Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 118:
Hoắc Trầm Lệnh dặn dò Hoắc Tư Lâm chăm sóc cho Hoắc An An đang hôn mê bất tỉnh, sau đó ôm bé đi ra ngoài trang viên.
Công viên Cảnh Sơn ở phía nam thanh phố tương đối hẻo lánh, cây cối xanh tốt, cảnh vật vô cùng thanh tĩnh.
Bởi vì cách xa nội thành nên dù hiện tại bây giờ là ban ngày, lại là ngày thường nên công viên rất ít người.
Sau một tiếng rưỡi, ba người Hoắc Trầm Lệnh cũng đã đến nơi.
Bọn họ đang đứng trên sườn núi, dưới sườn núi là một dòng suối nhỏ uốn lượn vòng quanh.
Đây là một nơi tương đối nguy hiểm trong công viên Cảnh Sơn, trên con đường phía trước còn để một cái biển cảnh cáo không nên đi tiếp về phía trước, bên đó chưa khai phá, không an toàn.
Nữ quỷ đợi ở trong bút máy rất kích động khi nhìn thấy dòng suối nhỏ, chiếc bút bắt đầu tỏa ra âm khí màu đen.
"Đi lên phía trước khoảng mười mét, có một đường nhỏ rẽ xuống dưới đường, lúc trước tôi đã bị bọn họ đẩy xuống từ chỗ đó, không rơi vào trong dòng suối nhỏ mà lại rơi vào trong một cái giếng bên cạnh dòng suối nhỏ."
Trần Kiến Đào gật đầu, ông ấy để Hoắc Trầm Lệnh bế bé chờ ở chỗ này, còn ông ấy cầm bút máy đi lên phía trước, rất nhanh đã biến mất ở ngã rẽ vào đường nhỏ cách đó mười mét.
Năm giây sau, Tể Tể bỗng nhiên mở miệng.
"Cha, bác Trần gặp nguy hiểm!"
Hoắc Trầm Lệnh chưa từng hoài nghi lời nói của bé, ông ôm bé nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Trần Kiến Đào.
"Phanh" Một tiếng trầm đục.
Thanh âm không lớn.
Nhưng ở cách đó không xa, Hoắc Trầm Lệnh nghe được rõ ràng.
Cùng lúc đó, người ẩn núp ở phía dưới đã hô to.
"Động thủ! Bên trên nói, một tên cũng không để thoát!"
Trước khi sát thủ đang mai phục ở bốn phía xông tới, Hoắc Trầm Lệnh theo bản năng ôm chặt bé, cúi người đặt bé xuống dưới đất, dán vào lỗ tai bé nói nhỏ: "Tể Tể, con mau chạy đi!"
Tể Tể không chỉ không có chạy, ngược lại còn ôm lấy chân của cha.
"Không muốn! Tể Tể muốn bảo vệ cha!"
Vừa mới dứt lời, ba người đàn ông đeo mặt nạ trong tay cầm súng giảm thanh đã nhắm vào bọn họ.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, trong nháy mắt Hoắc Trầm Lệnh một lần nữa ôm lấy Tể Tể, lắc mình một cái xông vào giữa ba người.
Tốc độ của ông quá nhanh, ba người kia đều không kịp phản ứng.
"Phanh!"
"Phanh phanh!"
......
Súng có gắn thêm ống giảm thanh nên âm lượng rất nhỏ, nhưng Hoắc Trầm Lệnh nghe thấy thì vô cùng sợ hãi.
Ông không sợ bản thân có việc gì, nhưng ông lo lắng cho Tể Tể.
Không nghĩ tới Tống Kiều lại lớn mật đến thế, giữa ban ngày lại trắng trợn giết người diệt khẩu.
Ông đá một cước đánh ngã một người đàn ông đeo mặt nạ, ngay lúc người đàn ông kia gục xuống, trong nháy mắt đã đoạt lấy súng trong tay đối phương.
Sau đó ông cầm súng quay lại nhắm vào hai người bịt mặt còn lại, nhưng lại phát hiện hai người đàn ông kia đang thẳng tắp ngã xuống.
Hoắc Trầm Lệnh: "???"
Ông vô thức nhìn về Tể Tể ở trong ngực.
Bé lặng yên không một tiếng động giải quyết hết hai người xấu ở phía sau cha thì lập tức vỗ tay.
"Cha vừa rồi quá đẹp trai!"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Ông có nên nói cho bé biết vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã đi gặp tổ tông rồi không!
Ông phát hiện Tể Tể không những không sợ quỷ quái mà còn không sợ chết.
Là bởi vì Tể Tể còn quá nhỏ, nên không hiểu ý nghĩa của tử vong, của chết đi là gì sao?
Nghĩ đến Tể Tể mỗi lần nói đến người cha ruột đã chết, đáy mắt đều sáng long lanh, Hoắc Trầm Lệnh có loại dự cảm không tốt chút nào.
Đoán chừng ở trong lòng bé, tử vong chính là chuyển sang nơi khác để sống.
Có thể là do người cha ruột trong giới Huyền môn của bé, ở thời điểm sắp ra đi năm đó đã nói cho bé biết chết chính là như vậy!
Nghĩ như vậy, Hoắc Trầm Lệnh trong lòng trầm xuống.
Lần này sau khi trở về, ông nhất định phải tâm sự cẩn thận cùng Tể Tể mới được.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, những cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nhưng ngay tại thời gian ngắn ngủi này, bé lại từ trong ngực ông tụt xuống chạy đi, một đôi chân ngắn chạy rất nhanh, nháy mắt đã biến mất trong bụi cỏ ven đường.
Còn cất giọng lanh lảnh dặn dò ông.
"Cha chờ Tể Tể, Tể Tể đi tìm bác Trần trở về."
Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy da đầu tê dại.
"Tể Tể!"
Có hình dáng con người từ mơ hồ không nhìn rõ chậm rãi thành hình rồi trở nên rõ ràng hơn trước mặt ông.
Trong lòng gấp như lửa đốt, thậm chí cũng không có chú ý tới bản thân đi qua hai người này là xuyên qua chứ không phải va chạm.
Nhưng bốn phía một mảnh tối mờ mịt, trừ lạnh ra thì cũng vẫn là lạnh, còn là kiểu lạnh thấu xương.
Tể Tể không thấy đâu nữa rồi.
Ông bỗng quay đầu nhìn về phía hai người nọ, đáy mắt là sự ngoan lệ đáng sợ, ở sâu bên trong cất giấu sự bất an khó có thể nhận ra.
"Là các người mang Tể Tể đi?"
Tiểu Vương mới từ Địa Phủ đi lên, mặc trang phục của nhân viên: "......"
Cậu ta kinh ngạc quay đầu nhìn người bên cạnh mình, một ông già đã làm việc lâu năm.
"Người đó đang hỏi tôi à? Người đó có thể nhìn thấy tôi?"
Công viên Cảnh Sơn ở phía nam thanh phố tương đối hẻo lánh, cây cối xanh tốt, cảnh vật vô cùng thanh tĩnh.
Bởi vì cách xa nội thành nên dù hiện tại bây giờ là ban ngày, lại là ngày thường nên công viên rất ít người.
Sau một tiếng rưỡi, ba người Hoắc Trầm Lệnh cũng đã đến nơi.
Bọn họ đang đứng trên sườn núi, dưới sườn núi là một dòng suối nhỏ uốn lượn vòng quanh.
Đây là một nơi tương đối nguy hiểm trong công viên Cảnh Sơn, trên con đường phía trước còn để một cái biển cảnh cáo không nên đi tiếp về phía trước, bên đó chưa khai phá, không an toàn.
Nữ quỷ đợi ở trong bút máy rất kích động khi nhìn thấy dòng suối nhỏ, chiếc bút bắt đầu tỏa ra âm khí màu đen.
"Đi lên phía trước khoảng mười mét, có một đường nhỏ rẽ xuống dưới đường, lúc trước tôi đã bị bọn họ đẩy xuống từ chỗ đó, không rơi vào trong dòng suối nhỏ mà lại rơi vào trong một cái giếng bên cạnh dòng suối nhỏ."
Trần Kiến Đào gật đầu, ông ấy để Hoắc Trầm Lệnh bế bé chờ ở chỗ này, còn ông ấy cầm bút máy đi lên phía trước, rất nhanh đã biến mất ở ngã rẽ vào đường nhỏ cách đó mười mét.
Năm giây sau, Tể Tể bỗng nhiên mở miệng.
"Cha, bác Trần gặp nguy hiểm!"
Hoắc Trầm Lệnh chưa từng hoài nghi lời nói của bé, ông ôm bé nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Trần Kiến Đào.
"Phanh" Một tiếng trầm đục.
Thanh âm không lớn.
Nhưng ở cách đó không xa, Hoắc Trầm Lệnh nghe được rõ ràng.
Cùng lúc đó, người ẩn núp ở phía dưới đã hô to.
"Động thủ! Bên trên nói, một tên cũng không để thoát!"
Trước khi sát thủ đang mai phục ở bốn phía xông tới, Hoắc Trầm Lệnh theo bản năng ôm chặt bé, cúi người đặt bé xuống dưới đất, dán vào lỗ tai bé nói nhỏ: "Tể Tể, con mau chạy đi!"
Tể Tể không chỉ không có chạy, ngược lại còn ôm lấy chân của cha.
"Không muốn! Tể Tể muốn bảo vệ cha!"
Vừa mới dứt lời, ba người đàn ông đeo mặt nạ trong tay cầm súng giảm thanh đã nhắm vào bọn họ.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, trong nháy mắt Hoắc Trầm Lệnh một lần nữa ôm lấy Tể Tể, lắc mình một cái xông vào giữa ba người.
Tốc độ của ông quá nhanh, ba người kia đều không kịp phản ứng.
"Phanh!"
"Phanh phanh!"
......
Súng có gắn thêm ống giảm thanh nên âm lượng rất nhỏ, nhưng Hoắc Trầm Lệnh nghe thấy thì vô cùng sợ hãi.
Ông không sợ bản thân có việc gì, nhưng ông lo lắng cho Tể Tể.
Không nghĩ tới Tống Kiều lại lớn mật đến thế, giữa ban ngày lại trắng trợn giết người diệt khẩu.
Ông đá một cước đánh ngã một người đàn ông đeo mặt nạ, ngay lúc người đàn ông kia gục xuống, trong nháy mắt đã đoạt lấy súng trong tay đối phương.
Sau đó ông cầm súng quay lại nhắm vào hai người bịt mặt còn lại, nhưng lại phát hiện hai người đàn ông kia đang thẳng tắp ngã xuống.
Hoắc Trầm Lệnh: "???"
Ông vô thức nhìn về Tể Tể ở trong ngực.
Bé lặng yên không một tiếng động giải quyết hết hai người xấu ở phía sau cha thì lập tức vỗ tay.
"Cha vừa rồi quá đẹp trai!"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Ông có nên nói cho bé biết vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã đi gặp tổ tông rồi không!
Ông phát hiện Tể Tể không những không sợ quỷ quái mà còn không sợ chết.
Là bởi vì Tể Tể còn quá nhỏ, nên không hiểu ý nghĩa của tử vong, của chết đi là gì sao?
Nghĩ đến Tể Tể mỗi lần nói đến người cha ruột đã chết, đáy mắt đều sáng long lanh, Hoắc Trầm Lệnh có loại dự cảm không tốt chút nào.
Đoán chừng ở trong lòng bé, tử vong chính là chuyển sang nơi khác để sống.
Có thể là do người cha ruột trong giới Huyền môn của bé, ở thời điểm sắp ra đi năm đó đã nói cho bé biết chết chính là như vậy!
Nghĩ như vậy, Hoắc Trầm Lệnh trong lòng trầm xuống.
Lần này sau khi trở về, ông nhất định phải tâm sự cẩn thận cùng Tể Tể mới được.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, những cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nhưng ngay tại thời gian ngắn ngủi này, bé lại từ trong ngực ông tụt xuống chạy đi, một đôi chân ngắn chạy rất nhanh, nháy mắt đã biến mất trong bụi cỏ ven đường.
Còn cất giọng lanh lảnh dặn dò ông.
"Cha chờ Tể Tể, Tể Tể đi tìm bác Trần trở về."
Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy da đầu tê dại.
"Tể Tể!"
Có hình dáng con người từ mơ hồ không nhìn rõ chậm rãi thành hình rồi trở nên rõ ràng hơn trước mặt ông.
Trong lòng gấp như lửa đốt, thậm chí cũng không có chú ý tới bản thân đi qua hai người này là xuyên qua chứ không phải va chạm.
Nhưng bốn phía một mảnh tối mờ mịt, trừ lạnh ra thì cũng vẫn là lạnh, còn là kiểu lạnh thấu xương.
Tể Tể không thấy đâu nữa rồi.
Ông bỗng quay đầu nhìn về phía hai người nọ, đáy mắt là sự ngoan lệ đáng sợ, ở sâu bên trong cất giấu sự bất an khó có thể nhận ra.
"Là các người mang Tể Tể đi?"
Tiểu Vương mới từ Địa Phủ đi lên, mặc trang phục của nhân viên: "......"
Cậu ta kinh ngạc quay đầu nhìn người bên cạnh mình, một ông già đã làm việc lâu năm.
"Người đó đang hỏi tôi à? Người đó có thể nhìn thấy tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất