Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 75:
Ông nội nhìn về phía cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.
"An An tới đây, ăn sầu riêng không cháu?"
Hoắc An An tim đập thình thịch, vì muốn lấy lòng toàn bộ người nhà họ Hoắc, cô ta đã lợi dụng hệ thống chân mệnh thiên nữ mở ra chế độ "thiên vị", nhưng cũng tiến hành theo tuần tự lần lượt, mà không phải như Minh Tể Tể trong một lần đã đem ông nội, bà nội cùng tất cả mọi người đều vây quanh mình.
Đây là chế độ "thiên vị” đã mất đi hiệu lực?
Hoắc An An mỉm cười ngọt ngào: "Ông nội, cháu dị ứng với sầu riêng."
Mà cô ta cũng không ngửi được mùi của sầu riêng.
Ông nội gật gật đầu, biểu thị đã biết.
"Bên kia có nho có táo, cháu tự mình ăn đi."
Hoắc An An cố gắng ra vẻ mình rất bình thường đi sang bên kia ngồi xuống.
Nhưng mùi sầu riêng quá nồng, cô ta cảm thấy buồn nôn, suýt nữa còn nôn ngay tại chỗ, nhanh chóng lui về phía sau.
Hoắc Tư Thần nhìn chằm chằm rồi nhíu mày: "Hoắc An An, em làm gì vậy? Không thích mùi sầu riêng thì tránh xa một chút là được, không ai bắt em đi qua đây."
Hoắc An An hít một hơi thật sâu: "Anh Tư Thần, em...... Mặc dù dị ứng với sầu riêng, nhưng mà Tể Tể lần đầu đến nhà chúng ta, trong nhà chỉ có em là con gái nên là em tới chơi cùng Tể Tể."
Hoắc Tư Thần quay ra hỏi Tể Tể đang được ông nội ôm ở trong ngực.
"Tể Tể, em chỉ thích chị gái không thích anh trai sao?"
Bé mở đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm Hoắc An An, làm cho Hoắc An An cảm thấy sau lưng phát lạnh, mất tự nhiên cúi đầu tránh đi ánh mắt của bé.
"Anh ba, Tể Tể thích các anh trai!"
Hoắc Tư Thần cười lên ha hả, cảm thấy bé cười rực rỡ như ánh nắng.
"Không thích chị gái?"
Bé cười hắc hắc: "Không thích, bởi vì chị gái có bí mật, còn không tốt với anh hai cùng anh ba."
Hoắc An An nhịn không được nữa, đây không phải ngang nhiên ở trước mặt ông nội bôi đen cô ta sao?
Cô ta ủy khuất ngẩng đầu lên, hướng về phía anh trai nhà mình là Hoắc Tư Lâm xin giúp đỡ.
"Anh ~~"
Tể Tể cũng nhìn về phía Hoắc Tư Lâm, cũng học theo Hoắc An An nũng nịu giống như vậy, thậm chí còn ôm lấy cánh tay của anh ta.
"Anh Tư Lâm ~~~"
Giọng con nít vốn rất mềm mại nhu nhược, lại cố ý nũng nịu thì mềm nhũn như nước, làm cho lòng ai cũng đều tan chảy.
Hoắc Tư Lâm vội vàng đem quả sầu riêng đang cầm trong tay tránh xa ra một chút, miễn làm bé bị thương.
"Tể Tể, anh Tư Lâm ở đây, chờ một chút, không sao."
Hoắc An An: "......"
Cô ta cố gắng thể hiện ra mình là một đứa trẻ tám tuổi bị cướp mất anh hai.
Mở đôi mắt thật lớn hồng hộc thở, hiển nhiên là rất tức giận.
"Anh, anh Tư Thần rõ ràng đang nói xấu em, anh cũng không giúp em."
Giọng nói của Hoắc Tư Lâm bình thản, vẻ mặt dung túng cưng chiều.
"An An, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé có biết hai chữ nói xấu viết như thế nào đâu?"
Bé rất thành thật giương cái đầu nhỏ lên, còn có chút buồn bực.
Khuôn mặt nhỏ mập mạp phồng má, trông giống như con cá nóc nhỏ đang phồng mồm lên.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể không biết chữ nói xấu viết như thế nào, Tể Tể không biết chữ, Tể Tể mù chữ......"
Hoắc An An: "......"
Minh Tể Tể!
Nó dám làm ra hành động dễ thương và giả bộ đáng thương!
Hệ thống nhân vật nữ phản diện này cũng quá xấu hổ, quá mất mặt rồi!
****************
Đừng nói Hoắc Tư Lâm, đến cả ông nội Hoắc cũng bị bé phiền muộn thở phì phò làm cho cười ha hả.
"Không sao, không sao, Tể Tể không biết cũng không sao, ông nội biết chữ, ông nội dạy Tể Tể học."
Hoắc Tư Lâm cười nói tiếp: "Anh Tư Lâm cũng có thể giúp Tể Tể học."
Hoắc Tư Thần hừ hừ: "Tể Tể là em của em cùng anh hai, anh Tư Lâm, em gái của anh ở kia kìa."
Hoắc Tư Lâm cười nhẹ lắc đầu, cũng không vì lời nói của Hoắc Tư Thần mà tức giận.
Anh ta còn lớn hơn Hoắc Tư Cẩn, con trai lớn của chú ba một tuổi, hiện tại đang là sinh viên năm hai đại học, tính tình luôn luôn rất ôn hòa.
"Đúng vậy, là em gái của em cùng với Tư Tước, anh Tư Lâm rất thích Tể Tể, cũng muốn làm anh trai của bé, cũng không muốn tranh giành em gái cùng em đâu."
Nhớ tới em gái của mình đang ngồi bên kia, Hoắc Tư Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Cái nhìn này lại làm lông mày anh ta nhíu lại.
Vừa lúc lột xong quả sầu riêng bốn ký, thấy Tư Tước đang đặt nó lên đĩa. Anh ta dứt khoát đi đến bên cạnh em gái Hoắc An An, cúi đầu nói chuyện cùng em mình.
"An An, em thế nào rồi?"
An An từ nhỏ đã hoạt bát đáng yêu, mấy năm này mặc dù không còn đáng yêu như trước, thậm chí anh ta còn hoài nghi cô bé trước mắt có phải là em gái ruột của mình không.
Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, An An là chị, không nên so đo cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi như vậy.
"An An tới đây, ăn sầu riêng không cháu?"
Hoắc An An tim đập thình thịch, vì muốn lấy lòng toàn bộ người nhà họ Hoắc, cô ta đã lợi dụng hệ thống chân mệnh thiên nữ mở ra chế độ "thiên vị", nhưng cũng tiến hành theo tuần tự lần lượt, mà không phải như Minh Tể Tể trong một lần đã đem ông nội, bà nội cùng tất cả mọi người đều vây quanh mình.
Đây là chế độ "thiên vị” đã mất đi hiệu lực?
Hoắc An An mỉm cười ngọt ngào: "Ông nội, cháu dị ứng với sầu riêng."
Mà cô ta cũng không ngửi được mùi của sầu riêng.
Ông nội gật gật đầu, biểu thị đã biết.
"Bên kia có nho có táo, cháu tự mình ăn đi."
Hoắc An An cố gắng ra vẻ mình rất bình thường đi sang bên kia ngồi xuống.
Nhưng mùi sầu riêng quá nồng, cô ta cảm thấy buồn nôn, suýt nữa còn nôn ngay tại chỗ, nhanh chóng lui về phía sau.
Hoắc Tư Thần nhìn chằm chằm rồi nhíu mày: "Hoắc An An, em làm gì vậy? Không thích mùi sầu riêng thì tránh xa một chút là được, không ai bắt em đi qua đây."
Hoắc An An hít một hơi thật sâu: "Anh Tư Thần, em...... Mặc dù dị ứng với sầu riêng, nhưng mà Tể Tể lần đầu đến nhà chúng ta, trong nhà chỉ có em là con gái nên là em tới chơi cùng Tể Tể."
Hoắc Tư Thần quay ra hỏi Tể Tể đang được ông nội ôm ở trong ngực.
"Tể Tể, em chỉ thích chị gái không thích anh trai sao?"
Bé mở đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm Hoắc An An, làm cho Hoắc An An cảm thấy sau lưng phát lạnh, mất tự nhiên cúi đầu tránh đi ánh mắt của bé.
"Anh ba, Tể Tể thích các anh trai!"
Hoắc Tư Thần cười lên ha hả, cảm thấy bé cười rực rỡ như ánh nắng.
"Không thích chị gái?"
Bé cười hắc hắc: "Không thích, bởi vì chị gái có bí mật, còn không tốt với anh hai cùng anh ba."
Hoắc An An nhịn không được nữa, đây không phải ngang nhiên ở trước mặt ông nội bôi đen cô ta sao?
Cô ta ủy khuất ngẩng đầu lên, hướng về phía anh trai nhà mình là Hoắc Tư Lâm xin giúp đỡ.
"Anh ~~"
Tể Tể cũng nhìn về phía Hoắc Tư Lâm, cũng học theo Hoắc An An nũng nịu giống như vậy, thậm chí còn ôm lấy cánh tay của anh ta.
"Anh Tư Lâm ~~~"
Giọng con nít vốn rất mềm mại nhu nhược, lại cố ý nũng nịu thì mềm nhũn như nước, làm cho lòng ai cũng đều tan chảy.
Hoắc Tư Lâm vội vàng đem quả sầu riêng đang cầm trong tay tránh xa ra một chút, miễn làm bé bị thương.
"Tể Tể, anh Tư Lâm ở đây, chờ một chút, không sao."
Hoắc An An: "......"
Cô ta cố gắng thể hiện ra mình là một đứa trẻ tám tuổi bị cướp mất anh hai.
Mở đôi mắt thật lớn hồng hộc thở, hiển nhiên là rất tức giận.
"Anh, anh Tư Thần rõ ràng đang nói xấu em, anh cũng không giúp em."
Giọng nói của Hoắc Tư Lâm bình thản, vẻ mặt dung túng cưng chiều.
"An An, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, bé có biết hai chữ nói xấu viết như thế nào đâu?"
Bé rất thành thật giương cái đầu nhỏ lên, còn có chút buồn bực.
Khuôn mặt nhỏ mập mạp phồng má, trông giống như con cá nóc nhỏ đang phồng mồm lên.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể không biết chữ nói xấu viết như thế nào, Tể Tể không biết chữ, Tể Tể mù chữ......"
Hoắc An An: "......"
Minh Tể Tể!
Nó dám làm ra hành động dễ thương và giả bộ đáng thương!
Hệ thống nhân vật nữ phản diện này cũng quá xấu hổ, quá mất mặt rồi!
****************
Đừng nói Hoắc Tư Lâm, đến cả ông nội Hoắc cũng bị bé phiền muộn thở phì phò làm cho cười ha hả.
"Không sao, không sao, Tể Tể không biết cũng không sao, ông nội biết chữ, ông nội dạy Tể Tể học."
Hoắc Tư Lâm cười nói tiếp: "Anh Tư Lâm cũng có thể giúp Tể Tể học."
Hoắc Tư Thần hừ hừ: "Tể Tể là em của em cùng anh hai, anh Tư Lâm, em gái của anh ở kia kìa."
Hoắc Tư Lâm cười nhẹ lắc đầu, cũng không vì lời nói của Hoắc Tư Thần mà tức giận.
Anh ta còn lớn hơn Hoắc Tư Cẩn, con trai lớn của chú ba một tuổi, hiện tại đang là sinh viên năm hai đại học, tính tình luôn luôn rất ôn hòa.
"Đúng vậy, là em gái của em cùng với Tư Tước, anh Tư Lâm rất thích Tể Tể, cũng muốn làm anh trai của bé, cũng không muốn tranh giành em gái cùng em đâu."
Nhớ tới em gái của mình đang ngồi bên kia, Hoắc Tư Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Cái nhìn này lại làm lông mày anh ta nhíu lại.
Vừa lúc lột xong quả sầu riêng bốn ký, thấy Tư Tước đang đặt nó lên đĩa. Anh ta dứt khoát đi đến bên cạnh em gái Hoắc An An, cúi đầu nói chuyện cùng em mình.
"An An, em thế nào rồi?"
An An từ nhỏ đã hoạt bát đáng yêu, mấy năm này mặc dù không còn đáng yêu như trước, thậm chí anh ta còn hoài nghi cô bé trước mắt có phải là em gái ruột của mình không.
Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, An An là chị, không nên so đo cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất