Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 148:
Con thỏ có một đôi mắt đỏ ngầu, miệng động động nói tiếng người.
"Con thỏ gấp còn cắn người đấy!"
Trương Tiểu Chi không dám tin: "Đồ giáo sư , ông...... ông...... Ông không phải người?"
Con thỏ hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô ta: "Ông đây mới không phải nhân loại buồn nôn ghê tởm, ông đây là Thỏ Tiên vừa uy vũ lại dũng mãnh!"
Trương Tiểu Chi nâng lên tay phải của mình, so tay mình với con thỏ tự nhận là Thỏ Tiên kia!
Chỉ như thế này...... Chỉ lớn chừng một bàn tay, còn tự xưng là Thỏ Tiên?
Con thỏ đen: "......"
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc đã bị người đá văng một cách thô bạo, sau đó có một giọng trẻ con vui mừng truyền đến.
"Anh cả, nơi này có một con thỏ đen!"
Trong nháy mắt, hai lỗ tai của con thỏ đen đã dựng thẳng lên, theo bản năng nhảy về phía góc tường để chạy trốn.
Trương Tiểu Chi quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Tư Cẩn, người trước đó đã gặp ở lầu một của bệnh viện.
"Cậu...... Sao hai người lại ở chỗ này?"
"Không đúng! Sao hai người có thể tới đây được?"
Hoắc Tư Cẩn nhìn lướt qua căn phòng tối đen như mực, anh dựa theo ký ức mà đi đến vị trí của công tắc đèn, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Đèn ở trên đỉnh đầu sáng lên, chiếu sáng rực rỡ một cách lạ thường.
Con thỏ đen hung hăng hét lên: "Tắt đi! Tắt đi cho ông! Ông đây thích ban đêm!"
Dứt lời, con thỏ đen vội vàng lao đầu nhảy vào bên trong một góc tường nhỏ.
Kết quả mới nhảy vào được một nửa, liền bị bé giữ lại cái đuôi ngắn nhỏ sau đó lôi cả con thỏ ra ngoài.
"Thỏ con, sao mày lại muốn chạy?"
Con thỏ đen như quả cầu lớn bằng bàn tay, đang rất cáu giận khó chịu.
"Ông đây không gọi thỏ con, ông đây gọi thỏ đen!"
"Ông đây không chạy, chờ các người bắt ông đây nấu canh uống à?"
Tể Tể lắc đầu: "Cha ở Địa Phủ nói nấu canh thỏ sẽ có hương vị bình thường, hiện tại thịnh hành phương pháp ăn là làm đầu thỏ cay, đùi thỏ cay, thỏ thái hạt lựu kho tiêu, hoặc ngon nhất là để nguyên con đi nướng, rắc lên gia vị đồ nướng phổ biến, đặc biệt thơm!"
Thỏ đen: "......"
Trương Tiểu Chi là người sành ăn, nghe bé nói như vậy, theo bản năng lên tiếng.
"Ờ thì...... Tôi cảm thấy món đầu thỏ cay là món ngon nhất!"
Con thỏ đen hung ác quay đầu, một đôi mắt đỏ ngầu cùng lệ khí của con thỏ đã dọa Trương Tiểu Chi lảo đảo một cái, lần nữa ngã xuống đất.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn ở ngay bên cạnh, sau đó vươn tay về phía Hoắc Tư Cẩn.
"Anh đẹp trai, làm ơn kéo tôi một cái."
Hoắc Tư Cẩn liếc nhìn cô ta một cái, lui ra xa ba bước, cùng cô ta kéo dài khoảng cách.
Trương Tiểu Chi: "......"
Tể Tể dùng hai tay ôm con thỏ đen, liền phát hiện thỏ đen là yêu quái giống con chồn lần trước đã gặp chứ không phải ma quỷ, bé có chút bối rối và khó hiểu.
"Thỏ đen, mày không phải quỷ, sao lại để cho chị gái kia thu thập nhiều quỷ như vậy, mày muốn làm gì?"
Thỏ đen: "Không liên quan tới tôi! Có một con quỷ uy hiếp bắt tôi làm! Nó nói tương lai muốn lợi dụng những con quỷ kia để bắt trẻ con!"
Tể Tể: "...... Bắt trẻ con?"
Thỏ đen: "Đúng vậy! Bắt trẻ con bằng tuổi bé đó, sau đó làm thành món cay......"
Hoắc Tư Cẩn dùng một tay cầm lấy con thỏ đen rồi giơ lên, đối mặt cùng với hai mắt của nó.
"Tể Tể, anh cả rất thích ăn thịt thỏ, con thỏ này nhỏ như vậy hiện tại ăn thì quá ít thịt, trước tiên mang về nuôi, vỗ béo nó rồi làm thịt! Anh cả sẽ tự mình xuống bếp!"
Tể Tể kinh ngạc: "Anh cả, anh biết nấu ăn à?"
Hoắc Tư Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào con thỏ đang nhe răng trợn mắt muốn cắn anh nhưng lại cắn không được.
"Cũng không hẳn! Chỉ là thịt thỏ làm thành món ăn sẽ cực kỳ ngon!"
Thỏ đen: "......"
Hai người này dám uy hiếp nó!
********
Thỏ đen trở nên tàn nhẫn!
Nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng miệng của nó cũng đụng tới bàn tay to lớn của Hoắc Tư Cẩn.
Kết quả, miệng nó chuẩn bị cắn thì toàn thân thỏ đã bị một năng lượng kinh khủng mạnh mẽ đánh cho ngất luôn tại chỗ.
Thỏ đen: "......"
Cái quái gì vậy...... Loài người đi bằng hai chân này mà cũng biết giấu giếm huyền cơ!
Thỏ hận!
Hoắc Tư Cẩn lắc lắc con thỏ đen trong tay, phát hiện nó không có phản ứng gì.
Tể Tể tiến tới gần hơn để nhìn nó: "Anh cả, có phải thỏ đen đã chết rồi không?"
Hoắc Tư Cẩn: "Sao có thể chứ?"
Tể Tể cười híp cả mắt nhìn anh cả: "Bởi vì anh cả từng bị Tể Tể hôn qua, bất luận yêu ma quỷ quái nào muốn tập kích anh cả, nhất định sẽ bị cắn trả nha!"
Hoắc Tư Cẩn: "...... Hả?"
Anh còn cho rằng con thỏ đen này là bị dọa ngất.
Kết quả không nghĩ tới......
Hoắc Tư Cẩn cưng chiều sờ lên đầu bé: "Tể Tể chờ anh cả ở chỗ này, anh cả đi tới phòng của giáo sư Hứa nhìn một chút?"
Trương Tiểu Chi vội vã lên tiếng: "Giáo sư Hứa không ở trong văn phòng, ông ấy đã đi phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất rồi."
Không đợi Hoắc Tư Cẩn nói chuyện, Trương Tiểu Chi nhanh chóng đứng lên chạy đến trước mặt Tể Tể.
"Thật xin lỗi em gái nhỏ, trước đó chị không có mắt, không nhìn thấy Thái Sơn, còn cố tình tranh đoạt đồ yêu thích của người khác, chị biết sai rồi. Em gái nhỏ à, mặc dù chị không có tài sản trăm tỷ, nhưng mạng thì có một cái, chỉ cần em có thể giữ được tính mệnh của em gái chị, cái mạng này của chị chính là của em."
"Con thỏ gấp còn cắn người đấy!"
Trương Tiểu Chi không dám tin: "Đồ giáo sư , ông...... ông...... Ông không phải người?"
Con thỏ hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô ta: "Ông đây mới không phải nhân loại buồn nôn ghê tởm, ông đây là Thỏ Tiên vừa uy vũ lại dũng mãnh!"
Trương Tiểu Chi nâng lên tay phải của mình, so tay mình với con thỏ tự nhận là Thỏ Tiên kia!
Chỉ như thế này...... Chỉ lớn chừng một bàn tay, còn tự xưng là Thỏ Tiên?
Con thỏ đen: "......"
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc đã bị người đá văng một cách thô bạo, sau đó có một giọng trẻ con vui mừng truyền đến.
"Anh cả, nơi này có một con thỏ đen!"
Trong nháy mắt, hai lỗ tai của con thỏ đen đã dựng thẳng lên, theo bản năng nhảy về phía góc tường để chạy trốn.
Trương Tiểu Chi quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Tư Cẩn, người trước đó đã gặp ở lầu một của bệnh viện.
"Cậu...... Sao hai người lại ở chỗ này?"
"Không đúng! Sao hai người có thể tới đây được?"
Hoắc Tư Cẩn nhìn lướt qua căn phòng tối đen như mực, anh dựa theo ký ức mà đi đến vị trí của công tắc đèn, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Đèn ở trên đỉnh đầu sáng lên, chiếu sáng rực rỡ một cách lạ thường.
Con thỏ đen hung hăng hét lên: "Tắt đi! Tắt đi cho ông! Ông đây thích ban đêm!"
Dứt lời, con thỏ đen vội vàng lao đầu nhảy vào bên trong một góc tường nhỏ.
Kết quả mới nhảy vào được một nửa, liền bị bé giữ lại cái đuôi ngắn nhỏ sau đó lôi cả con thỏ ra ngoài.
"Thỏ con, sao mày lại muốn chạy?"
Con thỏ đen như quả cầu lớn bằng bàn tay, đang rất cáu giận khó chịu.
"Ông đây không gọi thỏ con, ông đây gọi thỏ đen!"
"Ông đây không chạy, chờ các người bắt ông đây nấu canh uống à?"
Tể Tể lắc đầu: "Cha ở Địa Phủ nói nấu canh thỏ sẽ có hương vị bình thường, hiện tại thịnh hành phương pháp ăn là làm đầu thỏ cay, đùi thỏ cay, thỏ thái hạt lựu kho tiêu, hoặc ngon nhất là để nguyên con đi nướng, rắc lên gia vị đồ nướng phổ biến, đặc biệt thơm!"
Thỏ đen: "......"
Trương Tiểu Chi là người sành ăn, nghe bé nói như vậy, theo bản năng lên tiếng.
"Ờ thì...... Tôi cảm thấy món đầu thỏ cay là món ngon nhất!"
Con thỏ đen hung ác quay đầu, một đôi mắt đỏ ngầu cùng lệ khí của con thỏ đã dọa Trương Tiểu Chi lảo đảo một cái, lần nữa ngã xuống đất.
Cô ta nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn ở ngay bên cạnh, sau đó vươn tay về phía Hoắc Tư Cẩn.
"Anh đẹp trai, làm ơn kéo tôi một cái."
Hoắc Tư Cẩn liếc nhìn cô ta một cái, lui ra xa ba bước, cùng cô ta kéo dài khoảng cách.
Trương Tiểu Chi: "......"
Tể Tể dùng hai tay ôm con thỏ đen, liền phát hiện thỏ đen là yêu quái giống con chồn lần trước đã gặp chứ không phải ma quỷ, bé có chút bối rối và khó hiểu.
"Thỏ đen, mày không phải quỷ, sao lại để cho chị gái kia thu thập nhiều quỷ như vậy, mày muốn làm gì?"
Thỏ đen: "Không liên quan tới tôi! Có một con quỷ uy hiếp bắt tôi làm! Nó nói tương lai muốn lợi dụng những con quỷ kia để bắt trẻ con!"
Tể Tể: "...... Bắt trẻ con?"
Thỏ đen: "Đúng vậy! Bắt trẻ con bằng tuổi bé đó, sau đó làm thành món cay......"
Hoắc Tư Cẩn dùng một tay cầm lấy con thỏ đen rồi giơ lên, đối mặt cùng với hai mắt của nó.
"Tể Tể, anh cả rất thích ăn thịt thỏ, con thỏ này nhỏ như vậy hiện tại ăn thì quá ít thịt, trước tiên mang về nuôi, vỗ béo nó rồi làm thịt! Anh cả sẽ tự mình xuống bếp!"
Tể Tể kinh ngạc: "Anh cả, anh biết nấu ăn à?"
Hoắc Tư Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào con thỏ đang nhe răng trợn mắt muốn cắn anh nhưng lại cắn không được.
"Cũng không hẳn! Chỉ là thịt thỏ làm thành món ăn sẽ cực kỳ ngon!"
Thỏ đen: "......"
Hai người này dám uy hiếp nó!
********
Thỏ đen trở nên tàn nhẫn!
Nó giãy dụa kịch liệt, cuối cùng miệng của nó cũng đụng tới bàn tay to lớn của Hoắc Tư Cẩn.
Kết quả, miệng nó chuẩn bị cắn thì toàn thân thỏ đã bị một năng lượng kinh khủng mạnh mẽ đánh cho ngất luôn tại chỗ.
Thỏ đen: "......"
Cái quái gì vậy...... Loài người đi bằng hai chân này mà cũng biết giấu giếm huyền cơ!
Thỏ hận!
Hoắc Tư Cẩn lắc lắc con thỏ đen trong tay, phát hiện nó không có phản ứng gì.
Tể Tể tiến tới gần hơn để nhìn nó: "Anh cả, có phải thỏ đen đã chết rồi không?"
Hoắc Tư Cẩn: "Sao có thể chứ?"
Tể Tể cười híp cả mắt nhìn anh cả: "Bởi vì anh cả từng bị Tể Tể hôn qua, bất luận yêu ma quỷ quái nào muốn tập kích anh cả, nhất định sẽ bị cắn trả nha!"
Hoắc Tư Cẩn: "...... Hả?"
Anh còn cho rằng con thỏ đen này là bị dọa ngất.
Kết quả không nghĩ tới......
Hoắc Tư Cẩn cưng chiều sờ lên đầu bé: "Tể Tể chờ anh cả ở chỗ này, anh cả đi tới phòng của giáo sư Hứa nhìn một chút?"
Trương Tiểu Chi vội vã lên tiếng: "Giáo sư Hứa không ở trong văn phòng, ông ấy đã đi phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất rồi."
Không đợi Hoắc Tư Cẩn nói chuyện, Trương Tiểu Chi nhanh chóng đứng lên chạy đến trước mặt Tể Tể.
"Thật xin lỗi em gái nhỏ, trước đó chị không có mắt, không nhìn thấy Thái Sơn, còn cố tình tranh đoạt đồ yêu thích của người khác, chị biết sai rồi. Em gái nhỏ à, mặc dù chị không có tài sản trăm tỷ, nhưng mạng thì có một cái, chỉ cần em có thể giữ được tính mệnh của em gái chị, cái mạng này của chị chính là của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất