Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 186:
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh trai: "Còn có việc gì sao?"
Hoắc Trầm Huy: "...... Nói với em một tiếng, chiếc xe trước đó em đậu ở nhà cũ chưa có mang đi, anh đã mang trả lại cho em chiếc xe thể thao ấy."
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: "Xe kia là em đưa quà sinh nhật tuổi ba mươi cho anh."
Hoắc Trầm Huy trong lòng mềm mại, trên mặt lộ ra nụ nười hạnh phúc đã lâu không có.
"Biết rồi, nhưng mà thái độ hiện tại của mẹ con Ngọc Linh cùng An An...... Chuyện của bọn nhỏ quan trọng hơn, anh sẽ để Tư Lâm ở bên này. Lúc nào Tư Lâm muốn đến thì anh để nó đến tìm em hoặc là mấy đứa Tư Cẩn, Tư Tước đấy."
Hoắc Trầm Lệnh mím môi: "Được!"
Hoắc Trầm Huy nghĩ đến những lời nói của An An lúc ở bệnh viện, nhất thời nhịn không được lo lắng.
"Trầm Lệnh, Tể Tể không có việc gì chứ? Mặc dù con bé có mắt Âm Dương, nhưng mà nghe nói những thứ bẩn thỉu đó, đặc biệt thích mấy người có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy bọn chúng giống Tể Tể, Tể Tể có thể xảy ra chuyện nguy hiểm không?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước trăm miệng một lời: "Sẽ không!"
Hoắc Trầm Lệnh rất hài lòng với các con trai của mình khi đối với em gái đều giữ gìn cưng chiều như thế.
Rốt cục ông cũng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Hoắc Trầm Huy chấn kinh: "Hả? Con bé cũng không thể lợi hại hơn ông Bách hoặc là Minh Tư chứ?"
Ông nhớ kỹ lúc Minh Tư còn bé, bởi vì sinh ra đã có mắt Âm Dương, được cụ Bách luôn mang bên người tự mình giáo dưỡng, vì người kế thừa của nhà họ Bách, cũng là vì bảo vệ sinh mệnh nhỏ còn non nớt mong manh.
Ma quỷ không chỉ có kinh khủng đáng sợ mà còn hung ác!
********
Phòng khách rộng lớn như vậy bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, bên trong con ngươi đen nhánh của Hoắc Trầm Lệnh cũng hiện lên một chút lo lắng, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt.
Tể Tể không giống những người khác!
Bé không giống với những người có mắt Âm Dương khác.
Cho dù là nhà họ Bách, gia tộc có truyền thừa nhiều năm làm người thông linh Âm Dương, kể cả là Minh Tư, ông Bách hoặc là cụ Bách lớn tuổi nhất kia, chắc chắn cũng không thể chỉ nhẹ nhàng điểm một cái, liền có thể mở mắt Âm Dương cho người khác.
Huống chi mắt Âm Dương này còn có thể muốn nhìn thì có thể nhìn, nếu không muốn nhìn thấy thì cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Ông biết Tể Tể rất đặc biệt, nhưng Tể Tể không nói gì thì người làm cha như ông ngoại trừ che chở, thì cái gì cũng không cần biết.
Chờ Tể Tể không cần cẩn thận nữa thì ông kiểu gì cũng sẽ biết.
Hiện tại.....
Khóe miệng Hoắc Trầm Lệnh nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Tâm tình lo lắng vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
"Tể Tể rất lợi hại! Em tin tưởng những ma quỷ ngoài kia đều không phải là đối thủ của con bé!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Không phải chứ!
Em trai, có phải là em quá tự phụ rồi không?
Nếu như đơn thuần chỉ là bối cảnh gia đình hay chuyện đại loại có liên quan đến kiểu như thế thì Tể Tể có thể lên trời cũng được!
Dù sao thì bé chính là bảo bối trên tay của người nắm quyền của gia tộc nhà họ Hoắc, còn là công chúa nhỏ duy nhất, với bộ dáng cưng chiều con gái như bây giờ của em trai thì đừng nói là lên trời, lên mặt trăng cũng đều được.
Nhưng đây là thế giới của yêu ma quỷ quái nha.
Cho dù là ông còn khó tiếp nhận.
Đây là sự thật.
Hoắc Trầm Huy cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, lúc này mới chậm rãi nói chuyện.
"Trầm Lệnh, tất cả chúng ta đều rất thích Tể Tể, cũng biết Tể Tể vô cùng lợi hại, nhưng...... Dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn."
Hoắc Trầm Lệnh thần sắc đạm mạc, thái độ lại rất bá đạo.
"Chuyện nhỏ ở nhân gian, chỉ cần Tể Tể muốn, hoàn toàn có thể quét ngang! Về phần chuyện ma quỷ...... Trước mắt, đại đội trưởng Trần Kiến Đào của cơ quan ngành đặc biệt còn nhìn không thấu Tể Tể, thực lực của con bé còn ở trên người này, em có cái gì cần lo lắng đây?"
Hoắc Trầm Huy: "...... Thực lực của Trần Kiến Đào...... Còn không bằng Tể Tể?"
Hoắc Trầm Lệnh khẽ nâng cằm, còn có vẻ rất đắc ý.
"Đúng thế!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy không lên tiếng nữa nhưng cũng không lập tức rời đi.
Lúc ăn cơm tối, Tể Tể còn đang nằm ngáy o o, người nhà họ Hoắc thay nhau ra trận nhưng vẫn không thể đánh thức bé.
Cuối cùng Hoắc Trầm Lệnh lắc đầu: "Được rồi, để Tể Tể ngủ đi, buổi sáng ngày mai chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút."
Hoắc Trầm Huy nhìn thấy như vậy thì quyết định phải chờ bằng được Tể Tể tỉnh lại, ông muốn trò chuyện cùng Tể Tể.
"Trầm Lệnh, buổi tối hôm nay anh sẽ ở lại đây."
Hoắc Trầm Lệnh cũng không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Ngược lại Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, cả ba anh em giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
Hoắc Tư Thần hùng dũng hỏi ông: "Chú không quay về, thím có nghĩ là chú bị cha cháu hãm hại không?"
Khóe miệng Hoắc Trầm Huy giật một cái: "Cháu nói lời ngu ngốc gì vậy? Chú cùng cha các cháu, còn có chú út của mấy đứa, sao có thể tự giết lẫn nhau?"
Hoắc Trầm Huy: "...... Nói với em một tiếng, chiếc xe trước đó em đậu ở nhà cũ chưa có mang đi, anh đã mang trả lại cho em chiếc xe thể thao ấy."
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: "Xe kia là em đưa quà sinh nhật tuổi ba mươi cho anh."
Hoắc Trầm Huy trong lòng mềm mại, trên mặt lộ ra nụ nười hạnh phúc đã lâu không có.
"Biết rồi, nhưng mà thái độ hiện tại của mẹ con Ngọc Linh cùng An An...... Chuyện của bọn nhỏ quan trọng hơn, anh sẽ để Tư Lâm ở bên này. Lúc nào Tư Lâm muốn đến thì anh để nó đến tìm em hoặc là mấy đứa Tư Cẩn, Tư Tước đấy."
Hoắc Trầm Lệnh mím môi: "Được!"
Hoắc Trầm Huy nghĩ đến những lời nói của An An lúc ở bệnh viện, nhất thời nhịn không được lo lắng.
"Trầm Lệnh, Tể Tể không có việc gì chứ? Mặc dù con bé có mắt Âm Dương, nhưng mà nghe nói những thứ bẩn thỉu đó, đặc biệt thích mấy người có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy bọn chúng giống Tể Tể, Tể Tể có thể xảy ra chuyện nguy hiểm không?"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước trăm miệng một lời: "Sẽ không!"
Hoắc Trầm Lệnh rất hài lòng với các con trai của mình khi đối với em gái đều giữ gìn cưng chiều như thế.
Rốt cục ông cũng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Hoắc Trầm Huy chấn kinh: "Hả? Con bé cũng không thể lợi hại hơn ông Bách hoặc là Minh Tư chứ?"
Ông nhớ kỹ lúc Minh Tư còn bé, bởi vì sinh ra đã có mắt Âm Dương, được cụ Bách luôn mang bên người tự mình giáo dưỡng, vì người kế thừa của nhà họ Bách, cũng là vì bảo vệ sinh mệnh nhỏ còn non nớt mong manh.
Ma quỷ không chỉ có kinh khủng đáng sợ mà còn hung ác!
********
Phòng khách rộng lớn như vậy bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, bên trong con ngươi đen nhánh của Hoắc Trầm Lệnh cũng hiện lên một chút lo lắng, nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt.
Tể Tể không giống những người khác!
Bé không giống với những người có mắt Âm Dương khác.
Cho dù là nhà họ Bách, gia tộc có truyền thừa nhiều năm làm người thông linh Âm Dương, kể cả là Minh Tư, ông Bách hoặc là cụ Bách lớn tuổi nhất kia, chắc chắn cũng không thể chỉ nhẹ nhàng điểm một cái, liền có thể mở mắt Âm Dương cho người khác.
Huống chi mắt Âm Dương này còn có thể muốn nhìn thì có thể nhìn, nếu không muốn nhìn thấy thì cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Ông biết Tể Tể rất đặc biệt, nhưng Tể Tể không nói gì thì người làm cha như ông ngoại trừ che chở, thì cái gì cũng không cần biết.
Chờ Tể Tể không cần cẩn thận nữa thì ông kiểu gì cũng sẽ biết.
Hiện tại.....
Khóe miệng Hoắc Trầm Lệnh nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt.
Tâm tình lo lắng vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
"Tể Tể rất lợi hại! Em tin tưởng những ma quỷ ngoài kia đều không phải là đối thủ của con bé!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Không phải chứ!
Em trai, có phải là em quá tự phụ rồi không?
Nếu như đơn thuần chỉ là bối cảnh gia đình hay chuyện đại loại có liên quan đến kiểu như thế thì Tể Tể có thể lên trời cũng được!
Dù sao thì bé chính là bảo bối trên tay của người nắm quyền của gia tộc nhà họ Hoắc, còn là công chúa nhỏ duy nhất, với bộ dáng cưng chiều con gái như bây giờ của em trai thì đừng nói là lên trời, lên mặt trăng cũng đều được.
Nhưng đây là thế giới của yêu ma quỷ quái nha.
Cho dù là ông còn khó tiếp nhận.
Đây là sự thật.
Hoắc Trầm Huy cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, lúc này mới chậm rãi nói chuyện.
"Trầm Lệnh, tất cả chúng ta đều rất thích Tể Tể, cũng biết Tể Tể vô cùng lợi hại, nhưng...... Dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn."
Hoắc Trầm Lệnh thần sắc đạm mạc, thái độ lại rất bá đạo.
"Chuyện nhỏ ở nhân gian, chỉ cần Tể Tể muốn, hoàn toàn có thể quét ngang! Về phần chuyện ma quỷ...... Trước mắt, đại đội trưởng Trần Kiến Đào của cơ quan ngành đặc biệt còn nhìn không thấu Tể Tể, thực lực của con bé còn ở trên người này, em có cái gì cần lo lắng đây?"
Hoắc Trầm Huy: "...... Thực lực của Trần Kiến Đào...... Còn không bằng Tể Tể?"
Hoắc Trầm Lệnh khẽ nâng cằm, còn có vẻ rất đắc ý.
"Đúng thế!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy không lên tiếng nữa nhưng cũng không lập tức rời đi.
Lúc ăn cơm tối, Tể Tể còn đang nằm ngáy o o, người nhà họ Hoắc thay nhau ra trận nhưng vẫn không thể đánh thức bé.
Cuối cùng Hoắc Trầm Lệnh lắc đầu: "Được rồi, để Tể Tể ngủ đi, buổi sáng ngày mai chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút."
Hoắc Trầm Huy nhìn thấy như vậy thì quyết định phải chờ bằng được Tể Tể tỉnh lại, ông muốn trò chuyện cùng Tể Tể.
"Trầm Lệnh, buổi tối hôm nay anh sẽ ở lại đây."
Hoắc Trầm Lệnh cũng không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Ngược lại Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, cả ba anh em giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
Hoắc Tư Thần hùng dũng hỏi ông: "Chú không quay về, thím có nghĩ là chú bị cha cháu hãm hại không?"
Khóe miệng Hoắc Trầm Huy giật một cái: "Cháu nói lời ngu ngốc gì vậy? Chú cùng cha các cháu, còn có chú út của mấy đứa, sao có thể tự giết lẫn nhau?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất