Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 144:
Hoắc Tư Thần không có một chút lo lắng.
Đèn xanh sáng lên, chiếc xe trước mặt tiếp tục chạy, bọn họ lại theo sát phía sau.
Hoắc Tư Thần muốn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa.
"Tể Tể, em lợi hại như vậy, em đến cùng là ai vậy?"
Tể Tể cười khúc khích, ôm cánh tay của anh ba.
"Tể Tể chính là Tể Tể nha, là con gái của cha, là em gái của các anh!"
Hoắc Tư Cẩn sợ em trai cứ hỏi sẽ làm để Tể Tể nhớ tới cha ruột đã qua đời của bé, anh tranh thủ nhắc nhở Hoắc Tư Thần.
"Tể Tể nói đúng, em vĩnh viễn là em gái của bọn anh."
Kỳ quái thì thế nào?
Đã đến nhà họ Hoắc của bọn họ, làm em gái của bọn họ, thì đời này Tể Tể chính là em gái của bọn họ!
Hoắc Tư Tước sờ sờ đầu của bé, ôm bé càng chặt hơn nhưng cũng rất cẩn thận không ôm quá chặt mà làm đau bé.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe, thấy chiếc xe phía trước đã một mảnh đen kịt, trước đó có âm khí cuồn cuộn dường như cũng dần lắng xuống, trầm tĩnh lại.
"Tể Tể, đánh xong rồi sao?"
Tể Tể cũng không cần nhìn, bé uốn éo vui vẻ trong ngực anh hai.
"Chiếc bút kia đã đánh thắng."
Hoắc Tư Thần vội vươn dài cổ nhìn sang, cũng chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.
"Như thế này...... Làm sao mà phân biệt được?"
Tể Tể lại duỗi bàn tay ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay chụm lại, chiếc bút lông bỗng xuất hiện ở bên trong bàn tay bé.
Bởi vì đánh thắng nên nó đặc biệt hưng phấn, cả chiếc bút đều đang rung lên.
Năng lượng âm khí trên cây bút đang quay cuồng dữ dội, giống như đang thể hiện cảm xúc, thậm chí còn tự động biến thành một cái mặt cười vui vẻ, đầu bút lông xòe ra, những sợi lông mềm mại lúc mở lúc đóng.
Bởi vì quá kích động, còn bắt đầu rơi rụng lông.
Cũng chỉ có bốn năm giây trôi qua, trên đầu bút lông đã rụng mất hai phần ba lông.
Lại tăng thêm âm khí đang cuồn cuộn, rất nhanh toàn bộ trong xe đều là cảnh tượng những sợi lông của chiếc bút đang bay lơ lửng, nó vui mừng quá độ không thấy đông tây nam bắc đâu cả.
Hoắc Tư Thần hít vào một sợi lông, cái mũi ngứa liền hắt xì liên tục mấy cái.
Hoắc Tư Tước cũng nhíu mày.
Tể Tể thấy vẻ mặt khó chịu của hai người anh trai, bé dùng một bàn tay cầm chiếc bút kia ấn vào cửa kính xe, lại dùng giọng non nớt hung hăng mở miệng.
"Thu về toàn bộ lông đã rụng của mày! Về sau mỗi ngày mày đều phải giật xuống từng sợi lông của mình, sau đó lại lần lượt lắp trở lại! Thiếu một sợi, để bản Tể Tể biết được liền ăn mày một miếng!"
Bút Tiên đang hưng phấn: "......"
Tể Tể đột nhiên hỏi nó: "Mày biết mày có bao nhiêu sợi lông không?"
Bút Tiên: …Có thể là một vạn sợi!
Bé lại hỏi: "Vừa rồi mày đã rơi rụng mất bao nhiêu sợi?"
Bút Tiên: ...... Hiện tại trên thân nó chỉ còn khoảng một phần ba!
Tể Tể: "Sao không nói lời nào, mày không biết đếm à?"
Bút Tiên đang bị dán vào cửa kính liền bay lên, vội vàng gật đầu.
Nó không biết đếm, cho nên không có cách nào đếm, vậy thì mỗi ngày không cần giật xuống rồi lại lắp lại đúng không?
Hoắc Tư Thần kinh ngạc: "Tể Tể, chiếc bút này quá ngu xuẩn, thế mà lại không biết đếm số!"
Bút Tiên: "......"
Ông đây khi còn sống đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh!
Nhưng nó tuyệt đối không thể nói, nếu không sẽ bị lộ và nó sẽ không thể tồn tại trên đời nữa. Hu hu!!
Quỷ đều không thích bị lừa gạt!
Nếu để cho bé biết, đoán chừng bé sẽ trực tiếp nuốt nó!
Bút Tiên dừng lại ở giữa không trung, cũng không dám làm ra một cử động nhỏ.
Tể Tể hiển nhiên không ngờ tới chiếc bút này thế mà lại không biết đếm số, so với bé thì nó còn không bằng, chí ít bé còn nhận biết được chữ phồn thể!
Mặt mũi của Tể Tể tràn đầy ghét bỏ: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải tự học! Chờ cha đưa Tể Tể đi nhà trẻ, mày lại đi theo bản Tể Tể đi nhà trẻ mà bắt đầu học!"
Bút Tiên: ...... Ông đây là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp!
Xe dừng lại, bé nhìn ở trong xe khắp nơi đều là sợi lông, giọng của bé lạnh xuống.
"Thu hết trở về! Chuyện cùng đi nhà trẻ cứ quyết định như vậy đi!"
Bút Tiên: ......
Thân bút lại run lên, nó tức giận!
Nhưng thực lực của nó không bằng bé, nó không thể không ủy khuất mà ở trong xe thu thập các sợi lông do nó quá hưng phấn mà đã làm rụng xuống.
Lúc sợi lông rung lên rụng xuống có bao nhiêu điên cuồng hưng phấn, hiện tại nhặt lông có bao nhiêu hối hận, áp bức và khó chịu!
Sớm biết sẽ như thế này, trước đó nó đã không làm!
Bút Tiên dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập sạch sẽ tất cả sợi lông trong xe, Hoắc Tư Cẩn cũng vừa vặn đẩy cửa xe rồi bước xuống xe.
Tể Tể bắt lấy nó đưa vào trong tay Bách Minh Tư: "Anh Minh Tư, cho anh bút nè."
Mặc dù Bách Minh Tư có chút kinh ngạc vì Tể Tể lại đưa chiếc bút này cho mình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám trên chiếc xe phía trước đã xuống xe, cậu cũng vội đẩy cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe Hoắc Tư Tước ôm bé cùng Hoắc Tư Thần đứng cùng một chỗ, nhìn thấy cổng trường ở trước mặt thì hơi kinh ngạc.
"Anh cả, đây không phải là trường học của anh sao?"
Hoắc Tư Cẩn gật đầu, chờ người phụ nữ mặc sườn xám đi vào trong trường mới dẫn theo mấy đứa em trai đi vào.
Đèn xanh sáng lên, chiếc xe trước mặt tiếp tục chạy, bọn họ lại theo sát phía sau.
Hoắc Tư Thần muốn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa.
"Tể Tể, em lợi hại như vậy, em đến cùng là ai vậy?"
Tể Tể cười khúc khích, ôm cánh tay của anh ba.
"Tể Tể chính là Tể Tể nha, là con gái của cha, là em gái của các anh!"
Hoắc Tư Cẩn sợ em trai cứ hỏi sẽ làm để Tể Tể nhớ tới cha ruột đã qua đời của bé, anh tranh thủ nhắc nhở Hoắc Tư Thần.
"Tể Tể nói đúng, em vĩnh viễn là em gái của bọn anh."
Kỳ quái thì thế nào?
Đã đến nhà họ Hoắc của bọn họ, làm em gái của bọn họ, thì đời này Tể Tể chính là em gái của bọn họ!
Hoắc Tư Tước sờ sờ đầu của bé, ôm bé càng chặt hơn nhưng cũng rất cẩn thận không ôm quá chặt mà làm đau bé.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe, thấy chiếc xe phía trước đã một mảnh đen kịt, trước đó có âm khí cuồn cuộn dường như cũng dần lắng xuống, trầm tĩnh lại.
"Tể Tể, đánh xong rồi sao?"
Tể Tể cũng không cần nhìn, bé uốn éo vui vẻ trong ngực anh hai.
"Chiếc bút kia đã đánh thắng."
Hoắc Tư Thần vội vươn dài cổ nhìn sang, cũng chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.
"Như thế này...... Làm sao mà phân biệt được?"
Tể Tể lại duỗi bàn tay ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay chụm lại, chiếc bút lông bỗng xuất hiện ở bên trong bàn tay bé.
Bởi vì đánh thắng nên nó đặc biệt hưng phấn, cả chiếc bút đều đang rung lên.
Năng lượng âm khí trên cây bút đang quay cuồng dữ dội, giống như đang thể hiện cảm xúc, thậm chí còn tự động biến thành một cái mặt cười vui vẻ, đầu bút lông xòe ra, những sợi lông mềm mại lúc mở lúc đóng.
Bởi vì quá kích động, còn bắt đầu rơi rụng lông.
Cũng chỉ có bốn năm giây trôi qua, trên đầu bút lông đã rụng mất hai phần ba lông.
Lại tăng thêm âm khí đang cuồn cuộn, rất nhanh toàn bộ trong xe đều là cảnh tượng những sợi lông của chiếc bút đang bay lơ lửng, nó vui mừng quá độ không thấy đông tây nam bắc đâu cả.
Hoắc Tư Thần hít vào một sợi lông, cái mũi ngứa liền hắt xì liên tục mấy cái.
Hoắc Tư Tước cũng nhíu mày.
Tể Tể thấy vẻ mặt khó chịu của hai người anh trai, bé dùng một bàn tay cầm chiếc bút kia ấn vào cửa kính xe, lại dùng giọng non nớt hung hăng mở miệng.
"Thu về toàn bộ lông đã rụng của mày! Về sau mỗi ngày mày đều phải giật xuống từng sợi lông của mình, sau đó lại lần lượt lắp trở lại! Thiếu một sợi, để bản Tể Tể biết được liền ăn mày một miếng!"
Bút Tiên đang hưng phấn: "......"
Tể Tể đột nhiên hỏi nó: "Mày biết mày có bao nhiêu sợi lông không?"
Bút Tiên: …Có thể là một vạn sợi!
Bé lại hỏi: "Vừa rồi mày đã rơi rụng mất bao nhiêu sợi?"
Bút Tiên: ...... Hiện tại trên thân nó chỉ còn khoảng một phần ba!
Tể Tể: "Sao không nói lời nào, mày không biết đếm à?"
Bút Tiên đang bị dán vào cửa kính liền bay lên, vội vàng gật đầu.
Nó không biết đếm, cho nên không có cách nào đếm, vậy thì mỗi ngày không cần giật xuống rồi lại lắp lại đúng không?
Hoắc Tư Thần kinh ngạc: "Tể Tể, chiếc bút này quá ngu xuẩn, thế mà lại không biết đếm số!"
Bút Tiên: "......"
Ông đây khi còn sống đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh!
Nhưng nó tuyệt đối không thể nói, nếu không sẽ bị lộ và nó sẽ không thể tồn tại trên đời nữa. Hu hu!!
Quỷ đều không thích bị lừa gạt!
Nếu để cho bé biết, đoán chừng bé sẽ trực tiếp nuốt nó!
Bút Tiên dừng lại ở giữa không trung, cũng không dám làm ra một cử động nhỏ.
Tể Tể hiển nhiên không ngờ tới chiếc bút này thế mà lại không biết đếm số, so với bé thì nó còn không bằng, chí ít bé còn nhận biết được chữ phồn thể!
Mặt mũi của Tể Tể tràn đầy ghét bỏ: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải tự học! Chờ cha đưa Tể Tể đi nhà trẻ, mày lại đi theo bản Tể Tể đi nhà trẻ mà bắt đầu học!"
Bút Tiên: ...... Ông đây là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp!
Xe dừng lại, bé nhìn ở trong xe khắp nơi đều là sợi lông, giọng của bé lạnh xuống.
"Thu hết trở về! Chuyện cùng đi nhà trẻ cứ quyết định như vậy đi!"
Bút Tiên: ......
Thân bút lại run lên, nó tức giận!
Nhưng thực lực của nó không bằng bé, nó không thể không ủy khuất mà ở trong xe thu thập các sợi lông do nó quá hưng phấn mà đã làm rụng xuống.
Lúc sợi lông rung lên rụng xuống có bao nhiêu điên cuồng hưng phấn, hiện tại nhặt lông có bao nhiêu hối hận, áp bức và khó chịu!
Sớm biết sẽ như thế này, trước đó nó đã không làm!
Bút Tiên dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập sạch sẽ tất cả sợi lông trong xe, Hoắc Tư Cẩn cũng vừa vặn đẩy cửa xe rồi bước xuống xe.
Tể Tể bắt lấy nó đưa vào trong tay Bách Minh Tư: "Anh Minh Tư, cho anh bút nè."
Mặc dù Bách Minh Tư có chút kinh ngạc vì Tể Tể lại đưa chiếc bút này cho mình, nhưng nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám trên chiếc xe phía trước đã xuống xe, cậu cũng vội đẩy cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe Hoắc Tư Tước ôm bé cùng Hoắc Tư Thần đứng cùng một chỗ, nhìn thấy cổng trường ở trước mặt thì hơi kinh ngạc.
"Anh cả, đây không phải là trường học của anh sao?"
Hoắc Tư Cẩn gật đầu, chờ người phụ nữ mặc sườn xám đi vào trong trường mới dẫn theo mấy đứa em trai đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất