Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 114:
Tể Tể khẽ cong eo né tránh.
Cha Hoắc thuận thế ôm bé vào trong ngực, vẽ mặt hờ hững, đáy mắt lộ ra cảnh cáo.
"Không cho chạm vào Tể Tể!"
Trần Kiến Đào sững sờ, ông ta đành sờ lên cái cằm rắn chắc.
"Ôi trời! Chắc chắn có mờ ám!"
******************
Tể Tể nhìn cha, lại nhìn bác Trần có cơ thể cao to vạm vỡ.
Bé mím cái miệng nhỏ, nghiêm túc giải thích.
"Bác Trần, không có mèo, là Tể Tể! Là Tể Tể!"
Trần Kiến Đào: "Hả?"
***Trần Kiến Đào nói là “có mờ ám”, nhưng phát âm giống nói “có con mèo”, nên Tể Tể mới trả lời như vậy.
Trần Kiến Đào không kịp phản ứng.
Tể Tể chỉ chỉ vào mình, dùng giọng trẻ con giải thích lại một lần nữa.
"Cha không có mèo, trong nhà cũng không có mèo, nhưng có Tể Tể nha!"
Trần Kiến Đào: "......"
Sau khi hiểu ý của bé, Trần Kiến Đào cười lên ha hả.
Ông ta muốn tới ôm đứa nhỏ đặc biệt mập mạp đáng yêu này, kết quả đã bị Hoắc Trầm Lệnh tránh đi.
"Gì vậy! Ôm một cái cũng không được à?"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Trừ khi anh cam đoan không làm theo cách của anh để kiểm tra Tể Tể."
Tể Tể rõ ràng rất khác thường, ông vốn có dự định hôm nay sẽ mang mấy đứa nhỏ đi tới chùa Minh Giác tìm đại sư để nhìn xem, kết quả bởi vì Tống Kiều đến nên đã bị chậm trễ đến tận bây giờ.
Trần Kiến Đào là bộ trưởng của ngành đặc biệt, năng lực về các thủ đoạn trong giới huyền môn tất nhiên là lợi hại.
Mấu chốt là Tể Tể vẫn còn quá nhỏ, cha Hoắc lo lắng Trần Kiến Đào cao to thô kệch không cẩn thận làm bị thương bé thì làm sao bây giờ?
Cho nên cha Hoắc kiên quyết không cho Trần Kiến Đào bế Tể Tể.
Tể Tể không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bé cũng không muốn để cho bác Trần ôm.
Bởi vì trên người bác Trần có mùi đàn hương quá nồng.
Bé không ngửi được mùi đó.
Trần Kiến Đào cố gắng nhẹ giọng ôn nhu, dỗ dành Tể Tể.
"Tể Tể, để bác Trần ôm một cái nha?"
Tể Tể lắc đầu tỏ vẻ kháng cự: "Không muốn, bác Trần ôm Tể Tể, Tể Tể sẽ càng hắt xì liên tục."
Trần Kiến Đào: "......"
Sau khi biết lý do, Trần Kiến Đào lập tức đứng dậy.
"Được rồi! Tể Tể chờ bác Trần một chút, bác Trần lập tức đi tắm rửa, tẩy sạch sẽ."
Tể Tể: "...... Được."
Trần Kiến Đào vừa bước mấy bước, bên ngoài hoa viên đã truyền đến một tiếng thét hoảng sợ của một bé gái.
"A! Có quỷ!"
Trần Kiến Đào thay đổi sắc mặt, nhanh chóng căn dặn Hoắc Trầm Lệnh "không nên đi ra khỏi thư phòng, lỡ như có việc gì thì cứ nắm chặt hai lá bùa bình an kia", sau đó nhanh chóng rời đi.
Tể Tể hướng ra phía ngoài nhìn một chút, vội ôm cổ cha.
"Cha, là chị An An xảy ra chuyện."
Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh không ưa Hoắc An An, nhưng rốt cuộc vẫn là người nhà họ Hoắc.
Tể Tể lại nhỏ nhẹ lên tiếng: "Cha, chúng ta đi qua đó xem một chút đi?"
Nhìn bé tràn đầy tự tin, Hoắc Trầm Lệnh trực tiếp bỏ qua lời nói của Trần Kiến Đào, ôm bé sải bước ra khỏi thư phòng.
Còn chưa đi tới hoa viên, vừa mới tới cửa ra vào, chân mày nhỏ của bé đã cau lại.
"Cha, ở bên kia, có mùi của con chồn!"
Hoắc Trầm Lệnh kinh ngạc: "Chồn?"
Lúc này bé mới nhớ tới, bé quên không nói cho cha về chuyện của con chồn.
Thế là bé một hơi kể lại hết những chuyện có liên quan đến con chồn cho cha nghe.
Sau khi nói xong thì nhìn về phía cha: "Cha, con chồn kia chắc là ở chỗ của bác Tống, nhưng mà đằng kia lại có máu của nó, còn không ít."
Hoắc Trầm Lệnh: "...... Ông ta cố ý!"
Cha Hoắc híp híp mắt, nhìn về phía bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên u ám hơn, đột nhiên hỏi Tể Tể.
"Tể Tể, con có thể để cho cha nhìn thấy những thứ kia không?"
Tể Tể cười hắc hắc: "Đương nhiên là được! Cha chờ một chút, lập tức có thể nhìn thấy."
Hoắc Trầm Lệnh có chút lo lắng: "Có làm ảnh hưởng đến thân thể của con không?"
Tể Tể cười híp mắt lắc đầu: "Không có! Tể Tể rất tốt!"
Hoắc Trầm Lệnh thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Khóe miệng cảm thấy có gì đó trượt vào trong miệng, đầu lưỡi Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng đảo qua, khóe miệng mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, còn cảm thấy hơi lạnh.
Hoắc Trầm Lệnh cúi đầu xuống, liền thấy có một chút máu trên ngón tay mập mạp trắng nõn của Tể Tể.
"Tể Tể?"
Tể Tể nâng tay nhỏ lên, lắc lắc về phía cha.
"Cha nhìn nè."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn chằm chằm, đầu ngón tay của bé đã trắng trẻo hoàn hảo như lúc ban đầu.
Cha Hoắc: "......"
Tể Tể của ông càng ngày càng thần kỳ!
Cha Hoắc không tự chủ được mà cảm thấy kiêu ngạo!
Về phần bé vì sao có nhiều bí mật như thế, vì sao lợi hại như vậy......
Mặc kệ nó!
Chỉ cần Tể Tể khỏe mạnh, chỉ cần Tể Tể là con gái của ông, cha Hoắc cũng lười suy nghĩ nhiều.
Khi cha Hoắc lại nhìn lên một lần nữa thì mới phát hiện trước đó bầu trời chỉ là tương đối u ám, hiện tại toàn bộ vườn hoa là một màn khói đen nặng nề, từng trận âm phong từ bên kia lan đến, cảm thấy nguy hiểm khôn lường.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Trầm Lệnh cau lại: "Bên kia......"
Tể Tể cũng nhìn sang, cũng chú ý tới trận pháp đã khởi động, bởi vì dính máu của yêu quái, khu vực trung tâm đã bắt đầu tản ra luồng huyết tinh khủng bố.
Giống như mở ra một cái miệng máu lớn của quỷ quái, vừa âm lãnh lại hung hãn chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Cha Hoắc thuận thế ôm bé vào trong ngực, vẽ mặt hờ hững, đáy mắt lộ ra cảnh cáo.
"Không cho chạm vào Tể Tể!"
Trần Kiến Đào sững sờ, ông ta đành sờ lên cái cằm rắn chắc.
"Ôi trời! Chắc chắn có mờ ám!"
******************
Tể Tể nhìn cha, lại nhìn bác Trần có cơ thể cao to vạm vỡ.
Bé mím cái miệng nhỏ, nghiêm túc giải thích.
"Bác Trần, không có mèo, là Tể Tể! Là Tể Tể!"
Trần Kiến Đào: "Hả?"
***Trần Kiến Đào nói là “có mờ ám”, nhưng phát âm giống nói “có con mèo”, nên Tể Tể mới trả lời như vậy.
Trần Kiến Đào không kịp phản ứng.
Tể Tể chỉ chỉ vào mình, dùng giọng trẻ con giải thích lại một lần nữa.
"Cha không có mèo, trong nhà cũng không có mèo, nhưng có Tể Tể nha!"
Trần Kiến Đào: "......"
Sau khi hiểu ý của bé, Trần Kiến Đào cười lên ha hả.
Ông ta muốn tới ôm đứa nhỏ đặc biệt mập mạp đáng yêu này, kết quả đã bị Hoắc Trầm Lệnh tránh đi.
"Gì vậy! Ôm một cái cũng không được à?"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Trừ khi anh cam đoan không làm theo cách của anh để kiểm tra Tể Tể."
Tể Tể rõ ràng rất khác thường, ông vốn có dự định hôm nay sẽ mang mấy đứa nhỏ đi tới chùa Minh Giác tìm đại sư để nhìn xem, kết quả bởi vì Tống Kiều đến nên đã bị chậm trễ đến tận bây giờ.
Trần Kiến Đào là bộ trưởng của ngành đặc biệt, năng lực về các thủ đoạn trong giới huyền môn tất nhiên là lợi hại.
Mấu chốt là Tể Tể vẫn còn quá nhỏ, cha Hoắc lo lắng Trần Kiến Đào cao to thô kệch không cẩn thận làm bị thương bé thì làm sao bây giờ?
Cho nên cha Hoắc kiên quyết không cho Trần Kiến Đào bế Tể Tể.
Tể Tể không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bé cũng không muốn để cho bác Trần ôm.
Bởi vì trên người bác Trần có mùi đàn hương quá nồng.
Bé không ngửi được mùi đó.
Trần Kiến Đào cố gắng nhẹ giọng ôn nhu, dỗ dành Tể Tể.
"Tể Tể, để bác Trần ôm một cái nha?"
Tể Tể lắc đầu tỏ vẻ kháng cự: "Không muốn, bác Trần ôm Tể Tể, Tể Tể sẽ càng hắt xì liên tục."
Trần Kiến Đào: "......"
Sau khi biết lý do, Trần Kiến Đào lập tức đứng dậy.
"Được rồi! Tể Tể chờ bác Trần một chút, bác Trần lập tức đi tắm rửa, tẩy sạch sẽ."
Tể Tể: "...... Được."
Trần Kiến Đào vừa bước mấy bước, bên ngoài hoa viên đã truyền đến một tiếng thét hoảng sợ của một bé gái.
"A! Có quỷ!"
Trần Kiến Đào thay đổi sắc mặt, nhanh chóng căn dặn Hoắc Trầm Lệnh "không nên đi ra khỏi thư phòng, lỡ như có việc gì thì cứ nắm chặt hai lá bùa bình an kia", sau đó nhanh chóng rời đi.
Tể Tể hướng ra phía ngoài nhìn một chút, vội ôm cổ cha.
"Cha, là chị An An xảy ra chuyện."
Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh không ưa Hoắc An An, nhưng rốt cuộc vẫn là người nhà họ Hoắc.
Tể Tể lại nhỏ nhẹ lên tiếng: "Cha, chúng ta đi qua đó xem một chút đi?"
Nhìn bé tràn đầy tự tin, Hoắc Trầm Lệnh trực tiếp bỏ qua lời nói của Trần Kiến Đào, ôm bé sải bước ra khỏi thư phòng.
Còn chưa đi tới hoa viên, vừa mới tới cửa ra vào, chân mày nhỏ của bé đã cau lại.
"Cha, ở bên kia, có mùi của con chồn!"
Hoắc Trầm Lệnh kinh ngạc: "Chồn?"
Lúc này bé mới nhớ tới, bé quên không nói cho cha về chuyện của con chồn.
Thế là bé một hơi kể lại hết những chuyện có liên quan đến con chồn cho cha nghe.
Sau khi nói xong thì nhìn về phía cha: "Cha, con chồn kia chắc là ở chỗ của bác Tống, nhưng mà đằng kia lại có máu của nó, còn không ít."
Hoắc Trầm Lệnh: "...... Ông ta cố ý!"
Cha Hoắc híp híp mắt, nhìn về phía bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên u ám hơn, đột nhiên hỏi Tể Tể.
"Tể Tể, con có thể để cho cha nhìn thấy những thứ kia không?"
Tể Tể cười hắc hắc: "Đương nhiên là được! Cha chờ một chút, lập tức có thể nhìn thấy."
Hoắc Trầm Lệnh có chút lo lắng: "Có làm ảnh hưởng đến thân thể của con không?"
Tể Tể cười híp mắt lắc đầu: "Không có! Tể Tể rất tốt!"
Hoắc Trầm Lệnh thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Khóe miệng cảm thấy có gì đó trượt vào trong miệng, đầu lưỡi Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng đảo qua, khóe miệng mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, còn cảm thấy hơi lạnh.
Hoắc Trầm Lệnh cúi đầu xuống, liền thấy có một chút máu trên ngón tay mập mạp trắng nõn của Tể Tể.
"Tể Tể?"
Tể Tể nâng tay nhỏ lên, lắc lắc về phía cha.
"Cha nhìn nè."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn chằm chằm, đầu ngón tay của bé đã trắng trẻo hoàn hảo như lúc ban đầu.
Cha Hoắc: "......"
Tể Tể của ông càng ngày càng thần kỳ!
Cha Hoắc không tự chủ được mà cảm thấy kiêu ngạo!
Về phần bé vì sao có nhiều bí mật như thế, vì sao lợi hại như vậy......
Mặc kệ nó!
Chỉ cần Tể Tể khỏe mạnh, chỉ cần Tể Tể là con gái của ông, cha Hoắc cũng lười suy nghĩ nhiều.
Khi cha Hoắc lại nhìn lên một lần nữa thì mới phát hiện trước đó bầu trời chỉ là tương đối u ám, hiện tại toàn bộ vườn hoa là một màn khói đen nặng nề, từng trận âm phong từ bên kia lan đến, cảm thấy nguy hiểm khôn lường.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Trầm Lệnh cau lại: "Bên kia......"
Tể Tể cũng nhìn sang, cũng chú ý tới trận pháp đã khởi động, bởi vì dính máu của yêu quái, khu vực trung tâm đã bắt đầu tản ra luồng huyết tinh khủng bố.
Giống như mở ra một cái miệng máu lớn của quỷ quái, vừa âm lãnh lại hung hãn chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất