Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 166:
Tống Kiều nghe thấy thì cười ha ha, mặt mũi tràn đầy khinh miệt.
"Thu tay lại? Minh Tư thiếu gia cùng Tể Tể bây giờ đều là vật trong bàn tay của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ có hàng vạn âm binh từ Địa Phủ đến, dù là Minh Tư thiếu gia có khả năng giao tiếp Âm Dương, cũng không thể trong nháy mắt mà giao tiếp với cả vạn âm binh được?"
"Thức thời...... thì đừng chống lại, ngoan ngoãn làm con rối của tôi, từ nay về sau nghe tôi điều khiển, tôi còn có thể để lại cho các người một tia hồn phách, để các người không đến mức tuổi còn nhỏ mà đã mất mạng!"
Loại người như Tống Kiều, thân là người của ngành đặc biệt, là một trong những phó bộ trưởng, nhưng vì lợi ích cá nhân thì chuyện gì cũng làm ra được.
Ngoài miệng nói để lại một tia sinh hồn, trên thực tế ông ta chắc chắn sẽ không để lại cho hai đứa bé này một đường sống.
Hiện tại ông ta giữ lại không giết, chẳng qua là còn kiêng kị Hoắc Trầm Lệnh.
Một khi Hoắc Trầm Lệnh vì con gái mà thỏa hiệp...... Lợi dụng Minh Tể Tể kiềm chế Hoắc Trầm Lệnh chính là mục đích cuối cùng của việc này.
Tiếp theo chỉ cần Hoắc Trầm Lệnh cũng thành con rối của ông ta, thì ông ta tự nhiên sẽ làm cho Minh Tể Tể chết, cái chết còn thê thảm hơn gấp trăm lần so với con quỷ chạy đến trang viên nhà họ Hoắc lấy trộm minh đăng.
Lúc Bách Minh Tư cùng Tống Kiều nói chuyện, bé nhìn về phía cờ chiêu hồn đang phần phật âm phong dần dần lộ ra một phần của cánh cửa Địa Phủ, khóe miệng bé nhịn không được nhếch lên.
"Cái cửa này thật dễ nhìn!"
Hoa văn trên đó đều là do bé rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm đã cùng chú Bách và chú Hắc điêu khắc lên.
Tống Kiều lại cho rằng bé đang bị thu hút ánh nhìn, vừa cười vừa âm trầm uy hiếp.
"Tể Tể tiểu thư cảm thấy cánh cửa này đẹp mắt, nhưng có biết phía sau cánh cửa này là gì không!"
Trên tay ông ta thoáng dùng sức, đằng sau cánh cửa nặng nề uy nghiêm truyền đến những tiếng rít gào lạnh lẽo.
Những con quỷ đằng sau cánh cửa giống như dã thú hung hãn sắp phá cửa mà thoát ra, khát máu kinh khủng cùng tiếng kêu thê lương khiếp người.
Tể Tể lại lắc đầu: "Tể Tể vẫn cảm thấy cánh cửa đẹp mắt hơn! Những con quỷ phía sau cánh cửa không dễ nhìn chút nào, bọn nó đều là những con quỷ thiếu cánh tay què chân, mà quỷ ông gọi tới căn bản không phải đội ngũ chính quy, mà chính là những con quỷ già yếu tàn tật ở Địa Phủ dùng để đuổi mấy người như ông, những người có lòng dạ không tốt!"
Tống Kiều căn bản không tin!
Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ra sử dụng cờ chiêu hồn, nhưng cũng biết một khi cờ chiêu hồn được mở ra, ông ta lợi dụng máu tươi cùng hồn phách của mình để làm giao dịch, Địa Phủ tất nhiên sẽ vì ông ta mà xuất binh, cũng tuyệt đối sẽ không đưa một đống già yếu tàn tật đến lừa gạt ông ta.
Nếu thật là già yếu tàn tật, thì cũng chỉ có một nguyên nhân.
Người bị đối phó quá yếu, căn bản không cần đội ngũ chính quy của Địa Phủ.
Hiện tại ......
Tống Kiều âm trầm cười một tiếng: "Xem ra đàm phán không được, Tể Tể tiểu thư cũng đừng trách tôi độc ác, xuống tay vô tình!"
Dứt lời, tay phải Tống Kiều lướt qua cánh tay của tay trái, dùng sức trượt dọc theo kinh mạch mà đi xuống.
Máu tươi chảy ra nhiều hơn, thấm từng chút một nhuộm đỏ cờ chiêu hồn.
Đầu lâu trên cờ chiêu hồn phát ra tiếng kêu thê lương làm người ta sợ hãi, cùng với những tiếng kêu thảm sau cánh cửa đen kết nối với nhau tạo ra tình cảnh rất khủng khiếp đáng sợ.
Cùng lúc đó, những con quỷ được sắp xếp chỉnh tề từng đội từng đội từ phía sau cánh cửa đi ra, khuôn mặt trắng xanh đan xen, ánh mắt âm lãnh không có một tia tình cảm.
Tống Kiều khóe miệng vểnh lên, ông ta biết Minh Tể Tể đang nói láo.
Ông ta đã mời được đội ngũ chính quy, nghĩ đến … Minh Tể Tể có thể khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm Bách Minh Tư cùng Minh Tể Tể trong trận pháp, bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.
"Giết!"
Tống Kiều cũng chưa từng gặp qua đội ngũ âm binh chính quy, cho nên căn bản không nhìn ra dị dạng gì.
Ngược lại là Tể Tể, nhìn một đội âm binh kia nhịn không được mà nhếch miệng cười cười.
Chỗ mi tâm nóng lên, tiếp theo trong đầu của bé truyền đến tiếng minh ngữ tối nghĩa.
【 Công chúa nhỏ, có người muốn mượn binh của Địa Phủ, Vương để ngài tự xử lý. 】
Bé chớp chớp mắt to, nhìn Tống Kiều đang hung ác đắc ý nhìn bọn họ chằm chằm.
Bé hướng về phía ông ta, nghiêng đầu cười một tiếng, vừa mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng trong đầu đang dùng minh ngữ tối nghĩa đáp trả lời.
【 Không cho mượn!】
Trong nháy mắt, một đội ngũ âm binh hung hăng tràn đầy âm khí và tinh thần chiến đấu mười phần bỗng nhiên biến mất, đồng thời biến mất còn có cánh cửa nặng nề tối đen của Địa Phủ dưới lá cờ chiêu hồn.
Tống Kiều: "......"
********
Bách Minh Tư cắn đầu ngón tay, lấy máu vẽ bùa, muốn dùng cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất để kết nối Âm Dương.
Bỗng nhiên lại bị bé kéo cánh tay, còn ngậm ngón tay bị cắn vào bên trong miệng.
"Anh Minh Tư, anh nhìn xem."
Bách Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên, có chút mơ hồ.
"Những cái kia...... đâu rồi?"
Bé ngậm ngón tay của Bách Minh Tư một lúc thấy không chảy máu nữa mới buông ra, liếm liếm miệng nhỏ cười rạng rỡ.
"Thu tay lại? Minh Tư thiếu gia cùng Tể Tể bây giờ đều là vật trong bàn tay của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ có hàng vạn âm binh từ Địa Phủ đến, dù là Minh Tư thiếu gia có khả năng giao tiếp Âm Dương, cũng không thể trong nháy mắt mà giao tiếp với cả vạn âm binh được?"
"Thức thời...... thì đừng chống lại, ngoan ngoãn làm con rối của tôi, từ nay về sau nghe tôi điều khiển, tôi còn có thể để lại cho các người một tia hồn phách, để các người không đến mức tuổi còn nhỏ mà đã mất mạng!"
Loại người như Tống Kiều, thân là người của ngành đặc biệt, là một trong những phó bộ trưởng, nhưng vì lợi ích cá nhân thì chuyện gì cũng làm ra được.
Ngoài miệng nói để lại một tia sinh hồn, trên thực tế ông ta chắc chắn sẽ không để lại cho hai đứa bé này một đường sống.
Hiện tại ông ta giữ lại không giết, chẳng qua là còn kiêng kị Hoắc Trầm Lệnh.
Một khi Hoắc Trầm Lệnh vì con gái mà thỏa hiệp...... Lợi dụng Minh Tể Tể kiềm chế Hoắc Trầm Lệnh chính là mục đích cuối cùng của việc này.
Tiếp theo chỉ cần Hoắc Trầm Lệnh cũng thành con rối của ông ta, thì ông ta tự nhiên sẽ làm cho Minh Tể Tể chết, cái chết còn thê thảm hơn gấp trăm lần so với con quỷ chạy đến trang viên nhà họ Hoắc lấy trộm minh đăng.
Lúc Bách Minh Tư cùng Tống Kiều nói chuyện, bé nhìn về phía cờ chiêu hồn đang phần phật âm phong dần dần lộ ra một phần của cánh cửa Địa Phủ, khóe miệng bé nhịn không được nhếch lên.
"Cái cửa này thật dễ nhìn!"
Hoa văn trên đó đều là do bé rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm đã cùng chú Bách và chú Hắc điêu khắc lên.
Tống Kiều lại cho rằng bé đang bị thu hút ánh nhìn, vừa cười vừa âm trầm uy hiếp.
"Tể Tể tiểu thư cảm thấy cánh cửa này đẹp mắt, nhưng có biết phía sau cánh cửa này là gì không!"
Trên tay ông ta thoáng dùng sức, đằng sau cánh cửa nặng nề uy nghiêm truyền đến những tiếng rít gào lạnh lẽo.
Những con quỷ đằng sau cánh cửa giống như dã thú hung hãn sắp phá cửa mà thoát ra, khát máu kinh khủng cùng tiếng kêu thê lương khiếp người.
Tể Tể lại lắc đầu: "Tể Tể vẫn cảm thấy cánh cửa đẹp mắt hơn! Những con quỷ phía sau cánh cửa không dễ nhìn chút nào, bọn nó đều là những con quỷ thiếu cánh tay què chân, mà quỷ ông gọi tới căn bản không phải đội ngũ chính quy, mà chính là những con quỷ già yếu tàn tật ở Địa Phủ dùng để đuổi mấy người như ông, những người có lòng dạ không tốt!"
Tống Kiều căn bản không tin!
Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ra sử dụng cờ chiêu hồn, nhưng cũng biết một khi cờ chiêu hồn được mở ra, ông ta lợi dụng máu tươi cùng hồn phách của mình để làm giao dịch, Địa Phủ tất nhiên sẽ vì ông ta mà xuất binh, cũng tuyệt đối sẽ không đưa một đống già yếu tàn tật đến lừa gạt ông ta.
Nếu thật là già yếu tàn tật, thì cũng chỉ có một nguyên nhân.
Người bị đối phó quá yếu, căn bản không cần đội ngũ chính quy của Địa Phủ.
Hiện tại ......
Tống Kiều âm trầm cười một tiếng: "Xem ra đàm phán không được, Tể Tể tiểu thư cũng đừng trách tôi độc ác, xuống tay vô tình!"
Dứt lời, tay phải Tống Kiều lướt qua cánh tay của tay trái, dùng sức trượt dọc theo kinh mạch mà đi xuống.
Máu tươi chảy ra nhiều hơn, thấm từng chút một nhuộm đỏ cờ chiêu hồn.
Đầu lâu trên cờ chiêu hồn phát ra tiếng kêu thê lương làm người ta sợ hãi, cùng với những tiếng kêu thảm sau cánh cửa đen kết nối với nhau tạo ra tình cảnh rất khủng khiếp đáng sợ.
Cùng lúc đó, những con quỷ được sắp xếp chỉnh tề từng đội từng đội từ phía sau cánh cửa đi ra, khuôn mặt trắng xanh đan xen, ánh mắt âm lãnh không có một tia tình cảm.
Tống Kiều khóe miệng vểnh lên, ông ta biết Minh Tể Tể đang nói láo.
Ông ta đã mời được đội ngũ chính quy, nghĩ đến … Minh Tể Tể có thể khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm Bách Minh Tư cùng Minh Tể Tể trong trận pháp, bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.
"Giết!"
Tống Kiều cũng chưa từng gặp qua đội ngũ âm binh chính quy, cho nên căn bản không nhìn ra dị dạng gì.
Ngược lại là Tể Tể, nhìn một đội âm binh kia nhịn không được mà nhếch miệng cười cười.
Chỗ mi tâm nóng lên, tiếp theo trong đầu của bé truyền đến tiếng minh ngữ tối nghĩa.
【 Công chúa nhỏ, có người muốn mượn binh của Địa Phủ, Vương để ngài tự xử lý. 】
Bé chớp chớp mắt to, nhìn Tống Kiều đang hung ác đắc ý nhìn bọn họ chằm chằm.
Bé hướng về phía ông ta, nghiêng đầu cười một tiếng, vừa mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng trong đầu đang dùng minh ngữ tối nghĩa đáp trả lời.
【 Không cho mượn!】
Trong nháy mắt, một đội ngũ âm binh hung hăng tràn đầy âm khí và tinh thần chiến đấu mười phần bỗng nhiên biến mất, đồng thời biến mất còn có cánh cửa nặng nề tối đen của Địa Phủ dưới lá cờ chiêu hồn.
Tống Kiều: "......"
********
Bách Minh Tư cắn đầu ngón tay, lấy máu vẽ bùa, muốn dùng cách nhanh nhất và hữu hiệu nhất để kết nối Âm Dương.
Bỗng nhiên lại bị bé kéo cánh tay, còn ngậm ngón tay bị cắn vào bên trong miệng.
"Anh Minh Tư, anh nhìn xem."
Bách Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên, có chút mơ hồ.
"Những cái kia...... đâu rồi?"
Bé ngậm ngón tay của Bách Minh Tư một lúc thấy không chảy máu nữa mới buông ra, liếm liếm miệng nhỏ cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất