Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 183:
Gian phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, sau khi nói xong cha Lý mới phát hiện được có gì đó không đúng.
Đối phương là tiểu thư nhà họ Hoắc, dù ông có bồi dưỡng con trai thành người chồng hoàn mỹ, nhị thập tứ hiếu, thân là tiểu thư nhà họ Hoắc thì chưa hẳn đã chọn con trai mình.
Cha Lý phiền muộn, trong lòng rầu rĩ suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi.
"Có rồi! Vậy thì tặng cả hai đi! Cũng bồi dưỡng thêm Hưng Dương nữa! Mặc kệ tương lai là người chồng thập nhị tứ hiếu, hay là làm trâu làm ngựa hoặc chân sai vặt cũng được, chỉ cần tiểu thư Tể Tể thích!"
Tể Tể mê mang.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn co giật.
Bách Minh Tư yên lặng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chu Khả Khả nhỏ giọng hỏi Hùng Tiểu Quân ở bên cạnh: "Chồng? Chính là giống cha mẹ mình ở cùng một chỗ có thể sinh Bảo Bảo à?"
Hùng Tiểu Quân: "Nhưng mà Tể Tể của chúng ta vẫn còn rất nhỏ nha!"
Lý Hưng Dương cũng hét lên: "Cha, con thích Tể Tể trước! Muốn làm người chồng nhị thập tứ hiếu cũng phải do con đảm nhận!"
Lý Mục Dương: "......"
Hiện tại Lý Mục Dương là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhà họ Lý.
"Cha, mẹ, mọi người nói như thế sẽ hù dọa Tể Tể, em ấy mới ba tuổi rưỡi còn chưa hiểu gì cả."
Dù cậu có nguyện ý làm người chồng nhị thập tứ hiếu thì em ấy cũng mới ba tuổi rưỡi, em ấy biết chồng là làm cái gì sao?
Cuối cùng Hoắc Tư Cẩn cũng áp chế được lửa giận đang dâng trào từ đáy lòng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm nghị lạnh lùng, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Lý tổng, Lý phu nhân, trong nhà còn có việc, cháu mang Tể Tể đi về trước."
Cha Lý: "......"
Mẹ Lý: "Cái kia......"
Bách Minh Tư xoa xoa trán: "Con trai của cô chú vừa mới hồi hồn, mấy ngày nay cố gắng phơi dưới nắng mặt trời nhiều một chút, nghỉ ngơi thật tốt, ở đây có một lá bùa bình an, để em ấy lúc nào cũng mang ở trên người."
Sau khi đưa bùa bình an cho mẹ Lý, Bách Minh Tư cũng rời đi.
Cha Lý cùng mẹ Lý vội vàng xuống lầu tiễn người, nhưng Hoắc Tư Cẩn đã ôm bé đi rất nhanh, giống như đằng sau có chó dữ đang đuổi theo.
Lý Hưng Dương mập mạp cũng chạy xuống nói: "Tể Tể, lần sau chúng ta lại đi chơi vào lúc nào vậy?"
Tể Tể cũng không biết.
Bé đang ghé vào đầu vai của anh cả, lại nghe thấy giọng lạnh như băng của anh vang lên.
"Không có lần sau!"
Lý Hưng Dương đứng tại chỗ khóc to.
"Hu hu hu......"
Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể ra cửa, Bách Minh Tư theo sát ở phía sau, ba người rất nhanh đã lái xe rời đi.
Cha mẹ Lý đang vội đuổi theo: "......"
Cha Lý: "Chúng ta nói sai gì rồi sao."
Mẹ Lý: "Hai đứa con trai muốn làm trâu làm ngựa cũng làm không được, vậy phải làm thế nào đây?"
Lý Mục Dương lấy tay vỗ trán: "Cha, mẹ, cái đề tài này về sau đừng có lại đề cập đến, hai người không thấy vẻ mặt của cậu cả Hoắc đều đen thui rồi sao?"
Cha mẹ Lý: "...... Được rồi! Dù sao người ta cũng là người của nhà họ Hoắc, nhà chúng ta mặc dù cũng gọi là giàu có nhưng so với nhà họ Hoắc thì còn kém rất xa. Muốn đóng gói hai đứa con sang cho nhà họ Hoắc làm trâu làm ngựa, đoán chừng người ta còn ghét bỏ các con tuổi còn nhỏ vướng bận!"
Lý Mục Dương: "......"
Cha mẹ Lý phiền muộn trở về phòng khách.
Lý Mục Dương nhìn em trai đang khóc lớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai em mình.
"Anh thấy Tể Tể chắc cũng sắp đi vườn trẻ rồi, đến lúc đó anh nói cha tìm hiểu xem Tể Tể ở nhà trẻ nào, thì bảo cha chuyển em sang học cùng, em liền có thể cùng Tể Tể chơi đùa."
Trong nháy mắt Lý Hưng Dương đã ngừng khóc.
"Thật sao?"
Lý Mục Dương cười gật đầu: "Thật!"
Lý Hưng Dương vui vẻ trở lại.
Chu Khả Khả: "Vậy đến lúc đó em cũng chuyển theo!"
Hùng Tiểu Quân thấy Chu Khả Khả đổi nhà trẻ, lập tức cũng muốn đi theo liền lên tiếng.
"Vậy tớ cũng muốn đổi."
Lý Mục Dương cười cười, dỗ tốt em trai đang khóc nhè, đưa em trai cùng hai bạn nhỏ trở lại phòng khách cùng nhau chơi đùa.
——
Hoắc Tư Cẩn đưa Bách Minh Tư về nhà họ Bách trước, sau đó mới chở Tể Tể về trang viên nhà họ Hoắc.
Xe còn cách cổng trang viên một đoạn, Hoắc Tư Cẩn đã nhìn thấy thân ảnh của em trai út.
Hoắc Tư Cẩn nhíu mày, dừng xe gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước.
“Tư Tước, Tư Thần xảy ra chuyện gì thế?"
Trông như rất nóng lòng mà ngồi chờ, chẳng lẽ Tư Tước còn không có khuyên bảo tốt em ấy sao?
Hoắc Tư Tước cười nhẹ.
"Anh, Minh Tư nói đúng rồi, là chúng ta hiểu lầm ý của Tư Thần, em ấy cũng không phải là bị Tể Tể dọa sợ mà ngất đi, chỉ là quá kích động."
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Hoắc Tư Cẩn theo bản năng quay đầu nhìn em gái ngồi ở đằng sau, phát hiện không biết lúc nào bé đã ghé vào ghế sau nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
"Ừm, anh biết rồi."
Cúp điện thoại, xe tiếp tục đi tới cổng chính của trang viên nhà họ Hoắc thì dừng lại, Hoắc Tư Thần hùng hùng hổ hổ mở cửa leo lên xe.
"Em......"
Câu nói đột ngột dừng lại sau khi nhìn thấy Tể Tể đang ngáy ngủ ở ghế sau.
Hoắc Tư Thần mở miệng, thanh âm ép tới thật thấp.
"Tể Tể ngủ say rồi hả anh?"
Hoắc Tư Cẩn gật đầu: "Mới vừa ngủ không bao lâu."
Hoắc Tư Thần trơn tru leo lên xe, sau đó ôm em gái vào trong ngực.
Hoắc Tư Cẩn khẽ nhíu mày: “Tư Thần, em đừng làm Tể Tể thức."
Đối phương là tiểu thư nhà họ Hoắc, dù ông có bồi dưỡng con trai thành người chồng hoàn mỹ, nhị thập tứ hiếu, thân là tiểu thư nhà họ Hoắc thì chưa hẳn đã chọn con trai mình.
Cha Lý phiền muộn, trong lòng rầu rĩ suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi.
"Có rồi! Vậy thì tặng cả hai đi! Cũng bồi dưỡng thêm Hưng Dương nữa! Mặc kệ tương lai là người chồng thập nhị tứ hiếu, hay là làm trâu làm ngựa hoặc chân sai vặt cũng được, chỉ cần tiểu thư Tể Tể thích!"
Tể Tể mê mang.
Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn co giật.
Bách Minh Tư yên lặng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chu Khả Khả nhỏ giọng hỏi Hùng Tiểu Quân ở bên cạnh: "Chồng? Chính là giống cha mẹ mình ở cùng một chỗ có thể sinh Bảo Bảo à?"
Hùng Tiểu Quân: "Nhưng mà Tể Tể của chúng ta vẫn còn rất nhỏ nha!"
Lý Hưng Dương cũng hét lên: "Cha, con thích Tể Tể trước! Muốn làm người chồng nhị thập tứ hiếu cũng phải do con đảm nhận!"
Lý Mục Dương: "......"
Hiện tại Lý Mục Dương là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhà họ Lý.
"Cha, mẹ, mọi người nói như thế sẽ hù dọa Tể Tể, em ấy mới ba tuổi rưỡi còn chưa hiểu gì cả."
Dù cậu có nguyện ý làm người chồng nhị thập tứ hiếu thì em ấy cũng mới ba tuổi rưỡi, em ấy biết chồng là làm cái gì sao?
Cuối cùng Hoắc Tư Cẩn cũng áp chế được lửa giận đang dâng trào từ đáy lòng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm nghị lạnh lùng, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
"Lý tổng, Lý phu nhân, trong nhà còn có việc, cháu mang Tể Tể đi về trước."
Cha Lý: "......"
Mẹ Lý: "Cái kia......"
Bách Minh Tư xoa xoa trán: "Con trai của cô chú vừa mới hồi hồn, mấy ngày nay cố gắng phơi dưới nắng mặt trời nhiều một chút, nghỉ ngơi thật tốt, ở đây có một lá bùa bình an, để em ấy lúc nào cũng mang ở trên người."
Sau khi đưa bùa bình an cho mẹ Lý, Bách Minh Tư cũng rời đi.
Cha Lý cùng mẹ Lý vội vàng xuống lầu tiễn người, nhưng Hoắc Tư Cẩn đã ôm bé đi rất nhanh, giống như đằng sau có chó dữ đang đuổi theo.
Lý Hưng Dương mập mạp cũng chạy xuống nói: "Tể Tể, lần sau chúng ta lại đi chơi vào lúc nào vậy?"
Tể Tể cũng không biết.
Bé đang ghé vào đầu vai của anh cả, lại nghe thấy giọng lạnh như băng của anh vang lên.
"Không có lần sau!"
Lý Hưng Dương đứng tại chỗ khóc to.
"Hu hu hu......"
Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể ra cửa, Bách Minh Tư theo sát ở phía sau, ba người rất nhanh đã lái xe rời đi.
Cha mẹ Lý đang vội đuổi theo: "......"
Cha Lý: "Chúng ta nói sai gì rồi sao."
Mẹ Lý: "Hai đứa con trai muốn làm trâu làm ngựa cũng làm không được, vậy phải làm thế nào đây?"
Lý Mục Dương lấy tay vỗ trán: "Cha, mẹ, cái đề tài này về sau đừng có lại đề cập đến, hai người không thấy vẻ mặt của cậu cả Hoắc đều đen thui rồi sao?"
Cha mẹ Lý: "...... Được rồi! Dù sao người ta cũng là người của nhà họ Hoắc, nhà chúng ta mặc dù cũng gọi là giàu có nhưng so với nhà họ Hoắc thì còn kém rất xa. Muốn đóng gói hai đứa con sang cho nhà họ Hoắc làm trâu làm ngựa, đoán chừng người ta còn ghét bỏ các con tuổi còn nhỏ vướng bận!"
Lý Mục Dương: "......"
Cha mẹ Lý phiền muộn trở về phòng khách.
Lý Mục Dương nhìn em trai đang khóc lớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai em mình.
"Anh thấy Tể Tể chắc cũng sắp đi vườn trẻ rồi, đến lúc đó anh nói cha tìm hiểu xem Tể Tể ở nhà trẻ nào, thì bảo cha chuyển em sang học cùng, em liền có thể cùng Tể Tể chơi đùa."
Trong nháy mắt Lý Hưng Dương đã ngừng khóc.
"Thật sao?"
Lý Mục Dương cười gật đầu: "Thật!"
Lý Hưng Dương vui vẻ trở lại.
Chu Khả Khả: "Vậy đến lúc đó em cũng chuyển theo!"
Hùng Tiểu Quân thấy Chu Khả Khả đổi nhà trẻ, lập tức cũng muốn đi theo liền lên tiếng.
"Vậy tớ cũng muốn đổi."
Lý Mục Dương cười cười, dỗ tốt em trai đang khóc nhè, đưa em trai cùng hai bạn nhỏ trở lại phòng khách cùng nhau chơi đùa.
——
Hoắc Tư Cẩn đưa Bách Minh Tư về nhà họ Bách trước, sau đó mới chở Tể Tể về trang viên nhà họ Hoắc.
Xe còn cách cổng trang viên một đoạn, Hoắc Tư Cẩn đã nhìn thấy thân ảnh của em trai út.
Hoắc Tư Cẩn nhíu mày, dừng xe gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước.
“Tư Tước, Tư Thần xảy ra chuyện gì thế?"
Trông như rất nóng lòng mà ngồi chờ, chẳng lẽ Tư Tước còn không có khuyên bảo tốt em ấy sao?
Hoắc Tư Tước cười nhẹ.
"Anh, Minh Tư nói đúng rồi, là chúng ta hiểu lầm ý của Tư Thần, em ấy cũng không phải là bị Tể Tể dọa sợ mà ngất đi, chỉ là quá kích động."
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Hoắc Tư Cẩn theo bản năng quay đầu nhìn em gái ngồi ở đằng sau, phát hiện không biết lúc nào bé đã ghé vào ghế sau nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
"Ừm, anh biết rồi."
Cúp điện thoại, xe tiếp tục đi tới cổng chính của trang viên nhà họ Hoắc thì dừng lại, Hoắc Tư Thần hùng hùng hổ hổ mở cửa leo lên xe.
"Em......"
Câu nói đột ngột dừng lại sau khi nhìn thấy Tể Tể đang ngáy ngủ ở ghế sau.
Hoắc Tư Thần mở miệng, thanh âm ép tới thật thấp.
"Tể Tể ngủ say rồi hả anh?"
Hoắc Tư Cẩn gật đầu: "Mới vừa ngủ không bao lâu."
Hoắc Tư Thần trơn tru leo lên xe, sau đó ôm em gái vào trong ngực.
Hoắc Tư Cẩn khẽ nhíu mày: “Tư Thần, em đừng làm Tể Tể thức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất