Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài
Chương 16: Nhân Trung Chi Long (1)
Phụ thân từng nói, Tu Chân Giới mạnh được yếu thua, kẻ mạnh sống kẻ yếu chết. Cho nên, hành động này của nàng cũng không có gì không ổn.
Du Niệm Nhu nắm chặt bảo kiếm, trên vỏ kiếm treo đồ trang sức lông nhung màu bạc theo gió phiêu đãng.
Cây nhất phẩm Ngân Ngân Thảo kia, nàng nhất định phải lấy!
Trong sân khảo hạch.
Trà trong chén trà của Vạn trưởng lão từ đáy hoa nhài cho đến đáy áo bào đỏ thẫm, giọng điệu hơi nóng nảy: "Kỳ lạ thật, ngày đầu tiên Tô Ý Trí đã tìm ra chín loại dược liệu, nhưng giờ đã là ngày thứ sáu rồi, sao còn chưa tìm ra loại cuối cùng?"
Khúc Thanh Diệu hỏi ngược lại: "Không phải ngươi nói nghi hắn là gian tế sao?"
Còn ngóng trông bộ dạng hắn làm gì.
Vạn trưởng lão cười xấu hổ: "Coi như là gian tế, chúng ta cũng có thể dùng cảm hóa để mà bồi dưỡng hắn, nhất định có thể xúi giục hắn đến bên chúng ta, trở thành trụ cột tương lai của Đan Đỉnh tông chúng ta!"
Đôi mắt Khúc Thanh Diệu đảo qua những cửa đá bị phong bế kia.
Người phá giải đan phương càng ngày càng nhiều, Tô Ý Trí vẫn xếp hạng đầu, trên cửa, hắn sáng lên chín điểm sáng đặc biệt bắt mắt.
Duy chỉ có hai cánh cửa đá từ đầu tới đuôi đều yên lặng, không thấy chút động tĩnh nào.
Bỗng nhiên, Khúc Thanh Diệu ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở: "Đi ra."
Gần như vừa dứt lời, trên cửa đá của Tô Ý Trí bỗng nhiên tràn ra tia sáng thứ mười, hắn là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch!
Nhưng dị trạng đột nhiên hiện ra, cánh cửa đá sát vách không có động tĩnh cũng liên tục hiện lên mười đạo quang, hai cánh cửa gần như đồng thời mở ra, khó phân trước sau.
Sắc mặt mọi người đại biến, chẳng lẽ là thiên tài nào đó một lần phá giải toàn bộ đan phương?
Bầu không khí dần dần ngưng trệ, chỉ có sắc mặt của Vạn trưởng lão hồng nhuận sáng bóng.
Quá tốt! Mặt khác, thiên tài này không có khả năng cũng là gian tế nhỉ?
Hơn nữa, cho đến hôm nay, người này mới bỗng nhiên nổi tiếng, tâm tính ổn trọng, ý chí ẩn nhẫn, đều làm cho Vạn trưởng lão hài lòng.
"Được được được!" Hắn khen liền ba tiếng, chăm chú nhìn cánh cửa đá kia, chờ xem người kia là ai.
Dưới ánh mắt của vạn chúng...
Khải Nam Phong bước từng bước nhẹ nhàng đi ra!
Vạn trưởng lão quan sát hắn từ đầu tới đuôi, cuối cùng hài lòng gật đầu: "Tiểu tử này dáng dấp anh tuấn đoan chính, hơn nữa khí chất tuyệt hảo, vừa nhìn liền biết không phải gian tế, không hổ là trụ cột tương lai của Đan Đỉnh tông ta, bồi dưỡng thật tốt sẽ không kém Tô Ý Trí."
Khúc Thanh Diệu yên lặng nhìn hắn một cái: "Đan Đỉnh tông chúng ta tương lai trụ cột còn rất nhiều."
Đi ra cùng Khải Nam Phong là một thiếu niên thấp lùn, trên má còn mang theo vài phần mập mạp của trẻ con, da trắng hơn tuyết, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn vô tội mà đáng yêu.
Thì ra Tô Ý Trí chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi.
Mặt mũi hắn tràn đầy hoảng hốt giống như đang thất thần, lúc đi ra lại bị vấp ngã. Nhưng hắn không đứng lên, ngược lại cứ giữ tư thế này.
Khải Nam Phong bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng chạy tới kéo hắn lên.
"Tiểu huynh đệ, có phải ngươi ăn Tích Cốc Đan hay không? Ai nha, ta cũng nếm một viên, mùi vị kia đúng là một lời khó nói hết, cũng may trong giới tử của ta còn để mấy cái bánh bao thịt, không cần ăn món đồ chơi kia mãi."
Tô Ý Trí: "... à."
Nhìn thấy Tô Ý Trí đi ra, Du Niệm Nhu ở bên ngoài nhìn về nơi xa cũng ngồi không yên, nhẹ nhàng muốn đi vào.
Nhưng đệ tử Đan Đỉnh tông ngăn nàng ta ở bên ngoài: "Khảo hạch chưa kết thúc, đạo hữu không phải đệ tử của tông ta, không tiện đi vào."
Du Niệm Nhu ôm kiếm, hừ nhẹ một tiếng: "Người đầu tiên cũng ra rồi, có thể để Tô Ý Trí lấy danh hiệu ban thưởng trước nhỉ?"
Tô Ý Trí bị điểm tên chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại miễn cưỡng cúi đầu tiếp tục thất thần, không đứng dậy.
Vạn trưởng lão hào sảng giải thích: "Phải đợi khảo hạch ngày mai kết thúc, sau khi đối chiếu đáp án trình lên mỗi người thì mới biết, hiện tại thì ai đứng đầu vẫn còn chưa biết."
Khải Nam Phong ở bên cạnh vỗ ngực, tự tin nói: "Đúng, tuy ta ra muộn hơn hắn một bước, nhưng vạn nhất ta làm sai hết toàn bộ thì sao?"
Phần tự tin và ngạo khí này, không hổ là đệ tử trong lòng hắn.
Vạn trưởng lão vui mừng nhìn Khải Nam Phong.
Du Niệm Nhu đem kiếm quét ngang, hơi mang sát ý nhìn chằm chằm vào Khải Nam Phong, nhưng cuối cùng vẫn biết được đúng mực, không có động thủ ở bên trong Đan Đỉnh tông.
Nàng lạnh lùng nói: "Được, vậy ta đợi thêm một ngày."
Tản mát, ánh bình minh dần sáng, lại một đêm nữa trôi qua.
Khảo hạch tiến hành đã đến ngày thứ bảy.
Một ngày này, các thiếu niên trong cửa đá bắt đầu lục tục đi ra, trên mặt có vui có buồn, bọn hắn đều tụ tập ở trong thí trường, chờ kết quả khảo hạch sau khi tiếng chuông gõ vang.
Du Niệm Nhu nắm chặt bảo kiếm, trên vỏ kiếm treo đồ trang sức lông nhung màu bạc theo gió phiêu đãng.
Cây nhất phẩm Ngân Ngân Thảo kia, nàng nhất định phải lấy!
Trong sân khảo hạch.
Trà trong chén trà của Vạn trưởng lão từ đáy hoa nhài cho đến đáy áo bào đỏ thẫm, giọng điệu hơi nóng nảy: "Kỳ lạ thật, ngày đầu tiên Tô Ý Trí đã tìm ra chín loại dược liệu, nhưng giờ đã là ngày thứ sáu rồi, sao còn chưa tìm ra loại cuối cùng?"
Khúc Thanh Diệu hỏi ngược lại: "Không phải ngươi nói nghi hắn là gian tế sao?"
Còn ngóng trông bộ dạng hắn làm gì.
Vạn trưởng lão cười xấu hổ: "Coi như là gian tế, chúng ta cũng có thể dùng cảm hóa để mà bồi dưỡng hắn, nhất định có thể xúi giục hắn đến bên chúng ta, trở thành trụ cột tương lai của Đan Đỉnh tông chúng ta!"
Đôi mắt Khúc Thanh Diệu đảo qua những cửa đá bị phong bế kia.
Người phá giải đan phương càng ngày càng nhiều, Tô Ý Trí vẫn xếp hạng đầu, trên cửa, hắn sáng lên chín điểm sáng đặc biệt bắt mắt.
Duy chỉ có hai cánh cửa đá từ đầu tới đuôi đều yên lặng, không thấy chút động tĩnh nào.
Bỗng nhiên, Khúc Thanh Diệu ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở: "Đi ra."
Gần như vừa dứt lời, trên cửa đá của Tô Ý Trí bỗng nhiên tràn ra tia sáng thứ mười, hắn là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch!
Nhưng dị trạng đột nhiên hiện ra, cánh cửa đá sát vách không có động tĩnh cũng liên tục hiện lên mười đạo quang, hai cánh cửa gần như đồng thời mở ra, khó phân trước sau.
Sắc mặt mọi người đại biến, chẳng lẽ là thiên tài nào đó một lần phá giải toàn bộ đan phương?
Bầu không khí dần dần ngưng trệ, chỉ có sắc mặt của Vạn trưởng lão hồng nhuận sáng bóng.
Quá tốt! Mặt khác, thiên tài này không có khả năng cũng là gian tế nhỉ?
Hơn nữa, cho đến hôm nay, người này mới bỗng nhiên nổi tiếng, tâm tính ổn trọng, ý chí ẩn nhẫn, đều làm cho Vạn trưởng lão hài lòng.
"Được được được!" Hắn khen liền ba tiếng, chăm chú nhìn cánh cửa đá kia, chờ xem người kia là ai.
Dưới ánh mắt của vạn chúng...
Khải Nam Phong bước từng bước nhẹ nhàng đi ra!
Vạn trưởng lão quan sát hắn từ đầu tới đuôi, cuối cùng hài lòng gật đầu: "Tiểu tử này dáng dấp anh tuấn đoan chính, hơn nữa khí chất tuyệt hảo, vừa nhìn liền biết không phải gian tế, không hổ là trụ cột tương lai của Đan Đỉnh tông ta, bồi dưỡng thật tốt sẽ không kém Tô Ý Trí."
Khúc Thanh Diệu yên lặng nhìn hắn một cái: "Đan Đỉnh tông chúng ta tương lai trụ cột còn rất nhiều."
Đi ra cùng Khải Nam Phong là một thiếu niên thấp lùn, trên má còn mang theo vài phần mập mạp của trẻ con, da trắng hơn tuyết, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn vô tội mà đáng yêu.
Thì ra Tô Ý Trí chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi.
Mặt mũi hắn tràn đầy hoảng hốt giống như đang thất thần, lúc đi ra lại bị vấp ngã. Nhưng hắn không đứng lên, ngược lại cứ giữ tư thế này.
Khải Nam Phong bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng chạy tới kéo hắn lên.
"Tiểu huynh đệ, có phải ngươi ăn Tích Cốc Đan hay không? Ai nha, ta cũng nếm một viên, mùi vị kia đúng là một lời khó nói hết, cũng may trong giới tử của ta còn để mấy cái bánh bao thịt, không cần ăn món đồ chơi kia mãi."
Tô Ý Trí: "... à."
Nhìn thấy Tô Ý Trí đi ra, Du Niệm Nhu ở bên ngoài nhìn về nơi xa cũng ngồi không yên, nhẹ nhàng muốn đi vào.
Nhưng đệ tử Đan Đỉnh tông ngăn nàng ta ở bên ngoài: "Khảo hạch chưa kết thúc, đạo hữu không phải đệ tử của tông ta, không tiện đi vào."
Du Niệm Nhu ôm kiếm, hừ nhẹ một tiếng: "Người đầu tiên cũng ra rồi, có thể để Tô Ý Trí lấy danh hiệu ban thưởng trước nhỉ?"
Tô Ý Trí bị điểm tên chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại miễn cưỡng cúi đầu tiếp tục thất thần, không đứng dậy.
Vạn trưởng lão hào sảng giải thích: "Phải đợi khảo hạch ngày mai kết thúc, sau khi đối chiếu đáp án trình lên mỗi người thì mới biết, hiện tại thì ai đứng đầu vẫn còn chưa biết."
Khải Nam Phong ở bên cạnh vỗ ngực, tự tin nói: "Đúng, tuy ta ra muộn hơn hắn một bước, nhưng vạn nhất ta làm sai hết toàn bộ thì sao?"
Phần tự tin và ngạo khí này, không hổ là đệ tử trong lòng hắn.
Vạn trưởng lão vui mừng nhìn Khải Nam Phong.
Du Niệm Nhu đem kiếm quét ngang, hơi mang sát ý nhìn chằm chằm vào Khải Nam Phong, nhưng cuối cùng vẫn biết được đúng mực, không có động thủ ở bên trong Đan Đỉnh tông.
Nàng lạnh lùng nói: "Được, vậy ta đợi thêm một ngày."
Tản mát, ánh bình minh dần sáng, lại một đêm nữa trôi qua.
Khảo hạch tiến hành đã đến ngày thứ bảy.
Một ngày này, các thiếu niên trong cửa đá bắt đầu lục tục đi ra, trên mặt có vui có buồn, bọn hắn đều tụ tập ở trong thí trường, chờ kết quả khảo hạch sau khi tiếng chuông gõ vang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất