Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài

Chương 19: Thật Là Một Hảo Đệ Đệ! (2)

Trước Sau
Đương nhiên, loại lý do này nàng sẽ không nói ra miệng.

Du Niệm Nhu vẻ mặt tươi cười cứng đờ: "Khúc đạo hữu, ngươi đây là ý gì?"

"Ý là, đầu danh cũng không phải là Tô Ý Trí, mà là Du Ấu Du." Khúc Thanh Diệu rũ mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Du Niệm Nhu, sau đó ngữ khí cực lãnh đạm mà khuyên bảo: "Còn nữa, xin Vân Hoa kiếm phái không cần dạy Đan Đỉnh tông chúng ta làm việc."

Sau khi kết quả tuyên bố, mấy người Vân Hoa kiếm phái lạnh mặt rời đi, không còn tu vi Khương Uyên áp chế, thân thể Khải Nam Phong thả lỏng, nhanh chóng chạy về phía Du Ấu Du.

"Ngươi quả nhiên thâm tàng bất lộ, ánh mắt của ta thật sự quá tốt." Mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng khen mình trước, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá Du Ấu Du một lần, đã nhận ra không đúng: "Di? Bảy ngày không ta sao cảm giác khí sắc ngươi tốt hơn không ít?"

Lúc này Khải Nam Phong thật đúng là không nói hươu nói vượn, bao gồm cả Tô Ý Trí, các thiếu niên tham gia khảo hạch bị nhốt trong cửa đá bảy ngày sau đều là một bộ mặt bẩn thỉu đau khổ.

Duy chỉ có Du Ấu Du, không những không hấp hối như trong tưởng tượng của mọi người, màu da ngược lại hồng nhuận chút.

Khải Nam Phong còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Du Ấu Du, lúc ấy cô gầy đến mức không thể gầy hơn, giống như vừa mới bò ra từ trong nghĩa địa, hiện tại dù gì cũng đã có chút dáng người.

Du Ấu Du sắc mặt rất bình tĩnh: "Có thể là Tích Cốc đan còn có công hiệu dưỡng sinh."

"Thật sao?" Khải Nam Phong nghi hoặc gãi đầu: "Ta còn lại sáu viên Tích Cốc đan, cho ngươi ăn hết?"

Du Ấu Du quay đầu làm bộ như không nghe thấy.



Phía sau nàng truyền đến giọng nói nghi hoặc của đệ tử Đan Đỉnh tông.

"Khúc sư tỷ, vì sao dược liệu trong gian cửa đá này đều không thấy?"

"Trong tủ thuốc chỉ còn lại mấy loại dược liệu có độc, những thứ khác đều không còn, kỳ quái, cũng không thấy nàng mang thuốc ra a."

Những phàm dược này đối với tiên môn mà nói là rất rẻ mạt, cho nên người tới tham gia khảo hạch mang đi cũng không sao.

Nhưng trước kia, nhiều nhất chỉ có một hai loại đáng giá nhất bị lấy đi, nhưng chưa từng thấy ai cuốn đi tất cả dược liệu như vậy!

Sau lưng quăng tới ánh mắt hồ nghi, Du Ấu Du cũng không dám quay đầu lại.

Đương nhiên không nhìn thấy, nàng sờ lên bụng khô quắt của mình, bởi vì những thuốc kia đều bị nàng phối thành các loại thuốc bổ ăn vào, đây cũng là nguyên nhân nàng ra ngoài muộn như vậy.

Vì sống tạm chỉ có thể biến thành sống tạm bợ.

Nhưng có thể là không thể bổ sung, trên đường trở về Du Ấu Du lại chảy máu mũi, sợ tới mức Khải Nam Phong cưỡng ép xách cô đi về phía thiện đường ăn Mao Huyết vượng.

Buổi tối thiện đường không náo nhiệt như ban ngày, đại bộ phận người ngồi đều là các thiếu niên thiếu nữ tham gia khảo hạch lần này.

Tô Ý Trí bưng bát cơm ngồi đối diện Du Ấu Du, kết quả phát hiện hình như cô ta chăm chú ăn cơm, không có ý định để ý đến mình.

Hắn đành phải chủ động mở miệng: "Làm sao ngươi biết đan phương là mười một vị thuốc? Mười vị thuốc đầu đã tạo thành đan phương hoàn chỉnh, những dược liệu khác kỳ thật cũng có mang vị ngọt, cùng vị ngọt của cam thảo cơ hồ giống nhau như đúc."



Du Ấu Du ăn sạch sẽ một viên cuối cùng trong chén, sau đó ngẩng đầu trả lời: "Cơ hồ giống nhau như đúc, không giống nhau, phân giải dược phương không cho phép có sai sót."

Cũng chính vì nàng phát giác một chút xíu khác biệt kia, cho nên mới chậm trễ, ở trong cửa đá lâu như vậy.

Tô Ý Trí im lặng một lúc lâu, cuối cùng có chút thoải mái gật đầu: "Nói có lý, là ta quá nóng lòng muốn cầm đầu."

Khải Nam Phong rất ghét bỏ hai người bọn họ, gắp cho mỗi người một đũa rau giá đỗ: "Ăn cơm thì ngon, bớt thảo luận mấy chuyện mất hứng trên bàn cơm đi."

Lời này vừa nói ra, Du Ấu Du lập tức nhớ tới kết quả khảo hạch Khải Nam Phong lúc trước, ở trước mặt học tra không trúng tuyển nói chuyện khảo thí, thật sự quá mức tàn nhẫn.

Dù sao đi nữa cũng coi như là bạn bè, Du Ấu Du suy nghĩ một lát rồi an ủi: "Lần này cậu về nhà học cho tốt, sang năm lại đến thi một lần nữa là được."

"Ta đã là đệ tử ngoại môn rồi, sang năm còn tới thi cái gì?" Vẻ mặt Khải Nam Phong khó hiểu, lấy ra một tấm bảng hiệu đệ tử ngoại môn: "Ta vừa lên núi đã lấy được, hai ngươi cũng đừng quá hâm mộ, ngày mai sẽ phát cho các ngươi."

Du Ấu Du có chút sững sờ: "Không phải ngươi không chọn một loại dược liệu nào đúng không?"

Khải Nam Phong rất bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, nhưng nhà ta hàng năm quyên một vạn quan tài cho Đan Đỉnh tông, năm nay còn quyên thêm một vạn mẫu ruộng thuốc."

"... Có tiền thật tốt.”

Du Ấu Du ăn đến mức bụng tròn vo, mới chậm rãi đi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau