Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 102:
"Nếu như anh đồng ý......"
Ông nội Hoắc cầu còn không được: "Đương nhiên là đồng ý! Vậy làm phiền em trai Bách rồi."
Ông cụ Bách khó được cười tươi: "Không sao, chỉ cần hai người có thể tỉnh táo lại, so ra đều tốt hơn."
Ông ban đầu cũng hoài nghi hai ông bà Hoắc thay đổi là có vấn đề gì đó, cũng tự mình điều tra nhưng tìm không thấy một chút dấu vết, dần dà không thể không từ bỏ.
Ông cụ Bách cau mày, ôn hòa hỏi.
"Anh Hoắc, sao mọi người lại bỗng nhiên tỉnh táo trở lại?"
Ông nội Hoắc nhìn Tể Tể đang được bạn già ôm ngồi trên đùi đút cho ăn ở phòng ăn bên cạnh, cả đời ông đều nghiêm khắc cẩn trọng lại nộ ra nụ cười cưng chiều dung túng.
"Là Tể Tể giúp chúng tôi, cũng giúp Trầm Lệnh nhà tôi."
Hai nhà Hoắc Bách trước đây đều có quan hệ rất tốt, bởi vì bị hệ thống ảnh hưởng nên dần dần lệch đi, cho nên mới không cùng nhà họ Bách lui tới nữa.
Hiện tại lại ngồi cùng một chỗ trò chuyện, ông nội Hoắc đã lần lượt nói hết những chuyện trước đây.
Sau khi nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tể Tể đang ăn cơm ở phòng bên cạnh.
"Tôi nhớ rõ, Tể Tể ở trên vành tai của tôi nhẹ nhàng đụng một cái, cả người tôi trong nháy mắt liền vô cùng nhẹ nhõm."
Nói đến đây, rốt cục ông nội Hoắc cũng nói đến nguyên nhân hôm nay vì sao lại tự mình tới.
"Em trai Bách, Trầm Huy nói với tôi, Trầm Lệnh nói Tể Tể có đôi mắt Âm Dương, là thật sao?"
"Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, có thể phong bế mắt Âm Dương của bé không? Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nhìn thấy những thứ kia, vạn nhất bị hù dọa thì làm sao bây giờ?"
Ông cụ Bách nghĩ đến chuyện vừa rồi quản gia nói, suy đoán bé không chỉ đơn giản là có mắt Âm Dương.
"Trước mắt thì thấy Tể Tể rất dũng cảm, so với trong tưởng tượng của chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, đứa bé này tựa hồ cũng không e ngại những thứ đó."
Ngược lại, Minh Tư thỉnh thoảng nói với Tể Tể về những thứ quỷ quái kia thì con mắt của bé còn vô cùng sáng.
Hình như là rất thích thú!
Còn có hôm nay ở bên ngoài bệnh viện, khí thế khi đối phó với con chồn kia......
Dù ông có nhiều kinh nghiệm, cũng bị khí thế trên người bé làm cho kinh hãi VÀ khiếp sợ.
Cái này......
Ông cụ Bách cũng không biết nói như thế nào.
"Về phần phong bế...... Trước đó Trầm Lệnh cũng mang Tể Tể tới đây, tôi học nghệ không tinh, chỉ có thể chờ đợi cha tôi xuất quan rồi xem lại cho Tể Tể sau."
Ông nội Hoắc hơi kinh ngạc: "Ông học nghệ không tinh?"
Không thể nào!
Bách Tùng Thư là một trong ba người lợi hại nhất trong gia tộc họ Bách, cho dù là người của cơ quan đặc biệt cũng phải lễ nhượng ba phần.
Ông cụ Bách cười: "Trầm Lệnh có nói về thân thế của Tể Tể cho hai người biết không? Có biết cha mẹ ruột của bé khi còn sống làm gì không?"
Ông nội Hoắc nhíu mày: "Tôi cũng tìm người kiểm tra rồi nhưng chỉ biết là cha mẹ đều chết, về sau ở cô nhi viện, lại được Trầm Lệnh thu dưỡng."
Ông Bách cảm thấy thân phận thực sự của bé tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Nếu như có thể, thì ông điều tra thêm về cha mẹ ruột của Tể Tể, có lẽ sẽ có phát hiện khác."
Ông nội Hoắc gật gật đầu, bé ôm chén cơm lung la lung lay đi đến.
"Ông nội, Ông nội Bách, sao hai ông không cùng ăn cơm nha?"
Bà nội Hoắc vội vội vàng vàng đuổi theo từ phía sau, vội vàng đỡ lấy bé đang lắc lư.
"Ôi, Tể Tể của bà nội, cẩn thận nhỡ rơi chén xuống thì sao?"
Ánh mắt Ông nội Hoắc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của bé.
"Mặt Tể Tể là có chuyện gì vậy?"
Hoắc Tư Thần đang ở cửa ra vào đã co đầu rụt cổ, nghe được lời của ông nội, nuốt nước bọt đi vào.
"Ông nội, cháu tưởng là nước ép nho, cho nên đã rót cho Tể Tể một ly."
Ông Bách lần đầu mất đi vẻ điềm tĩnh: "Cái bình ở tận trong góc kia à?"
Hoắc Tư Thần gật đầu: "Vâng, cháu thấy Tể Tể luôn nhìn vào chỗ đó, nghĩ là Tể Tể muốn uống, liền đi qua lặng lẽ rót một ly cho Tể Tể......"
Từ phòng ăn bên kia truyền đến giọng Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Tư Thần, em dám vụng trộm cho Tể Tể uống rượu!"
Thân thể Hoắc Tư Thần lung lay một cái.
Đôi mắt to của bé có chút ướt át mông lung, cười hắc hắc giữ chặt ống tay áo của Hoắc Tư Thần, giọng của bé nghe đặc biệt mềm mại êm tai.
"Anh ba, nước nho uống rất ngon, Tể Tể còn muốn uống."
Hoắc Tư Thần: "......"
Đám người cùng nhau trừng mắt nhìn qua!
Hoắc Tư Thần: "......"
******************
Tể Tể uống một ly rượu đỏ, buổi tối chưa đến bảy giờ đã đi gặp Chu công.
Hoắc Tư Thần vụng trộm cho bé uống rượu bị Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước liên hợp đánh cho một trận tơi bời.
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần lúc đầu vẫn còn không thừa nhận sai lầm, vẫn cứng cổ cãi lý.
"Nhưng mà Tể Tể rất thích nha!"
"Em là anh ba của Tể Tể, Tể Tể thích, rượu đỏ thì đã làm sao?"
"Bây giờ uống dễ say, nên luyện tập từ nhỏ!"
Hoắc Tư Tước: "Hoắc Tư Thần, em cứ bình thường không tốt sao?"
Hoắc Tư Lâm: "Tư Thần, em đoán xem chú ba trở về biết sẽ thế nào?"
Ông nội Hoắc cầu còn không được: "Đương nhiên là đồng ý! Vậy làm phiền em trai Bách rồi."
Ông cụ Bách khó được cười tươi: "Không sao, chỉ cần hai người có thể tỉnh táo lại, so ra đều tốt hơn."
Ông ban đầu cũng hoài nghi hai ông bà Hoắc thay đổi là có vấn đề gì đó, cũng tự mình điều tra nhưng tìm không thấy một chút dấu vết, dần dà không thể không từ bỏ.
Ông cụ Bách cau mày, ôn hòa hỏi.
"Anh Hoắc, sao mọi người lại bỗng nhiên tỉnh táo trở lại?"
Ông nội Hoắc nhìn Tể Tể đang được bạn già ôm ngồi trên đùi đút cho ăn ở phòng ăn bên cạnh, cả đời ông đều nghiêm khắc cẩn trọng lại nộ ra nụ cười cưng chiều dung túng.
"Là Tể Tể giúp chúng tôi, cũng giúp Trầm Lệnh nhà tôi."
Hai nhà Hoắc Bách trước đây đều có quan hệ rất tốt, bởi vì bị hệ thống ảnh hưởng nên dần dần lệch đi, cho nên mới không cùng nhà họ Bách lui tới nữa.
Hiện tại lại ngồi cùng một chỗ trò chuyện, ông nội Hoắc đã lần lượt nói hết những chuyện trước đây.
Sau khi nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tể Tể đang ăn cơm ở phòng bên cạnh.
"Tôi nhớ rõ, Tể Tể ở trên vành tai của tôi nhẹ nhàng đụng một cái, cả người tôi trong nháy mắt liền vô cùng nhẹ nhõm."
Nói đến đây, rốt cục ông nội Hoắc cũng nói đến nguyên nhân hôm nay vì sao lại tự mình tới.
"Em trai Bách, Trầm Huy nói với tôi, Trầm Lệnh nói Tể Tể có đôi mắt Âm Dương, là thật sao?"
"Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, có thể phong bế mắt Âm Dương của bé không? Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nhìn thấy những thứ kia, vạn nhất bị hù dọa thì làm sao bây giờ?"
Ông cụ Bách nghĩ đến chuyện vừa rồi quản gia nói, suy đoán bé không chỉ đơn giản là có mắt Âm Dương.
"Trước mắt thì thấy Tể Tể rất dũng cảm, so với trong tưởng tượng của chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, đứa bé này tựa hồ cũng không e ngại những thứ đó."
Ngược lại, Minh Tư thỉnh thoảng nói với Tể Tể về những thứ quỷ quái kia thì con mắt của bé còn vô cùng sáng.
Hình như là rất thích thú!
Còn có hôm nay ở bên ngoài bệnh viện, khí thế khi đối phó với con chồn kia......
Dù ông có nhiều kinh nghiệm, cũng bị khí thế trên người bé làm cho kinh hãi VÀ khiếp sợ.
Cái này......
Ông cụ Bách cũng không biết nói như thế nào.
"Về phần phong bế...... Trước đó Trầm Lệnh cũng mang Tể Tể tới đây, tôi học nghệ không tinh, chỉ có thể chờ đợi cha tôi xuất quan rồi xem lại cho Tể Tể sau."
Ông nội Hoắc hơi kinh ngạc: "Ông học nghệ không tinh?"
Không thể nào!
Bách Tùng Thư là một trong ba người lợi hại nhất trong gia tộc họ Bách, cho dù là người của cơ quan đặc biệt cũng phải lễ nhượng ba phần.
Ông cụ Bách cười: "Trầm Lệnh có nói về thân thế của Tể Tể cho hai người biết không? Có biết cha mẹ ruột của bé khi còn sống làm gì không?"
Ông nội Hoắc nhíu mày: "Tôi cũng tìm người kiểm tra rồi nhưng chỉ biết là cha mẹ đều chết, về sau ở cô nhi viện, lại được Trầm Lệnh thu dưỡng."
Ông Bách cảm thấy thân phận thực sự của bé tuyệt đối không đơn giản như vậy.
"Nếu như có thể, thì ông điều tra thêm về cha mẹ ruột của Tể Tể, có lẽ sẽ có phát hiện khác."
Ông nội Hoắc gật gật đầu, bé ôm chén cơm lung la lung lay đi đến.
"Ông nội, Ông nội Bách, sao hai ông không cùng ăn cơm nha?"
Bà nội Hoắc vội vội vàng vàng đuổi theo từ phía sau, vội vàng đỡ lấy bé đang lắc lư.
"Ôi, Tể Tể của bà nội, cẩn thận nhỡ rơi chén xuống thì sao?"
Ánh mắt Ông nội Hoắc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của bé.
"Mặt Tể Tể là có chuyện gì vậy?"
Hoắc Tư Thần đang ở cửa ra vào đã co đầu rụt cổ, nghe được lời của ông nội, nuốt nước bọt đi vào.
"Ông nội, cháu tưởng là nước ép nho, cho nên đã rót cho Tể Tể một ly."
Ông Bách lần đầu mất đi vẻ điềm tĩnh: "Cái bình ở tận trong góc kia à?"
Hoắc Tư Thần gật đầu: "Vâng, cháu thấy Tể Tể luôn nhìn vào chỗ đó, nghĩ là Tể Tể muốn uống, liền đi qua lặng lẽ rót một ly cho Tể Tể......"
Từ phòng ăn bên kia truyền đến giọng Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Tư Thần, em dám vụng trộm cho Tể Tể uống rượu!"
Thân thể Hoắc Tư Thần lung lay một cái.
Đôi mắt to của bé có chút ướt át mông lung, cười hắc hắc giữ chặt ống tay áo của Hoắc Tư Thần, giọng của bé nghe đặc biệt mềm mại êm tai.
"Anh ba, nước nho uống rất ngon, Tể Tể còn muốn uống."
Hoắc Tư Thần: "......"
Đám người cùng nhau trừng mắt nhìn qua!
Hoắc Tư Thần: "......"
******************
Tể Tể uống một ly rượu đỏ, buổi tối chưa đến bảy giờ đã đi gặp Chu công.
Hoắc Tư Thần vụng trộm cho bé uống rượu bị Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước liên hợp đánh cho một trận tơi bời.
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần lúc đầu vẫn còn không thừa nhận sai lầm, vẫn cứng cổ cãi lý.
"Nhưng mà Tể Tể rất thích nha!"
"Em là anh ba của Tể Tể, Tể Tể thích, rượu đỏ thì đã làm sao?"
"Bây giờ uống dễ say, nên luyện tập từ nhỏ!"
Hoắc Tư Tước: "Hoắc Tư Thần, em cứ bình thường không tốt sao?"
Hoắc Tư Lâm: "Tư Thần, em đoán xem chú ba trở về biết sẽ thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất