Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 142:
Người phụ nữ mặc sườn xám thấy tình thế không ổn, vô thức muốn thu tay lại, kết quả phát hiện không thu được.
Tể Tể liếm miệng chờ đợi: "Chị à, chị lại thả thêm một chút nữa đi!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: Đây là thứ quái quỷ gì, vậy mà có thể cắn nuốt âm khí!
Tể Tể hút hết âm khí từ vòng tay trên cổ tay của người phụ nữ. Bé biết âm khí bên trong đã bị hút cạn sạch sành sanh, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
"Chị, chị cũng thật nghèo! Ngay cả viên cầu của anh cả cũng mua không nổi mà trên người đồ ăn cũng thật là ít!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: Nghèo là tội của cô ta à?
Tể Tể bỗng nhiên cười lên.
Bé mở miệng lộ ra hàm răng nhỏ, còn nói lời cảm ơn.
"Nhưng cũng cảm ơn chị nha! Chị là người tốt, vừa nhìn thấy Tể Tể xuống tới đây liền cho Tể Tể đồ ăn vặt!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: ......? Tôi, con mẹ nó … tôi cảm thấy bé không phải người!
*******
Sắc mặt của người phụ nữ mặc sườn xám trắng bệch, nhanh chóng lui lại.
Không biết từ lúc nào Bách Minh Tư đã đi đến đằng sau, ngay lúc mà người phụ nữ kia lùi lại đã chậm rãi hỏi.
"Chị đã đeo vòng tay này bao lâu rồi?"
Người phụ nữ mặc sườn xám vội vàng tháo vòng tay xuống bỏ vào trong túi xách của mình, lại nhìn về phía Bách Minh Tư mở miệng nói.
"Mắc mớ gì tới cậu! Không bán cho tôi thì thôi!"
Người phụ nữ mặc sườn xám nói xong thì tránh đi ánh mắt của Bách Minh Tư, vẻ mặt bối rối rời đi.
Bách Minh Tư cũng không có đuổi theo, mà đứng tại chỗ suy nghĩ.
Hoắc Tư Cẩn cau mày hỏi Bách Minh Tư: "Minh Tư, chị ta là người hay là ...."
Bách Minh Tư cho ra một đáp án xác định: "Trước mắt là người!"
Tể Tể lại bổ sung thêm: "Sau ba ngày nữa, thì sẽ là quỷ!"
Chân mày của Hoắc Tư Cẩn càng nhíu chặt hơn: "Chị ta sẽ chết?"
Bé gật đầu, khuôn mặt nhỏ trông rất hoang mang, một đôi mắt to ngơ ngác nhìn bóng lưng người phụ nữ mặc sườn xám, giọng nói rất trong và nhẹ.
"Chị ấy thu thập quỷ để làm gì? Sợ mình chết chậm hơn sao?"
Bách Minh Tư đột nhiên hỏi bé: "Tể Tể, em muốn đi theo xem thế nào à?"
Bé chần chờ nhìn về phía ba người anh trai nhà mình.
Hoắc Tư Cẩn nhìn hai đứa em trai, Hoắc Tư Thần gãi gãi cái ót.
"Anh cả, anh hai, nếu như chúng ta mặc kệ, có phải chính là thấy chết mà không cứu không?"
Hoắc Tư Tước là người tùy tiện, cất giọng lạnh lùng: "Không nghe Tể Tể nói sao? Đó là do chị ta tự tìm!"
Cũng từng thấy người đi thu thập các loại đồ cổ hoặc là nguyên mẫu các loại nhân vật, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đi thu thập ma quỷ!
Tuổi còn trẻ, mà suy nghĩ không đâu ra đâu!
Hoắc Tư Cẩn nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ kia, anh lục lại trong trí nhớ, hình như đã từng có quen biết, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt quen thuộc.
"Dường như anh đã từng gặp qua chị ta ở trong trường học rồi."
Hoắc Tư Tước lập tức cảnh giác: "Đi, anh cả, chúng ta đuổi theo nhìn xem!"
"Được!"
Hoắc Tư Tước ôm bé cùng Hoắc Tư Thần ngồi ở ghế sau, Hoắc Tư Cẩn vẫn lái xe, còn Bách Minh Tư thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Người phụ nữ mặc sườn xám đi lên một chiếc xe hơi màu đen, xe của bọn họ cũng theo sát phía sau.
Bởi vì được mở ra mắt Âm Dương nên tầm nhìn cũng rõ hơn, Hoắc Tư Cẩn có thể dễ dàng nhìn thấy trên chiếc xe hơi màu đen của người phụ nữ kia, ở ghế sau xuất hiện một màn sương tối đen như mực bên cạnh chiếc gối ôm.
"Chị ta thả vật kia ra ngoài! Ở phía sau, sát ngay cửa kính!"
Dường như biết được anh có thể nhìn thấy nó, con quỷ dán làn khói đen vào tấm kính đằng sau xe, nâng lên một cái tay trắng bệch vẫy vẫy về phía anh.
Theo cánh tay đung đưa của con quỷ đã dần lộ ra khuôn mặt trắng bệch của một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Cậu ta hé miệng nở một nụ cười trông rất thâm trầm và nham hiểm.
Mắt cậu ta giống như mắt cá chết.
Bách Minh Tư cũng nhìn thấy, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn.
Hoắc Tư Cẩn dùng hai tay nắm chắc tay lái, môi mỏng có chút nhếch lên.
Trừ như vậy ra thì hết thảy đều bình thường.
Bách Minh Tư sợ anh bị hù dọa, cậu đã nhẹ nhàng trấn an anh.
"Anh cứ làm như không nhìn thấy gì là được."
Hoắc Tư Cẩn một bên chuyên chú lái xe, một bên thờ ơ lên tiếng.
"Anh không sao, vẫn có thể nhìn được!"
Hoắc Tư Thần ở phía sau giơ ngón tay cái về phía anh cả của nhà mình mà khen ngợi: "Anh cả thật lợi hại! Lần đầu tiên em nhìn thấy những thứ kia đã bị dọa đến kêu gào ầm ĩ!"
Hoắc Tư Tước cười: "Nếu không làm sao là anh cả đây!"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con quỷ ở phía trước, cho nên đều thấy rất rõ ràng tất cả động tác của nó.
Đứa bé trai kia cảm thấy rất kinh ngạc khi mấy người bọn họ đều có thể nhìn thấy nó, khuôn mặt trắng bệch khiếp người chậm rãi trở nên phẫn nộ.
Nhưng chỉ là trong chốc lát khuôn mặt phẫn nộ hằn học đã bị thay thế bằng vẻ mặt âm trầm tàn độc.
Đứa trẻ ngồi ở ghế sau lại lần nữa lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó chỉ chỉ bọn họ nhìn sang phía bên phải.
Mấy người Hoắc Tư Cẩn vô thức thuận theo phương hướng nó chỉ mà nhìn sang, sau đó sắc mặt đã thay đổi.
Tể Tể liếm miệng chờ đợi: "Chị à, chị lại thả thêm một chút nữa đi!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: Đây là thứ quái quỷ gì, vậy mà có thể cắn nuốt âm khí!
Tể Tể hút hết âm khí từ vòng tay trên cổ tay của người phụ nữ. Bé biết âm khí bên trong đã bị hút cạn sạch sành sanh, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
"Chị, chị cũng thật nghèo! Ngay cả viên cầu của anh cả cũng mua không nổi mà trên người đồ ăn cũng thật là ít!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: Nghèo là tội của cô ta à?
Tể Tể bỗng nhiên cười lên.
Bé mở miệng lộ ra hàm răng nhỏ, còn nói lời cảm ơn.
"Nhưng cũng cảm ơn chị nha! Chị là người tốt, vừa nhìn thấy Tể Tể xuống tới đây liền cho Tể Tể đồ ăn vặt!"
Người phụ nữ mặc sườn xám: ......? Tôi, con mẹ nó … tôi cảm thấy bé không phải người!
*******
Sắc mặt của người phụ nữ mặc sườn xám trắng bệch, nhanh chóng lui lại.
Không biết từ lúc nào Bách Minh Tư đã đi đến đằng sau, ngay lúc mà người phụ nữ kia lùi lại đã chậm rãi hỏi.
"Chị đã đeo vòng tay này bao lâu rồi?"
Người phụ nữ mặc sườn xám vội vàng tháo vòng tay xuống bỏ vào trong túi xách của mình, lại nhìn về phía Bách Minh Tư mở miệng nói.
"Mắc mớ gì tới cậu! Không bán cho tôi thì thôi!"
Người phụ nữ mặc sườn xám nói xong thì tránh đi ánh mắt của Bách Minh Tư, vẻ mặt bối rối rời đi.
Bách Minh Tư cũng không có đuổi theo, mà đứng tại chỗ suy nghĩ.
Hoắc Tư Cẩn cau mày hỏi Bách Minh Tư: "Minh Tư, chị ta là người hay là ...."
Bách Minh Tư cho ra một đáp án xác định: "Trước mắt là người!"
Tể Tể lại bổ sung thêm: "Sau ba ngày nữa, thì sẽ là quỷ!"
Chân mày của Hoắc Tư Cẩn càng nhíu chặt hơn: "Chị ta sẽ chết?"
Bé gật đầu, khuôn mặt nhỏ trông rất hoang mang, một đôi mắt to ngơ ngác nhìn bóng lưng người phụ nữ mặc sườn xám, giọng nói rất trong và nhẹ.
"Chị ấy thu thập quỷ để làm gì? Sợ mình chết chậm hơn sao?"
Bách Minh Tư đột nhiên hỏi bé: "Tể Tể, em muốn đi theo xem thế nào à?"
Bé chần chờ nhìn về phía ba người anh trai nhà mình.
Hoắc Tư Cẩn nhìn hai đứa em trai, Hoắc Tư Thần gãi gãi cái ót.
"Anh cả, anh hai, nếu như chúng ta mặc kệ, có phải chính là thấy chết mà không cứu không?"
Hoắc Tư Tước là người tùy tiện, cất giọng lạnh lùng: "Không nghe Tể Tể nói sao? Đó là do chị ta tự tìm!"
Cũng từng thấy người đi thu thập các loại đồ cổ hoặc là nguyên mẫu các loại nhân vật, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đi thu thập ma quỷ!
Tuổi còn trẻ, mà suy nghĩ không đâu ra đâu!
Hoắc Tư Cẩn nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ kia, anh lục lại trong trí nhớ, hình như đã từng có quen biết, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt quen thuộc.
"Dường như anh đã từng gặp qua chị ta ở trong trường học rồi."
Hoắc Tư Tước lập tức cảnh giác: "Đi, anh cả, chúng ta đuổi theo nhìn xem!"
"Được!"
Hoắc Tư Tước ôm bé cùng Hoắc Tư Thần ngồi ở ghế sau, Hoắc Tư Cẩn vẫn lái xe, còn Bách Minh Tư thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Người phụ nữ mặc sườn xám đi lên một chiếc xe hơi màu đen, xe của bọn họ cũng theo sát phía sau.
Bởi vì được mở ra mắt Âm Dương nên tầm nhìn cũng rõ hơn, Hoắc Tư Cẩn có thể dễ dàng nhìn thấy trên chiếc xe hơi màu đen của người phụ nữ kia, ở ghế sau xuất hiện một màn sương tối đen như mực bên cạnh chiếc gối ôm.
"Chị ta thả vật kia ra ngoài! Ở phía sau, sát ngay cửa kính!"
Dường như biết được anh có thể nhìn thấy nó, con quỷ dán làn khói đen vào tấm kính đằng sau xe, nâng lên một cái tay trắng bệch vẫy vẫy về phía anh.
Theo cánh tay đung đưa của con quỷ đã dần lộ ra khuôn mặt trắng bệch của một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Cậu ta hé miệng nở một nụ cười trông rất thâm trầm và nham hiểm.
Mắt cậu ta giống như mắt cá chết.
Bách Minh Tư cũng nhìn thấy, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn.
Hoắc Tư Cẩn dùng hai tay nắm chắc tay lái, môi mỏng có chút nhếch lên.
Trừ như vậy ra thì hết thảy đều bình thường.
Bách Minh Tư sợ anh bị hù dọa, cậu đã nhẹ nhàng trấn an anh.
"Anh cứ làm như không nhìn thấy gì là được."
Hoắc Tư Cẩn một bên chuyên chú lái xe, một bên thờ ơ lên tiếng.
"Anh không sao, vẫn có thể nhìn được!"
Hoắc Tư Thần ở phía sau giơ ngón tay cái về phía anh cả của nhà mình mà khen ngợi: "Anh cả thật lợi hại! Lần đầu tiên em nhìn thấy những thứ kia đã bị dọa đến kêu gào ầm ĩ!"
Hoắc Tư Tước cười: "Nếu không làm sao là anh cả đây!"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con quỷ ở phía trước, cho nên đều thấy rất rõ ràng tất cả động tác của nó.
Đứa bé trai kia cảm thấy rất kinh ngạc khi mấy người bọn họ đều có thể nhìn thấy nó, khuôn mặt trắng bệch khiếp người chậm rãi trở nên phẫn nộ.
Nhưng chỉ là trong chốc lát khuôn mặt phẫn nộ hằn học đã bị thay thế bằng vẻ mặt âm trầm tàn độc.
Đứa trẻ ngồi ở ghế sau lại lần nữa lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó chỉ chỉ bọn họ nhìn sang phía bên phải.
Mấy người Hoắc Tư Cẩn vô thức thuận theo phương hướng nó chỉ mà nhìn sang, sau đó sắc mặt đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất