tiến vào phòng làm việc của mình.
"Không nhìn, chú Cố tin Tể Tể rất lợi hại, nhưng những chuyện như thế này...... về sau Tể Tể không thể tùy ý nói với người khác nha."
Bé mỉm cười gật đầu: "Tể Tể biết, bởi vì chú Cố là người tốt, Tể Tể mới nói cho chú Cố biết thôi."
Cố Thích Phong lòng mềm như nước.
Đến tầng lầu của mình, anh ta ôm Tể Tể ra ngoài.
Vừa ra khỏi thang máy thì gặp trợ lý Khúc Tĩnh của mình.
Khúc Tĩnh đã sớm nhận được phân phó của Cố Thích Phong, ở trong phòng làm việc chuẩn bị xong các loại thức ăn ngon, các loại đồ ăn vặt, còn có tranh ghép hình cho các bạn nhỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn.
"Cố viện trưởng, anh tới rồi."
Cố Thích Phong gật gật đầu: "Đều chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong rồi."
"Vậy cậu đi làm việc của cậu đi."
"Vâng!"
Khúc Tĩnh vừa đi, Cố Thích Phong liền ôm bé vào văn phòng, quả nhiên thấy trên bàn trà trong phòng làm việc, bày không ít đồ ăn thức uống.
Thậm chí ngay cả hoa quả cũng đều được cắt thành những rất nhỏ, rõ ràng là sợ đứa nhỏ lúc ăn sẽ bị ngẹn.
Anh ta đặt Tể Tể ở trên ghế sofa: "Tể Tể, cháu nhìn xem mình có thích ăn gì không?"
Bé nhìn đồ ăn ngon tràn đầy một bàn lớn, cong môi cười rạng rỡ.
"Chú Cố, Tể Tể không kén ăn, Tể Tể đều thích ăn."
Mà lượng đồ ăn cũng vừa đủ!
Ăn một chút, lại chơi một chút!
Bé cảm thấy người chú vừa gặp kia là người tốt.
Chú Cố cũng rất tốt!
"Cảm ơn chú Cố."
Đứa nhỏ vừa lễ phép vừa mềm mại đáng yêu có ai mà không thích chứ, Cố Thích Phong hận không thể ôm bé trong ngực mọi lúc mọi nơi.
Mặc dù hai ngày này anh ta không cần đi làm, nhưng đã đến nơi rồi, tự nhiên muốn nhìn xem công việc thế nào.
Khúc Tĩnh đi rồi lại quay lại.
"Cố viện trưởng, giám đốc Lương nói muốn gặp anh."
Cố Thích Phong nhíu mày: "Lương Quốc Dân của tập đoàn Đại Phong?"
"Vâng!"
Cố Thích Phong nghi hoặc: "Ông ấy bị bệnh gì?"
Khúc Tĩnh lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Cậu nói thẳng đi."
Khúc Tĩnh: "Giám đốc Lương biết anh hôm qua gặp tai nạn xe cộ, nói là muốn hỏi thăm."
Cố Thích Phong càng nghi ngờ hơn.
Anh ta xảy ra tai nạn xe cộ việc này có cái gì tốt mà hỏi thăm?
Chính là ngoài ý muốn, cũng nhờ vận may của anh ta tốt, nếu không đã sớm đi Địa Phủ báo danh.
Khúc Tĩnh đè thấp giọng nói xuống: "Cố viện trưởng, Giám đốc Lương rất tin tưởng vào những chuyện mê tín dị đoan, ông ta cảm thấy hôm qua anh có thể bình yên vô sự cũng không phải là ngẫu nhiên."
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong nhìn sang Tể Tể, thấy bé đang tự mình bưng một ly nước trái cây uống đến vui vẻ, đáy mắt không khỏi trở nên nhu hòa.
Trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ giám đốc Lương đến đây là vì Tể Tể?
Không thể nào!
Tể Tể mới có mấy tuổi, còn là tiểu công chúa của nhà họ Hoắc, loại chuyện này anh ta cũng không dám tự tiện làm chủ.
"Nói với giám đốc Lương, hiện tại tôi không có ở bệnh viện."
Khúc Tĩnh: "Cố viện trưởng, thư ký của giám đốc Lương đã tận mắt nhìn thấy anh ôm tiểu thư Tể Tể xuống xe."
Cố Thích Phong giật giật khóe miệng: "Ông ta đã sớm để mắt tới tôi lâu rồi?"
Khúc Tĩnh: "...... Có lẽ vậy."
Tể Tể ngẩng đầu, liền thấy ở giữa hai đầu lông mày của chú người tốt có một luồng âm khí.
Thật kỳ lạ!
Bé mở to mắt hỏi Khúc Tĩnh.
"Chú người tốt, vừa rồi chú đã đi nơi nào vậy?"
Vừa rồi bên trên hành lang rõ ràng rất sạch sẽ mà.
Khúc Tĩnh có chút sững sờ: "Chú người tốt?"
Tể Tể nhìn anh ta cười: "Đúng vậy, Tể Tể không biết chú tên là gì, nhưng chú đã chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon và đồ uống ngon cho Tể Tể, chú nhất định là người tốt."
"Thiên Đình dù tốt, nhưng cũng không phải cha Tể Tể nha!"
Cha là không thể thay thế!
***************
Cố Thích Phong hiểu thành cha ruột của bé không còn, đang ở Địa Phủ, cho nên mới nói mình là tiểu công chúa ở Địa Phủ.
Anh ta càng cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ trên tay mình.
"Đúng! Tể Tể là tiểu công chúa của Địa Phủ!"
Lúc này bé mới hớn hở nói: "Đúng vậy!"
Nói xong, bé nhìn hai bên trái phải, sau đó hạ thấp giọng thương lượng cùng chú Cố.
"Nhưng chú Cố không thể nói cho người khác biết nha! Đó là bí mật! Ít người biết càng tốt."
Cố Thích Phong thấy thích thú trước biểu hiện lo lắng của bé.
"Được được được, đó là bí mật, chỉ có chú Cố và Tể Tể biết."
Vẻ mặt căng thẳng của bé lập tức thả lỏng, sau đó lại hỏi anh ta.
"Chú Cố, chú thật không muốn nhìn những cái đó?"
Cố Thích Phong: "......"
Tể Tể đại khái biết chú Cố đang lo lắng cái gì, lập tức ưỡn ngực nhỏ cam đoan.
"Chú Cố yên tâm, những thứ kia đánh không lại Tể Tể! Cha ở Địa Phủ nói, nếu như bọn họ nghe lời, vậy tương lai đều là người của Tể Tể, nếu như bọn họ không nghe lời, Tể Tể sẽ trực tiếp nuốt chửng họ."
Cố Thích Phong: "......"
Nói mới nhớ, cha ruột của Tể Tể đến cùng là sự tồn tại như thế nào?
Đúng là lời gì cũng dám nói với bé!
Đây không phải là dạy hư đứa nhỏ sao?
Cố Thích Phong ôm bé đi vào thang máy, tiến vào phòng làm việc của mình.
"Không nhìn, chú Cố tin Tể Tể rất lợi hại, nhưng những chuyện như thế này...... về sau Tể Tể không thể tùy ý nói với người khác nha."
Bé mỉm cười gật đầu: "Tể Tể biết, bởi vì chú Cố là người tốt, Tể Tể mới nói cho chú Cố biết thôi."
Cố Thích Phong lòng mềm như nước.
Đến tầng lầu của mình, anh ta ôm Tể Tể ra ngoài.
Vừa ra khỏi thang máy thì gặp trợ lý Khúc Tĩnh của mình.
Khúc Tĩnh đã sớm nhận được phân phó của Cố Thích Phong, ở trong phòng làm việc chuẩn bị xong các loại thức ăn ngon, các loại đồ ăn vặt, còn có tranh ghép hình cho các bạn nhỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn.
"Cố viện trưởng, anh tới rồi."
Cố Thích Phong gật gật đầu: "Đều chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong rồi."
"Vậy cậu đi làm việc của cậu đi."
"Vâng!"
Khúc Tĩnh vừa đi, Cố Thích Phong liền ôm bé vào văn phòng, quả nhiên thấy trên bàn trà trong phòng làm việc, bày không ít đồ ăn thức uống.
Thậm chí ngay cả hoa quả cũng đều được cắt thành những rất nhỏ, rõ ràng là sợ đứa nhỏ lúc ăn sẽ bị ngẹn.
Anh ta đặt Tể Tể ở trên ghế sofa: "Tể Tể, cháu nhìn xem mình có thích ăn gì không?"
Bé nhìn đồ ăn ngon tràn đầy một bàn lớn, cong môi cười rạng rỡ.
"Chú Cố, Tể Tể không kén ăn, Tể Tể đều thích ăn."
Mà lượng đồ ăn cũng vừa đủ!
Ăn một chút, lại chơi một chút!
Bé cảm thấy người chú vừa gặp kia là người tốt.
Chú Cố cũng rất tốt!
"Cảm ơn chú Cố."
Đứa nhỏ vừa lễ phép vừa mềm mại đáng yêu có ai mà không thích chứ, Cố Thích Phong hận không thể ôm bé trong ngực mọi lúc mọi nơi.
Mặc dù hai ngày này anh ta không cần đi làm, nhưng đã đến nơi rồi, tự nhiên muốn nhìn xem công việc thế nào.
Khúc Tĩnh đi rồi lại quay lại.
"Cố viện trưởng, giám đốc Lương nói muốn gặp anh."
Cố Thích Phong nhíu mày: "Lương Quốc Dân của tập đoàn Đại Phong?"
"Vâng!"
Cố Thích Phong nghi hoặc: "Ông ấy bị bệnh gì?"
Khúc Tĩnh lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Cậu nói thẳng đi."
Khúc Tĩnh: "Giám đốc Lương biết anh hôm qua gặp tai nạn xe cộ, nói là muốn hỏi thăm."
Cố Thích Phong càng nghi ngờ hơn.
Anh ta xảy ra tai nạn xe cộ việc này có cái gì tốt mà hỏi thăm?
Chính là ngoài ý muốn, cũng nhờ vận may của anh ta tốt, nếu không đã sớm đi Địa Phủ báo danh.
Khúc Tĩnh đè thấp giọng nói xuống: "Cố viện trưởng, Giám đốc Lương rất tin tưởng vào những chuyện mê tín dị đoan, ông ta cảm thấy hôm qua anh có thể bình yên vô sự cũng không phải là ngẫu nhiên."
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong nhìn sang Tể Tể, thấy bé đang tự mình bưng một ly nước trái cây uống đến vui vẻ, đáy mắt không khỏi trở nên nhu hòa.
Trong lòng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ giám đốc Lương đến đây là vì Tể Tể?
Không thể nào!
Tể Tể mới có mấy tuổi, còn là tiểu công chúa của nhà họ Hoắc, loại chuyện này anh ta cũng không dám tự tiện làm chủ.
"Nói với giám đốc Lương, hiện tại tôi không có ở bệnh viện."
Khúc Tĩnh: "Cố viện trưởng, thư ký của giám đốc Lương đã tận mắt nhìn thấy anh ôm tiểu thư Tể Tể xuống xe."
Cố Thích Phong giật giật khóe miệng: "Ông ta đã sớm để mắt tới tôi lâu rồi?"
Khúc Tĩnh: "...... Có lẽ vậy."
Tể Tể ngẩng đầu, liền thấy ở giữa hai đầu lông mày của chú người tốt có một luồng âm khí.
Thật kỳ lạ!
Bé mở to mắt hỏi Khúc Tĩnh.
"Chú người tốt, vừa rồi chú đã đi nơi nào vậy?"
Vừa rồi bên trên hành lang rõ ràng rất sạch sẽ mà.
Khúc Tĩnh có chút sững sờ: "Chú người tốt?"
Tể Tể nhìn anh ta cười: "Đúng vậy, Tể Tể không biết chú tên là gì, nhưng chú đã chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon và đồ uống ngon cho Tể Tể, chú nhất định là người tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất