Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài
Chương 23: Bách Lý (3)
"Vậy đoán chừng là con mèo hoang chó hoang nào đó."
Du Ấu Du tiện tay cất kỹ bộ lông trắng khiến người ta hâm mộ kia, định có thời gian nghiên cứu xem vì sao lông của người khác thì tốt như vậy.
Dù Vạn trưởng lão hoài nghi Du Bất Diệt sẽ giết vào Đan Đỉnh tông, nhưng vẫn để Du Ấu Du tiến vào ngoại môn.
Ngoại môn của Đan Đỉnh tông cùng trong tưởng tượng của Du Ấu Du có chút khác biệt.
Là Đan tu đệ nhất tiên môn Đông cảnh, Du Ấu Du cho rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh của tiên nhân bay lượn trên trời.
Kết quả vừa mới vượt qua đỉnh núi đến ngoại môn, xuất hiện trước mặt nàng lại chính là vườn thuốc mênh mông bát ngát, xa xa là từng dãy nhà gỗ đơn sơ, còn có mấy người đang bận rộn kéo ống quần trên mặt đất, nếu không nhận ra quần áo đệ tử ngoại môn màu lam trắng đang mặc trên người bọn họ, Du Ấu Du hoài nghi mình đang đến nông trang nào đó.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Du Ấu Du vẫn bị chấn động.
Có 2 vị sư huynh sư tỷ nhìn thấy hai gương mặt mới này, lập tức khiêng cuốc thuốc đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Các ngươi cũng là người mới tới à?"
Du Ấu Du gật gật đầu.
Bọn họ lập tức quen thuộc mà đi ở phía trước dẫn đường: "Trước tiên mang các ngươi đi chọn lựa chỗ ở đi, các ngươi tới quá trễ, vị trí tốt đoán chừng đều bị chọn xong rồi."
Du Ấu Du vốn tưởng rằng bọn họ sẽ được dẫn đến căn nhà gỗ đó, nhưng các sư huynh lại dẫn cô đến trước một Truyền Tống trận bên cạnh dược điền.
Sau một thoáng choáng váng ngắn ngủi, Du Ấu Du mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong một ngọn núi phồn hoa.
Dùng từ phồn hoa để hình dung về núi hình như không đúng, nhưng lại là như thế.
Trên núi xanh tươi đẹp, trên núi xanh thẳm cây cối um tùm, cách mỗi đoạn lại có một tiểu viện, hoặc là dọc theo suối mà lên, hoặc là sinh sống bên cây, mỗi tiểu viện đều thanh nhã độc đáo.
"Mới tới thì đều ở chân núi, các ngươi tự mình đi chọn một khoảng sân trống, ngoài ra mỗi ngày đều có trưởng lão giảng bài ở trong đại điện trên đỉnh núi, nhớ chớ đến trễ."
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, lại chỉ thấy mây mù bốc lên.
Nghĩ đến tương lai ở chân núi, lên lớp lại ở đỉnh núi, hai người đều trầm mặc.
"Không sao, cùng lắm thì rời giường sớm một chút là được, còn có thể rèn luyện thân thể, không thiệt." Khải Nam Phong cố gắng an ủi bản thân.
Du Ấu Du quay qua nhìn sư huynh, nghiêm túc hỏi: "Muội có thể nằm trên mặt đất ở đỉnh núi không?"
Sư huynh cổ quái cười: "Có thể, nhưng thiện đường ở chân núi, ngươi muốn một mực ở trên đỉnh núi trải đất, tốt nhất mang nhiều Ích Cốc Đan."
Du Ấu Du trong nháy mắt bỏ đi ý nghĩ này.
Mỗi một viện tử đều không khác nhau là mấy, Du Ấu Du nhìn thật lâu, cuối cùng chọn một tiểu viện trống trải nhất.
Ngôi nhà này không có cây không có hoa, so với những ngôi nhà kia thì hơi xấu, ngay cả Khải Nam Phong cũng ghét bỏ nó: "Ngươi ở đây làm gì? Ngay cả cây hóng gió cũng không có."
Du Ấu Du ngược lại rất là hài lòng, nàng chỉ chỉ vào một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại: "Nơi này có thể trồng được."
Dược liệu trong dược điền của tông môn không thể tùy ý hái, nhưng nếu trồng trong viện của mình thì khác. Du Ấu Du sinh ra ở Tận Thế, tầm quan trọng của việc trồng trọt, liếc mắt một cái liền chọn trúng chỗ tốt này.
Khải Nam Phong nghe xong được gợi ý rất lớn, đáng tiếc, phụ cận chỉ có viện của Du Ấu Du đủ trọc, hắn đành phải nhấc tay áo lên, lớn mật bắt đầu suy nghĩ khả năng nhổ sạch một đám hoa cỏ ở sân bên cạnh.
Du Ấu Du cũng không có hành lý, cũng may, Đan Đỉnh tông rất chiếu cố người mới, cho dù là chỗ ở của đệ tử ngoại môn cũng có đủ các loại nhu yếu phẩm, so với sân trống giống như động tuyết lúc trước nàng ở kia, nơi này còn giống như một ngôi nhà.
Sau khi chỉnh lý một phen, Du Ấu Du cùng Khải Nam Phong đi đến thiện đường dùng cơm.
Bên trong có không ít gương mặt quen thuộc thông qua khảo hạch, nhìn thấy Du Ấu Du, bọn họ vừa tò mò vừa khâm phục chào hỏi cô.
Trong đám người có thưa thớt lời bàn luận ---
"Nàng là ai?"
"Du Ấu Du."
"Du Ấu Du là ai?"
"Chính là người thắng Tô Ý Trí."
"Ồ... Ngươi nói như vậy ta đã biết rồi."
Tô Ý Trí ngồi ở góc nào đó ăn cơm, đầu gối lại đau một chút, hắn yên lặng bưng bát cơm về trong viện của mình ăn.
Trong thiện đường tốp năm tốp ba tiếng bàn luận rất nhiều, không bao lâu đã có người nói chuyện.
Có một đệ tử vẻ mặt hả hê: "May mà ta tới sớm, vừa mới nhìn thấy tòa ngốc viện còn lại kia lại có người chuyển vào."
"Quá thảm, đến cùng là ai xui xẻo ở cái loại nơi quỷ quái này như vậy?"
"Ta muốn đi xem rốt cuộc là ai chọn chỗ đó."
...
Du Ấu Du tiện tay cất kỹ bộ lông trắng khiến người ta hâm mộ kia, định có thời gian nghiên cứu xem vì sao lông của người khác thì tốt như vậy.
Dù Vạn trưởng lão hoài nghi Du Bất Diệt sẽ giết vào Đan Đỉnh tông, nhưng vẫn để Du Ấu Du tiến vào ngoại môn.
Ngoại môn của Đan Đỉnh tông cùng trong tưởng tượng của Du Ấu Du có chút khác biệt.
Là Đan tu đệ nhất tiên môn Đông cảnh, Du Ấu Du cho rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh của tiên nhân bay lượn trên trời.
Kết quả vừa mới vượt qua đỉnh núi đến ngoại môn, xuất hiện trước mặt nàng lại chính là vườn thuốc mênh mông bát ngát, xa xa là từng dãy nhà gỗ đơn sơ, còn có mấy người đang bận rộn kéo ống quần trên mặt đất, nếu không nhận ra quần áo đệ tử ngoại môn màu lam trắng đang mặc trên người bọn họ, Du Ấu Du hoài nghi mình đang đến nông trang nào đó.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Du Ấu Du vẫn bị chấn động.
Có 2 vị sư huynh sư tỷ nhìn thấy hai gương mặt mới này, lập tức khiêng cuốc thuốc đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Các ngươi cũng là người mới tới à?"
Du Ấu Du gật gật đầu.
Bọn họ lập tức quen thuộc mà đi ở phía trước dẫn đường: "Trước tiên mang các ngươi đi chọn lựa chỗ ở đi, các ngươi tới quá trễ, vị trí tốt đoán chừng đều bị chọn xong rồi."
Du Ấu Du vốn tưởng rằng bọn họ sẽ được dẫn đến căn nhà gỗ đó, nhưng các sư huynh lại dẫn cô đến trước một Truyền Tống trận bên cạnh dược điền.
Sau một thoáng choáng váng ngắn ngủi, Du Ấu Du mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong một ngọn núi phồn hoa.
Dùng từ phồn hoa để hình dung về núi hình như không đúng, nhưng lại là như thế.
Trên núi xanh tươi đẹp, trên núi xanh thẳm cây cối um tùm, cách mỗi đoạn lại có một tiểu viện, hoặc là dọc theo suối mà lên, hoặc là sinh sống bên cây, mỗi tiểu viện đều thanh nhã độc đáo.
"Mới tới thì đều ở chân núi, các ngươi tự mình đi chọn một khoảng sân trống, ngoài ra mỗi ngày đều có trưởng lão giảng bài ở trong đại điện trên đỉnh núi, nhớ chớ đến trễ."
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, lại chỉ thấy mây mù bốc lên.
Nghĩ đến tương lai ở chân núi, lên lớp lại ở đỉnh núi, hai người đều trầm mặc.
"Không sao, cùng lắm thì rời giường sớm một chút là được, còn có thể rèn luyện thân thể, không thiệt." Khải Nam Phong cố gắng an ủi bản thân.
Du Ấu Du quay qua nhìn sư huynh, nghiêm túc hỏi: "Muội có thể nằm trên mặt đất ở đỉnh núi không?"
Sư huynh cổ quái cười: "Có thể, nhưng thiện đường ở chân núi, ngươi muốn một mực ở trên đỉnh núi trải đất, tốt nhất mang nhiều Ích Cốc Đan."
Du Ấu Du trong nháy mắt bỏ đi ý nghĩ này.
Mỗi một viện tử đều không khác nhau là mấy, Du Ấu Du nhìn thật lâu, cuối cùng chọn một tiểu viện trống trải nhất.
Ngôi nhà này không có cây không có hoa, so với những ngôi nhà kia thì hơi xấu, ngay cả Khải Nam Phong cũng ghét bỏ nó: "Ngươi ở đây làm gì? Ngay cả cây hóng gió cũng không có."
Du Ấu Du ngược lại rất là hài lòng, nàng chỉ chỉ vào một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại: "Nơi này có thể trồng được."
Dược liệu trong dược điền của tông môn không thể tùy ý hái, nhưng nếu trồng trong viện của mình thì khác. Du Ấu Du sinh ra ở Tận Thế, tầm quan trọng của việc trồng trọt, liếc mắt một cái liền chọn trúng chỗ tốt này.
Khải Nam Phong nghe xong được gợi ý rất lớn, đáng tiếc, phụ cận chỉ có viện của Du Ấu Du đủ trọc, hắn đành phải nhấc tay áo lên, lớn mật bắt đầu suy nghĩ khả năng nhổ sạch một đám hoa cỏ ở sân bên cạnh.
Du Ấu Du cũng không có hành lý, cũng may, Đan Đỉnh tông rất chiếu cố người mới, cho dù là chỗ ở của đệ tử ngoại môn cũng có đủ các loại nhu yếu phẩm, so với sân trống giống như động tuyết lúc trước nàng ở kia, nơi này còn giống như một ngôi nhà.
Sau khi chỉnh lý một phen, Du Ấu Du cùng Khải Nam Phong đi đến thiện đường dùng cơm.
Bên trong có không ít gương mặt quen thuộc thông qua khảo hạch, nhìn thấy Du Ấu Du, bọn họ vừa tò mò vừa khâm phục chào hỏi cô.
Trong đám người có thưa thớt lời bàn luận ---
"Nàng là ai?"
"Du Ấu Du."
"Du Ấu Du là ai?"
"Chính là người thắng Tô Ý Trí."
"Ồ... Ngươi nói như vậy ta đã biết rồi."
Tô Ý Trí ngồi ở góc nào đó ăn cơm, đầu gối lại đau một chút, hắn yên lặng bưng bát cơm về trong viện của mình ăn.
Trong thiện đường tốp năm tốp ba tiếng bàn luận rất nhiều, không bao lâu đã có người nói chuyện.
Có một đệ tử vẻ mặt hả hê: "May mà ta tới sớm, vừa mới nhìn thấy tòa ngốc viện còn lại kia lại có người chuyển vào."
"Quá thảm, đến cùng là ai xui xẻo ở cái loại nơi quỷ quái này như vậy?"
"Ta muốn đi xem rốt cuộc là ai chọn chỗ đó."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất