Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 145:

Trước Sau
Bởi vì được nghỉ hè nên trong trường học rất ít người.

Người phụ nữ mặc sườn xám đi đến một tòa nhà được các tấm sắt vây quanh thì dừng lại, bên trên tấm cửa sắt có hai chữ viết thật to "phá dỡ", sau đó vừa gọi điện thoại vừa quẹt thẻ đi vào trong.

Hoắc Tư Cẩn nhìn về phía mấy em trai em gái, liền đi tới ôm bé lên.

"Anh sẽ cùng Tể Tể đi vào, các em chờ ở bên ngoài đi."

Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần gật đầu, Bách Minh Tư lấy ra một lá bùa đưa cho Hoắc Tư Cẩn.

"Anh Tư Cẩn, Tể Tể, chú ý an toàn."

Bé kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Anh Minh Tư yên tâm, Tể Tể sẽ bảo vệ tốt anh cả."

Hoắc Tư Cẩn nhận lấy lá bùa rồi bỏ vào túi, lại cảm giác được bên trong túi có ít tro tàn, lúc này mới nhớ tới lúc trước khi đi nhà ma, Bách Minh Tư đã cho ba anh em không ít bùa, về sau bọn họ bị quỷ tấn công, chắc là khi đó bùa ở trong túi đã có hiệu lực.

"Cảm ơn, các em cũng cẩn thận chú ý."

"Vâng ạ!"

Dặn dò mấy em trai xong, Hoắc Tư Cẩn đi đến trước cổng chính, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ mở cửa.

Rõ ràng là cùng dưới một bầu trời, nhưng khi Hoắc Tư Cẩn bước vào trong cửa thì trong nháy mắt đã cảm giác được rõ ràng không khí chung quanh bỗng nhiên hạ xuống, cũng giống như khi ở trong nhà ma, một luồng không khí lạnh khiếp người đập vào mặt.

Tể Tể đang ngoan ngoãn ghé vào đầu vai của anh cả bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen nhánh cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước một chút, rồi nhẹ nhàng “a” thành tiếng.

******

Hoắc Tư Cẩn hiếm khi thấy Tể Tể kinh ngạc, bước chân không tự chủ mà dừng lại.

Anh không có hỏi Tể Tể chuyện gì đang xảy ra, chỉ thuận theo phương hướng ánh mắt của bé mà nhìn sang.



Khi nhìn thấy cũng không nhịn được mà “a” một tiếng.

Trước tòa nhà là một mảnh đất bằng phẳng, nghe nói nơi này đã bị bỏ hoang hơn nửa năm, chắc chắn rất tiêu điều, không nói đến cỏ dại sẽ mọc khắp nơi, nhưng cũng sẽ đặc biệt cũ nát.

Nhưng không có!

Tòa nhà bị niêm phong và bị dán giấy "phá dở" này, trước đây chính là tòa nhà thí nghiệm.

Hiện tại, nhìn bề ngoài nó giống như là một tòa nhà mới dùng để giảng dạy và làm phòng thí nghiệm, mà trường mới khởi công tu sửa một năm trước và đưa vào sử dụng.

Hoắc Tư Cẩn vô thức nghiêng đầu nhìn, anh nhớ trước đây thỉnh thoảng mình đi ngang qua đây và nhìn vào tòa nhà này, từ bên ngoài nhìn vào tuy rằng không có hao mòn hư hỏng, thoạt nhìn lại thấy rất cũ nát, cảm giác nó như đã được xây dựng đã nhiều năm.

Tể Tể bỗng nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên.

Bé cười lên: "Anh cả, anh cũng sờ đi."

Mặc dù Hoắc Tư Cẩn không biết bé muốn mình sờ cái gì, nhưng vẫn vô thức đưa tay làm theo lời bé.

Bọn họ đang đứng cách đại sảnh lầu một khoảng mười mét, trước mặt là một khoảnh đất trống trải.

Nhưng duỗi tay ra lần mò, anh rõ ràng chạm đến một thứ gì đó.

Anh thử sờ xung quanh, ôm bé dạo qua một vòng ở trên mặt đất bằng phẳng ở phía trước, thấy thứ kia giống như một bức tường vô hình.

"Tể Tể, đây là gì?"

Đây cũng là lần đầu tiên Tể Tể gặp thể loại như thế này, ngón tay nhỏ béo múp nhẹ nhàng chọc một cái vào bức tường vô hình.

Mắt thường không thể nhìn thấy nhưng Hoắc Tư Cẩn lại có thể khẳng định mình nghe được thứ gì đó bị vỡ.

Giống như miếng băng mỏng trên hồ vừa ngưng kết không lâu vào mùa đông, khi nhẹ nhàng đụng vào nó sẽ truyền ra âm thanh vỡ răng rắc giòn tan.

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tể Tể: "Tể Tể, làm vậy người ở bên trong...... à không ma quỷ, có thể phát hiện ra chúng ta đã tới không?"



Bé cười tủm tỉm: "Không đâu, bức tường này của bọn họ...... quá mỏng manh, vừa rồi Tể Tể đã đâm thủng, nhưng cũng đã sửa lại rồi, còn để lại cái cửa để anh cả cùng Tể Tể có thể đi qua, ở ngay trước mặt anh cả kìa."

Hoắc Tư Cẩn: "......"

Nói thật, anh thật sự không thấy có cái cửa nhỏ nào.

Nhưng cái này không quan trọng!

Trọng yếu chính là thứ bên trong rất quỷ dị, người phụ nữ mặc sườn xám kia ...... Anh bỗng nhiên nhìn lên căn phòng phía bên phải ở trên lầu 7.

Nơi đó trước kia là văn phòng của Hứa giáo sư!

Tể Tể nhìn anh cả đang thất thần, không khỏi mềm giọng hỏi anh cả.

"Anh cả, chúng ta có đi vào trong không?"

Hoắc Tư Cẩn lập tức hoàn hồn: "Đi!"

Nói xong anh ôm bé trực tiếp đi lên phía trước, dù anh không nhìn thấy bức tường kia, nhưng lúc anh bước qua có thể nghe được tiếng nước chảy, hình như có cái gì đó khép lại.

Hai mắt của Tể Tể sáng lấp lánh, dường như đặc biệt vui vẻ.

"Anh cả, Tể Tể đã đóng cửa lại, làm như vậy những con quỷ ở bên trong một con cũng đều chạy không được nha!"

Hoắc Tư Cẩn: "Những con quỷ?"

Anh phóng mắt nhìn ra xa, lọt vào trong tầm mắt chính là đại sảnh lầu một của tòa nhà thí nghiệm, bên trong trống rỗng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy tia âm khí giấu ở trong tường.

Nhìn ra anh cả đang khó hiểu, bé tụt xuống từ trên người anh cả, đổi thành đứng ở bên cạnh nắm tay anh cả, dắt anh đi vào trong.

"Anh cả, hiện tại là ban ngày, những con quỷ lợi hại có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, nhưng đa số bọn chúng chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau