Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 181:
Lần này Tể Tể gật đầu nhanh hơn, cũng rất chắc chắn.
"Có!"
Nếu như không phải biểu cảm trên mặt của Hùng tiểu Quân nhìn rõ sự sợ hãi, dựa theo tính tình của bé chắc chắn bé sẽ mở mắt Âm Dương cho mấy đứa nhỏ luôn rồi.
Cũng may có vết xe đổ của anh ba, Tể Tể đã kiểm soát bản thân để không làm như vậy nữa.
Hùng Tiểu Quân chạy sát đến bên cạnh Chu Khả Khả, thân thể to lớn hơn nhưng đã mất kiểm soát mà run rẩy.
"Chu Khả Khả, tớ sợ ~~~"
Chu Khả Khả ghét bỏ đẩy cậu bé một cái: "Tể Tể nói đùa mà cậu cũng tin!"
Tể Tể: "Là thật!"
Lý Mục Dương nhìn bé, mặc dù cậu lớn hơn em trai Lý Hưng Dương mấy tuổi, nhưng thân thể gầy gò hơn, ngũ quan hình dáng nhu hòa, nhìn rất đẹp trai.
Lúc nhìn thấy Tể Tể thì trong nháy mắt đôi mắt của cậu đã sáng lên, buông em trai ra lại ôm lấy bé vào trong ngực.
"Tể Tể thật đáng yêu!"
Lúc Tể Tể được anh Mục Dương ôm lấy thì trong nháy mắt bé đã đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm ở mi tâm của anh, dùng tốc độ nhanh nhất để gọi hồn, truy tung, sau đó tìm được một hồn phách của Lý Mục Dương đang phiêu đãng bên ngoài.
Hồn phách kia tựa hồ bị thứ gì đó định trụ, đứng nguyên tại chỗ, thần sắc mê mang.
Bé nhắm mắt lại, dùng minh ngữ tối nghĩa đầy uy nghiêm mở miệng.
【 Hồn, trở về! 】
Cùng lúc đó, cửa phòng đã bị người nào đó đẩy ra, cô chú Lý đang gấp gáp trở về thì cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh thổi qua, ngay phía sau bọn họ là một vị đạo sĩ cầm cây phất trần dài chạm đến mặt đất.
Trong phòng gió nổi lên vù vù, đạo sĩ dởm nhìn thấy một luồng âm khí hội tụ, kéo dài từ bên trong phòng xuyên qua cửa sổ bay đến nơi nào không biết, âm khí cuồn cuộn giống như tùy thời có thể hành động, dường như một giây sau liền sẽ gầm thét đánh tới phía ông ta.
Cảm thấy âm khí kinh khủng như sắp xông đến, ông ta quát to một tiếng, quay đầu liền bỏ chạy.
"Có quỷ!"
Cô chú Lý: "......"
Mấy bạn nhỏ: "......"
****
Ở dưới lầu Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy âm khí cuồn cuộn kéo dài, anh đang định lên lầu.
Bách Minh Tư đã đè lại tay của anh: "Không có việc gì, đó là gọi hồn về, hẳn là Tể Tể đang giúp nhà họ Lý gọi hồn cho cậu cả."
Vừa rồi bọn họ ở dưới lầu một, cũng gặp qua cha mẹ Lý vội vàng trở về nhà, cũng biết nhà họ Lý mấy năm này đều tìm đủ mọi cách giúp con trai chữa bệnh.
Bệnh viện không có hi vọng thì lại bắt đầu tìm đạo sĩ.
Bách Minh Tư nhìn ra vị đạo sĩ mà bọn họ mời về kia chắc chắn không làm được chuyện gì, nhưng mà cậu đi làm khách nhà người ta nên cũng không phá đám.
Dù sao còn Tể Tể ở trên lầu, chỉ cần vị đạo sĩ kia không tự mình kiếm chuyện, thì hẳn là không có vấn đề gì.
Kết quả đi lên không đến một phút, cả mặt sợ đến trắng bệch, vừa chạy vừa kêu to "có quỷ", giống như là đang chạy trốn.
Bách Minh Tư cũng không biết nói gì cho phải.
Hoắc Tư Cẩn: "Cho nên cậu cả của nhà họ Lý thật sự là...... có vấn đề?"
Bách Minh Tư gật đầu: "Em chưa thấy qua cậu bé, nhưng mà Tể Tể gọi hồn về rồi, hẳn là phương diện kia có vấn đề."
Hoắc Tư Cẩn ậm ừ không nói thêm gì nữa.
Nếu cậu cả nhà họ Lý có vấn đề về phương diện kia, Tể Tể ra tay đương nhiên sẽ thành công.
Bé chính là con gái ruột của Boss ở Địa Phủ, muốn chiêu hồn hay làm gì, so với người của cơ quan ngành đặc biệt chắc chắn nhanh hơn lại dễ dàng hơn.
Ba phút sau, trên lầu truyền tới giọng nói không dám tin của mẹ Lý.
"Thực sự tốt?"
"A a a! Mục Dương nhà chúng ta thật sự khỏi bệnh!"
"Tể Tể, thật sự cảm ơn em!"
......
Hoắc Tư Cẩn ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu cười khẽ.
Bách Minh Tư cũng cười, thoáng ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Ở trong gian phòng của Lý Mục Dương.
Lúc hồn phách của Lý Mục Dương trở về, mấy người họ đều cảm thấy rõ ràng nhiệt độ không khí bên trong phòng đã thay đổi.
Trước đó đều cảm thấy được những luồng khí lạnh, hiện tại trong nháy mắt đã trở về nhiệt độ bình thường.
Tể Tể mở ra đôi mắt to trong veo như nước nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu gọi hồn đã biến mất sạch sẽ.
Cha Lý theo bản năng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía con trai đang ôm tiểu thư Minh Tể Tể của nhà họ Hoắc.
Ông còn chưa mở miệng, liền nghe được con trai bỗng gọi ông một tiếng.
"Cha."
Cha Lý theo bản năng trả lời, bởi vì vấn đề thân phận của Minh Tể Tể, ông thậm chí không kịp để ý đến vị đạo sĩ đã hô to"có quỷ" sau đó chạy trốn mất dạng, vội vàng đi đến bên người con trai lớn.
"Mục Dương, mau buông Minh tiểu thư ra, đừng làm đau em."
Đứa nhỏ này là con gái của nhà họ Hoắc, là bảo bối của người nắm quyền nhà họ Hoắc, cho dù là được nhận nuôi nhưng so với bé gái kia của nhà họ Hoắc thì càng quý giá hơn.
Lý Mục Dương cười cười, đáy mắt mang theo nước mắt.
"Cha, mẹ, trong lòng con biết chừng mực, sẽ không làm đau Tể Tể."
Cha Lý cùng mẹ Lý vội vàng gật đầu, mẹ Lý cũng theo bản năng muốn con trai buông Minh Tể Tể ra, sợ Minh Tể Tể bị ôm đau hay gây ra chuyện gì thì nhà họ Lý bọn họ không gánh vác được.
Lý Mục Dương sờ sờ cái đầu nhỏ Tể Tể, thanh âm rất nhẹ nhàng ôn nhu.
"Có!"
Nếu như không phải biểu cảm trên mặt của Hùng tiểu Quân nhìn rõ sự sợ hãi, dựa theo tính tình của bé chắc chắn bé sẽ mở mắt Âm Dương cho mấy đứa nhỏ luôn rồi.
Cũng may có vết xe đổ của anh ba, Tể Tể đã kiểm soát bản thân để không làm như vậy nữa.
Hùng Tiểu Quân chạy sát đến bên cạnh Chu Khả Khả, thân thể to lớn hơn nhưng đã mất kiểm soát mà run rẩy.
"Chu Khả Khả, tớ sợ ~~~"
Chu Khả Khả ghét bỏ đẩy cậu bé một cái: "Tể Tể nói đùa mà cậu cũng tin!"
Tể Tể: "Là thật!"
Lý Mục Dương nhìn bé, mặc dù cậu lớn hơn em trai Lý Hưng Dương mấy tuổi, nhưng thân thể gầy gò hơn, ngũ quan hình dáng nhu hòa, nhìn rất đẹp trai.
Lúc nhìn thấy Tể Tể thì trong nháy mắt đôi mắt của cậu đã sáng lên, buông em trai ra lại ôm lấy bé vào trong ngực.
"Tể Tể thật đáng yêu!"
Lúc Tể Tể được anh Mục Dương ôm lấy thì trong nháy mắt bé đã đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm ở mi tâm của anh, dùng tốc độ nhanh nhất để gọi hồn, truy tung, sau đó tìm được một hồn phách của Lý Mục Dương đang phiêu đãng bên ngoài.
Hồn phách kia tựa hồ bị thứ gì đó định trụ, đứng nguyên tại chỗ, thần sắc mê mang.
Bé nhắm mắt lại, dùng minh ngữ tối nghĩa đầy uy nghiêm mở miệng.
【 Hồn, trở về! 】
Cùng lúc đó, cửa phòng đã bị người nào đó đẩy ra, cô chú Lý đang gấp gáp trở về thì cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh thổi qua, ngay phía sau bọn họ là một vị đạo sĩ cầm cây phất trần dài chạm đến mặt đất.
Trong phòng gió nổi lên vù vù, đạo sĩ dởm nhìn thấy một luồng âm khí hội tụ, kéo dài từ bên trong phòng xuyên qua cửa sổ bay đến nơi nào không biết, âm khí cuồn cuộn giống như tùy thời có thể hành động, dường như một giây sau liền sẽ gầm thét đánh tới phía ông ta.
Cảm thấy âm khí kinh khủng như sắp xông đến, ông ta quát to một tiếng, quay đầu liền bỏ chạy.
"Có quỷ!"
Cô chú Lý: "......"
Mấy bạn nhỏ: "......"
****
Ở dưới lầu Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy âm khí cuồn cuộn kéo dài, anh đang định lên lầu.
Bách Minh Tư đã đè lại tay của anh: "Không có việc gì, đó là gọi hồn về, hẳn là Tể Tể đang giúp nhà họ Lý gọi hồn cho cậu cả."
Vừa rồi bọn họ ở dưới lầu một, cũng gặp qua cha mẹ Lý vội vàng trở về nhà, cũng biết nhà họ Lý mấy năm này đều tìm đủ mọi cách giúp con trai chữa bệnh.
Bệnh viện không có hi vọng thì lại bắt đầu tìm đạo sĩ.
Bách Minh Tư nhìn ra vị đạo sĩ mà bọn họ mời về kia chắc chắn không làm được chuyện gì, nhưng mà cậu đi làm khách nhà người ta nên cũng không phá đám.
Dù sao còn Tể Tể ở trên lầu, chỉ cần vị đạo sĩ kia không tự mình kiếm chuyện, thì hẳn là không có vấn đề gì.
Kết quả đi lên không đến một phút, cả mặt sợ đến trắng bệch, vừa chạy vừa kêu to "có quỷ", giống như là đang chạy trốn.
Bách Minh Tư cũng không biết nói gì cho phải.
Hoắc Tư Cẩn: "Cho nên cậu cả của nhà họ Lý thật sự là...... có vấn đề?"
Bách Minh Tư gật đầu: "Em chưa thấy qua cậu bé, nhưng mà Tể Tể gọi hồn về rồi, hẳn là phương diện kia có vấn đề."
Hoắc Tư Cẩn ậm ừ không nói thêm gì nữa.
Nếu cậu cả nhà họ Lý có vấn đề về phương diện kia, Tể Tể ra tay đương nhiên sẽ thành công.
Bé chính là con gái ruột của Boss ở Địa Phủ, muốn chiêu hồn hay làm gì, so với người của cơ quan ngành đặc biệt chắc chắn nhanh hơn lại dễ dàng hơn.
Ba phút sau, trên lầu truyền tới giọng nói không dám tin của mẹ Lý.
"Thực sự tốt?"
"A a a! Mục Dương nhà chúng ta thật sự khỏi bệnh!"
"Tể Tể, thật sự cảm ơn em!"
......
Hoắc Tư Cẩn ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu cười khẽ.
Bách Minh Tư cũng cười, thoáng ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Ở trong gian phòng của Lý Mục Dương.
Lúc hồn phách của Lý Mục Dương trở về, mấy người họ đều cảm thấy rõ ràng nhiệt độ không khí bên trong phòng đã thay đổi.
Trước đó đều cảm thấy được những luồng khí lạnh, hiện tại trong nháy mắt đã trở về nhiệt độ bình thường.
Tể Tể mở ra đôi mắt to trong veo như nước nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu gọi hồn đã biến mất sạch sẽ.
Cha Lý theo bản năng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía con trai đang ôm tiểu thư Minh Tể Tể của nhà họ Hoắc.
Ông còn chưa mở miệng, liền nghe được con trai bỗng gọi ông một tiếng.
"Cha."
Cha Lý theo bản năng trả lời, bởi vì vấn đề thân phận của Minh Tể Tể, ông thậm chí không kịp để ý đến vị đạo sĩ đã hô to"có quỷ" sau đó chạy trốn mất dạng, vội vàng đi đến bên người con trai lớn.
"Mục Dương, mau buông Minh tiểu thư ra, đừng làm đau em."
Đứa nhỏ này là con gái của nhà họ Hoắc, là bảo bối của người nắm quyền nhà họ Hoắc, cho dù là được nhận nuôi nhưng so với bé gái kia của nhà họ Hoắc thì càng quý giá hơn.
Lý Mục Dương cười cười, đáy mắt mang theo nước mắt.
"Cha, mẹ, trong lòng con biết chừng mực, sẽ không làm đau Tể Tể."
Cha Lý cùng mẹ Lý vội vàng gật đầu, mẹ Lý cũng theo bản năng muốn con trai buông Minh Tể Tể ra, sợ Minh Tể Tể bị ôm đau hay gây ra chuyện gì thì nhà họ Lý bọn họ không gánh vác được.
Lý Mục Dương sờ sờ cái đầu nhỏ Tể Tể, thanh âm rất nhẹ nhàng ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất