Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 150:
Bây giờ ở trong mắt Hoắc Tư Cẩn, chính là cái miệng trắng xinh của bé nhìn thật nhỏ nhưng ở thời khắc này lại có thể nuốt chửng cả thế giới.
Lúc cắn nuốt hầu như không còn con quỷ nào, bé lại kéo con quỷ lúc trước phụ thân trên người của giáo sư Hứa từ trong miệng lôi ra ngoài.
"Nói cho Tể Tể biết, chủ nhân của mày là con quỷ nào, Tể Tể có khả năng quen biết nha!"
Con quỷ bị dọa khóc ròng ròng: "Tiểu đại nhân, không phải tôi không nói, là do tôi cũng không biết, tiểu nhân chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi."
Hoắc Tư Cẩn nghĩ đến thỏ đen trước đó, lại nhìn Tể Tể.
Bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ khủng khiếp.
Cho dù là thỏ đen hay là con quỷ này, chủ nhân của bọn chúng đều hướng về phía Tể Tể mà đến.
Sắc mặt Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên trầm xuống.
"Tể Tể, giữ nó lại!"
Đáng tiếc...... Chậm.
Con quỷ kia bỗng nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, sau đó toàn bộ thân quỷ đã biến thành làn khói nhàn nhạt, trong nháy mắt tiêu tán ở trước mắt.
Tể Tể đưa tay bắt lấy một luồng sương đen cực mỏng, sau đó chân mày nhỏ của bé đã cau lại.
"Liên hệ bị chặt đứt rồi!"
Hoắc Tư Cẩn cũng đại khái đoán ra được ý của bé, liền nhìn về phía con thỏ đen mà anh mang theo.
"Tể Tể, không sao đâu, chúng ta còn con thỏ này!"
Tể Tể không muốn để cho anh cả lo lắng, cho nên bé không có nói cho anh cả biết, con quỷ ép buộc thỏ đen chính là con quỷ vừa hồn phi phách tán này.
Bé liền đáp lời: "Đúng! Còn có thỏ đen!"
Thỏ đen vừa tỉnh lại liền thấy con quỷ đã bức ép mình: "......"
Thỏ đen hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.
Lần này là thật sự bị dọa.
******
Sau khi Tể Tể đơn phương nghiền ép tất cả những con quỷ trong phòng thí nghiệm, thì trong phòng một lần nữa khôi phục đèn đuốc sáng trưng.
Trước đó Trương Tiểu Chi cũng từng xuống đây, nhưng chỉ đứng ở cửa không dám vào.
Bây giờ nhìn thấy rõ tình hình bên trong thì khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy những phần thi thể trên bàn giải phẫu, liền vội vàng xoay người che ngực bắt đầu nôn.
"Ọe!"
"Ọe!"
......
Sắc mặt của Hoắc Tư Cẩn cũng rất khó coi, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Bách Minh Tư.
Bách Minh Tư đang ở bên ngoài, sau khi nghe xong thì lập tức trả lời.
"Anh Tư Cẩn, trước tiên mang Tể Tể đi ra ngoài đã, em lập tức gọi điện thoại cho ông nội và đội trưởng Trần, loại chuyện này giao cho ngành đặc biệt của bọn họ xử lý sẽ tốt hơn."
Hoắc Tư Cẩn nghe đến ngành đặc biệt thì không còn lo lắng nữa.
Trên đời này ma quỷ có ở khắp mọi nơi, ngành đặc biệt tồn tại còn có cái gì mà bọn họ chưa thấy?
"Được!"
Bởi vì là người trong cuộc, sau khi Hoắc Tư Cẩn đi ra ngoài đã giao Tể Tể cho Hoắc Tư Tước, để Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần mang theo bé trở về, còn anh và Bách Minh Tư thì ở lại bên ngoài tòa nhà bỏ hoang chờ ông nội Bách và người của ngành đặc biệt đến.
Tể Tể được ăn no, toàn bộ thời gian ở trên xe về đến nhà đều là nằm ngáy o o.
Có lẽ là sợ ngủ quá lâu các anh sẽ lo lắng, nên đến bữa tối thì bé đã mở một con mắt nhắm một con mắt để đứng lên, được anh ba ôm xuống lầu ăn cơm chiều.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn bộ dáng buồn ngủ hết sức đáng yêu của bé, trong nháy mắt đã bị hấp dẫn.
Ông cảm thấy có lỗi với Tể Tể, con trai cả đã nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho ông biết, cho nên lúc này bé đi xuống ông cũng không nhắc tới một lời về chuyện đó, chỉ ôm bé tập trung ăn cơm.
"Nếu Tể Tể n không đói bụng, thì có thể ăn ít một chút."
Hiện tại ông đã hiểu rõ ràng, bé chỉ cần ăn quá nhiều, bất kể là ăn quỷ hay ăn đồ ăn bình thường thì dạ dày đều giống như không đáy, ăn uống no đủ rồi thì một giây sau có thể biến thành vua ngủ.
Ông vẫn hi vọng bé sẽ giống như một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi đùa thì chơi đùa nên ngủ thì ngủ, không cần ăn uống quá độ.
Tể Tể nằm ì ở trong ngực cha, nhẹ nhàng nũng nịu.
"Cha, Tể Tể không ăn, Tể Tể không đói bụng ~~~"
Hoắc Trầm Lệnh mỉm cười đầy cưng chiều, dùng khăn giấy lau miệng cho bé.
"Được, vậy Tể Tể ngủ đi, cha ôm con ngủ."
Tể Tể cũng không quên mọi người trong nhà còn đang dùng cơm.
"Cha ăn đi, Tể Tể trở về phòng tự ngủ cũng được."
Hoắc Trầm Lệnh bận rộn đi làm, hiếm khi có được thời gian ăn cơm cùng con gái bảo bối của mình, không đành lòng buông tay.
"Không cần, Tể Tể cứ ngủ đi, cha dùng một tay cũng có thể ăn cơm."
Tể Tể: "......"
Được nha!
Bé quá thèm ngủ, một lần nữa biểu diễn cho mọi người trong nhà thấy thế nào là vua ngủ.
Hoắc Tư Cẩn cảm khái: "Tể Tể thật dễ chăm, quá ngoan."
Hoắc Tư Tước cũng gật đầu: "Đúng vậy, đâu có giống Tư Thần, khi còn bé chỉ ngủ một giấc...... bị đánh cũng tuyệt đối không nhắm mắt lại!"
Hoắc Tư Thần: "Cho nên? Anh hai, anh đã thừa dịp em còn nhỏ xíu mà đánh em?"
Hoắc Tư Tước: "Nếu không thì sao? Nếu không thì em đánh anh chắc?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cho nên là được đánh em trai?
Mấu chốt chính là...... Cậu là em trai nhỏ nhất trong nhà rồi!
Về phần em gái...... bé mềm mại như vậy, đáng yêu như vậy, cậu làm anh còn yêu thích không hết đâu!
Lúc cắn nuốt hầu như không còn con quỷ nào, bé lại kéo con quỷ lúc trước phụ thân trên người của giáo sư Hứa từ trong miệng lôi ra ngoài.
"Nói cho Tể Tể biết, chủ nhân của mày là con quỷ nào, Tể Tể có khả năng quen biết nha!"
Con quỷ bị dọa khóc ròng ròng: "Tiểu đại nhân, không phải tôi không nói, là do tôi cũng không biết, tiểu nhân chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi."
Hoắc Tư Cẩn nghĩ đến thỏ đen trước đó, lại nhìn Tể Tể.
Bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ khủng khiếp.
Cho dù là thỏ đen hay là con quỷ này, chủ nhân của bọn chúng đều hướng về phía Tể Tể mà đến.
Sắc mặt Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên trầm xuống.
"Tể Tể, giữ nó lại!"
Đáng tiếc...... Chậm.
Con quỷ kia bỗng nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, sau đó toàn bộ thân quỷ đã biến thành làn khói nhàn nhạt, trong nháy mắt tiêu tán ở trước mắt.
Tể Tể đưa tay bắt lấy một luồng sương đen cực mỏng, sau đó chân mày nhỏ của bé đã cau lại.
"Liên hệ bị chặt đứt rồi!"
Hoắc Tư Cẩn cũng đại khái đoán ra được ý của bé, liền nhìn về phía con thỏ đen mà anh mang theo.
"Tể Tể, không sao đâu, chúng ta còn con thỏ này!"
Tể Tể không muốn để cho anh cả lo lắng, cho nên bé không có nói cho anh cả biết, con quỷ ép buộc thỏ đen chính là con quỷ vừa hồn phi phách tán này.
Bé liền đáp lời: "Đúng! Còn có thỏ đen!"
Thỏ đen vừa tỉnh lại liền thấy con quỷ đã bức ép mình: "......"
Thỏ đen hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.
Lần này là thật sự bị dọa.
******
Sau khi Tể Tể đơn phương nghiền ép tất cả những con quỷ trong phòng thí nghiệm, thì trong phòng một lần nữa khôi phục đèn đuốc sáng trưng.
Trước đó Trương Tiểu Chi cũng từng xuống đây, nhưng chỉ đứng ở cửa không dám vào.
Bây giờ nhìn thấy rõ tình hình bên trong thì khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy những phần thi thể trên bàn giải phẫu, liền vội vàng xoay người che ngực bắt đầu nôn.
"Ọe!"
"Ọe!"
......
Sắc mặt của Hoắc Tư Cẩn cũng rất khó coi, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Bách Minh Tư.
Bách Minh Tư đang ở bên ngoài, sau khi nghe xong thì lập tức trả lời.
"Anh Tư Cẩn, trước tiên mang Tể Tể đi ra ngoài đã, em lập tức gọi điện thoại cho ông nội và đội trưởng Trần, loại chuyện này giao cho ngành đặc biệt của bọn họ xử lý sẽ tốt hơn."
Hoắc Tư Cẩn nghe đến ngành đặc biệt thì không còn lo lắng nữa.
Trên đời này ma quỷ có ở khắp mọi nơi, ngành đặc biệt tồn tại còn có cái gì mà bọn họ chưa thấy?
"Được!"
Bởi vì là người trong cuộc, sau khi Hoắc Tư Cẩn đi ra ngoài đã giao Tể Tể cho Hoắc Tư Tước, để Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần mang theo bé trở về, còn anh và Bách Minh Tư thì ở lại bên ngoài tòa nhà bỏ hoang chờ ông nội Bách và người của ngành đặc biệt đến.
Tể Tể được ăn no, toàn bộ thời gian ở trên xe về đến nhà đều là nằm ngáy o o.
Có lẽ là sợ ngủ quá lâu các anh sẽ lo lắng, nên đến bữa tối thì bé đã mở một con mắt nhắm một con mắt để đứng lên, được anh ba ôm xuống lầu ăn cơm chiều.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn bộ dáng buồn ngủ hết sức đáng yêu của bé, trong nháy mắt đã bị hấp dẫn.
Ông cảm thấy có lỗi với Tể Tể, con trai cả đã nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho ông biết, cho nên lúc này bé đi xuống ông cũng không nhắc tới một lời về chuyện đó, chỉ ôm bé tập trung ăn cơm.
"Nếu Tể Tể n không đói bụng, thì có thể ăn ít một chút."
Hiện tại ông đã hiểu rõ ràng, bé chỉ cần ăn quá nhiều, bất kể là ăn quỷ hay ăn đồ ăn bình thường thì dạ dày đều giống như không đáy, ăn uống no đủ rồi thì một giây sau có thể biến thành vua ngủ.
Ông vẫn hi vọng bé sẽ giống như một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi đùa thì chơi đùa nên ngủ thì ngủ, không cần ăn uống quá độ.
Tể Tể nằm ì ở trong ngực cha, nhẹ nhàng nũng nịu.
"Cha, Tể Tể không ăn, Tể Tể không đói bụng ~~~"
Hoắc Trầm Lệnh mỉm cười đầy cưng chiều, dùng khăn giấy lau miệng cho bé.
"Được, vậy Tể Tể ngủ đi, cha ôm con ngủ."
Tể Tể cũng không quên mọi người trong nhà còn đang dùng cơm.
"Cha ăn đi, Tể Tể trở về phòng tự ngủ cũng được."
Hoắc Trầm Lệnh bận rộn đi làm, hiếm khi có được thời gian ăn cơm cùng con gái bảo bối của mình, không đành lòng buông tay.
"Không cần, Tể Tể cứ ngủ đi, cha dùng một tay cũng có thể ăn cơm."
Tể Tể: "......"
Được nha!
Bé quá thèm ngủ, một lần nữa biểu diễn cho mọi người trong nhà thấy thế nào là vua ngủ.
Hoắc Tư Cẩn cảm khái: "Tể Tể thật dễ chăm, quá ngoan."
Hoắc Tư Tước cũng gật đầu: "Đúng vậy, đâu có giống Tư Thần, khi còn bé chỉ ngủ một giấc...... bị đánh cũng tuyệt đối không nhắm mắt lại!"
Hoắc Tư Thần: "Cho nên? Anh hai, anh đã thừa dịp em còn nhỏ xíu mà đánh em?"
Hoắc Tư Tước: "Nếu không thì sao? Nếu không thì em đánh anh chắc?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cho nên là được đánh em trai?
Mấu chốt chính là...... Cậu là em trai nhỏ nhất trong nhà rồi!
Về phần em gái...... bé mềm mại như vậy, đáng yêu như vậy, cậu làm anh còn yêu thích không hết đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất