Chương 109: Thí luyện trong thôn
Quả nhiên không bao lâu sau sương mù dần tan đi, trước mắt xuất hiện một một con đường nhỏ. Từ Hoằng Nghị lập tức đi theo con đường đó, Diệp Tử Phàm cũng bám sát theo sau, đi chưa được bao lâu thì từ xa xa nhìn thấy một cái cổng đá và một đền thờ.
Trên đền thờ có viết vài chữ triện cổ, Diệp Từ Phàm không đọc được nhưng mà đoán chừng đây là tên của thôn này.
Hai người đi xuyên qua cổng đá, bước chân lên một con đường được lát đá rất bằng phẳng. Lúc này, Từ Hoằng Nghị mới chậm rãi kể cho Diệp Tử Phàm nghe về cái thôn này.
Thôn này tên là Linh Ẩn Thôn, đã được mấy trăm năm tuổi rồi, đời đời thôn dân đều lấy nghiệp nuôi cổ trùng mà sống. Trong thôn có một loại cổ trùng đặc biệt tên là Đản Tử Cổ, có khả năng giúp cho đàn ông mang thai. Sau khi cho cổ trùng vào trong cơ thể thì cổ trùng sẽ thay đổi thể chất của người đó, sinh ra một thứ tương tự như là trứng, trứng đó kết hợp với t*ng trùng thì sẽ hình thành phôi thai cùng một lớp màng có tác dụng như tử cung của phụ nữ để nuôi dưỡng thai nhi. Do cái tử cung giả này được tạo thành từ cổ trùng cho nên không có sản đạo để sinh con như phụ nữ. Khi đứa bé ở trong bụng đã đến lúc ra đời thì tất nhiên phải dùng đến phương pháp sinh mổ.
Trăm năm trước y học còn chưa phát triển, không hề có phương pháp sinh mổ an toàn như bây giờ. Những người đàn ông muốn sinh con đều phải sử dụng cách mổ bụng để lấy đứa trẻ ra. Dùng mạng của mình để đổi lấy một sinh mạng nhỏ, phương pháp cực kỳ tàn nhẫn như thế nhưng vẫn không ngăn được những người si tình. Đàn ông và đàn ông yêu nhau vốn đã vi phạm luân thường đạo lý, không được xã hội chấp nhận. Dùng thân đàn ông sinh con đẻ cái càng khiến cho người khác phải rợn cả người. Khi đó người người đều xem thôn dân như yêu nghiệt, quyết tâm diệt trừ. Vị tế ti khi đó bất đắc dĩ đành phải lựa chọn đem toàn thôn đi ẩn cư, lánh xa thế giới bên ngoài, đồng thời cũng phong ấn Đản Tử Cổ, từ đó về sau không cho phép đàn ông trong thôn được mang thai sinh con nữa.
Trong thôn chủ yếu là đàn ông, hàng trăm năm qua không hề bài xích nam nam yêu nhau, lại không có Đản Tử Cổ để sinh con nối dõi, nhân khẩu trong thôn vì thế mà càng ngày càng giảm bớt.
Sau cải cách, kỹ thuật y học phát triển nhanh chóng, vì giúp cho thôn không bị diệt tuyệt, Đản Tử Cổ lại được mang ra sử dụng nhưng đi kèm với nó là rất nhiều quy định nghiêm ngặt.
Điều này hoàn toàn không liên quan đến việc Đản Tử Cổ rất quý giá mà chỉ đơn giản là vì một khi cho Đản Tử Cổ vào thân thể thì tương đương với việc trúng độc mãn tính. Nghịch thiên thụ thai, làm trái với quy luật tự nhiên thì sao có thể không trả giá đắt.
Khi cho Đản Tử Cổ vào trong người, mang thai sinh con rồi thì Đản Tử Cổ vẫn không thể thoát ra khỏi thân thể hay biến mất, càng không có bất kỳ loại thuốc hay công cụ nào có thể lấy nó ra được.
Đản Tử Cổ sau khi phát huy tác dụng giúp người mang thai sinh con rồi, vì để duy trì sự sống sẽ không ngừng hấp thụ lấy tinh khí trong cơ thể người trúng cổ cho đến khi các khí quan suy kiệt, không thể cung cấp chất dinh dưỡng để nuôi cổ thì sẽ độc phát mà chết bất đắc kỳ tử.
Vì thế các đại trưởng lão trong thôn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tìm ra phương pháp khắc chế cổ độc bằng cách dùng máu của hai người muốn sinh con làm thuốc dẫn.
Từ đó về sau chỉ cần hai người nào muốn sinh con thì bắt buộc phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm mới có được Đản Tử Cổ cùng thuốc giải, thứ nhất là để có thể giải trừ cổ độc, thứ hai là để cảnh báo hậu nhân tránh cho có người nhất thời xúc động muốn có con mà tạo thành mối họa với cả thôn.
Linh Ẩn Thôn qua bao nhiêu năm vẫn giữ thói quen ẩn cư, đồng thời giữ nguyên các thôn quy như trước. Nhưng trong thôn không hề hạn chế tự do của thôn dân, sau khi thành niên đều có thể lựa chọn ở lại thôn hay gia nhập vào thế giới bên ngoài.
Mạch Tử và Từ Hoằng Nghị vào năm mười tám tuổi cũng đều lựa chọn rời thôn ra thành phố sống, đồng thời chính vào năm đó Mạch Tử đã gặp Diệp Tử Phàm. Sau này, chỉ vì một câu nói đùa của Diệp Tử Phàm: “Nếu em có thể sinh con thì anh sẽ kết hôn với em!” Thế là Mạch Tử liền lén quay về thôn trộm đi Đản Tử Cổ để vì người mình yêu mà sinh con đẻ cái.
Nghe Từ Hoằng Nghị nói hết, nắm tay của Diệp Tử Phàm đã siết chặt, quyết tâm nhất định phải vượt qua được thí luyện này. Hắn không phải là hạng đàn ông ủy mị, lúc này không phải là lúc phí thời gian để ân hận vì những gì đã qua.
Sau khi Diệp Tử Phàm hiểu được nguồn gốc của thôn cũng như đầu đuôi mọi chuyện, bèn nói với Từ Hoằng Nghị: “Chúng ta vào thôn nhanh đi, phải thông qua thí luyện càng sớm càng tốt để Mạch Tử sớm ngày khang phục!”
Sự nôn nóng muốn tham gia thử thách hiện rõ trong mắt Diệp Tử Phàm không hiểu sao lại khiến cho Từ Hoằng Nghị sinh ra vài phần cảm giác thất bại. Anh bèn ác liệt kích thích: “Anh đúng là rất gấp nhỉ? Tôi nói cho mà biết thí luyện không đơn giản như anh tưởng tượng đâu. Bây giờ quay đầu lại còn kịp chứ để đến khi vào trong Thần Điện rồi thì không có đường để đổi ý đâu đấy!”
Mắt phượng của Diệp Tử Phàm hơi híp lại, mỉm cười nhìn Từ Hoằng Nghị: “Tôi nói này Từ Hoằng Nghị, anh đừng có mà kích thích tôi. Diệp Tử Phàm này không dễ bị dọa chạy như vậy đâu. Đừng nói là một cái thí luyện nho nhỏ chứ đầm rồng hang hổ hay địa ngục u minh thì tôi cũng phải vào. Mà nói như lời anh, nếu nguy hiểm tầng tầng như thế, sao vẫn có người thông qua được?”
“Tôi đã nói hết lời rồi, nếu như anh đã quyết tâm thì cứ đi thôi!” Từ Hoằng Nghị cười bí hiểm, nụ cười kia thoạt nhìn rất quỷ dị.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, hai dãy đèn cao ngất hai bên đường phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Diệp Tử Phàm nhìn bốn phía, lúc này chỉ mới tầm bảy giờ tối mà không hề có bóng dáng thôn dân nào đi lại trên đường.
“Này, Từ Hoằng Nghị, sao lại không thấy bất kỳ thôn dân nào thế?”
Từ Hoằng Nghị quay đầu lại nhìn Diệp Tử Phàm, lúc này anh đang đứng dưới một cái đèn đường, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống người anh tạo một cảm giác lành lạnh bí hiểm.
“Sao thế? Anh sợ à?”
Diệp Tử Phàm phì cười: “Thôi đi, giả thần giả quỷ cái gì!”
Từ Hoằng Nghị cười cười không nói nữa, hai người thong thả đi dọc theo con đường lớn tiến thẳng về phía trước. Hai người đi tầm khoảng một giờ thì mới thấy xa xa có vài bóng nhà.
Diệp Tử Phàm lại nôn nóng hỏi: “Từ Hoằng Nghị, Mạch Tử đang ở đâu?”
“Phỏng chừng hôm nay anh không gặp được Mạch Tử đâu!” Từ Hoằng Nghị vẫn tiếp tục đi, đáp lời.
Sắc mặt Diệp Tử Phàm liền kém đi, hắn vào trong thôn đương nhiên muốn xác định Mạch Tử vẫn an ổn trước rồi mới có thể an tâm tham gia thí luyện. Thế nhưng Từ Hoằng Nghị tại sao lại không cho hắn gặp Mạch Tử? Rốt cục anh ta đang che giấu điều gì?
Diệp Tử Phàm trầm giọng hỏi: “Từ Hoằng Nghị, ý của anh là gì? Mạch Tử có phải đang ở trong thôn này không?”
“Chúng ta đến Thần Điện gặp tế ti trước đã!” Từ Hoằng Nghị đi dọc theo đường mòn tiến sâu vào trong thôn.
Diệp Tử Phàm băn khoăn đầy một bụng nhưng lại không thể làm được gì, đành phải nghe theo sự sắp xếp của Từ Hoằng Nghị.
Đi vào trong thôn, Diệp Tử Phàm mới nhận ra Linh Ẩn Thôn này hoàn toàn không bần cùng như trong tưởng tượng của hắn. Tuy phòng ốc đều tương đối cũ kỹ nhưng trong cổ kính lại lộ ra xa hoa. Ví dụ như căn nhà hai người vừa đi ngang qua, xuyên qua khe hở của cánh cổng, Diệp Tử Phàm có thể nhìn thấy vài dụng cụ điện khí hiện đại. Nhưng đây không phải là điều khiến Diệp Tử Phàm kinh ngạc mà là chiếc kỷ trà dùng để đặt tivi, nó được làm bằng gỗ hoàng hoa lê (). Một cái kỷ trà lớn như vậy, cái giá tuyệt đối kinh người.
(() Hoàng hoa lê hay còn gọi là gỗ sưa là 1 trong 4 loại gỗ quý của người TQ, giá đắt kinh dị. 1 cái ghế gập mỏng như ghế văn phòng được làm từ gỗ này có giá khoảng 14tỷ VNĐ, thì cái ghế bự để trà chắc mắc gấp 4,5 lần luôn.
Thêm tý thông tin nữa là gỗ sưa ở VN mình thì hoàn toàn chẳng khác mấy vì điều kiện địa lý và khí hậu giống y chang, nhưng giá gỗ sưa VN mình sang đó chỉ bằng 1/10 của TQ vì bên đó chê hàng mình là hàng nhái, gỗ không tốt như gỗ bên đấy. Trong khi ngay cả các cơ quan kiểm định cũng chả biết được đâu là hàng VN, đâu là hàng Tàu = =)
Diệp Tử Phàm chép miệng sợ hãi than: “Từ Hoằng Nghị, không phải anh nói trong thôn ngăn cách với xã hội bên ngoài sao? Sao vẫn có dụng cụ bằng điện vậy?”
“Trong thôn có thiết bị phát sóng và đường điện riêng, chỉ nằm trong nội bộ thôn mà thôi!” Từ Hoằng Nghị đơn giản đáp.
“Vậy người trong thôn sống kiểu gì?”
Xã hội đã phát triển, khoa học kỹ thuật tiên tiến không còn chỗ cho những thứ dị thuật như cổ trùng, nhưng trong thôn không chỗ nào là không toát nên vẻ phú quý giàu sang khiến cho Diệp Tử Phàm sinh ra vài phần nghi hoặc.
“Sao vậy? Anh muốn biết mấy điều này để làm gì?”
Thấy Từ Hoằng Nghị có vẻ không muốn giải thích nữa, Diệp Tử Phàm cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hai người đi đến tận khuya mới ra khỏi thôn, lúc này Diệp Tử Phàm mới biết được diện tích của Linh Ẩn Thôn lại lớn đến thế.
Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như thế, bao nhiêu radar, vệ tinh, các thiết bị hiện đại không hề phát hiện ra được sự tồn tại của cái thôn này, Linh Ẩn Thôn này không có điểm nào là không kỳ bí.
Trước mắt xuất hiện một tòa nhà lộng lẫy cao khoảng ba tầng lầu, tường đỏ ngói lưu ly, đỉnh điện hình tứ giác. Trên điện còn treo một quả phong linh, mỗi lần gió thổi qua thì không ngừng kêu vang, âm thanh dễ nghe vang vọng khắp nơi giúp cho tòa nhà trang trọng có vài phần nhu hòa.
Bất chợt gió ngừng, âm thanh cũng tan, Thần Điện ở trong bóng tối càng thêm thần bí.
Diệp Tử Phàm đi đến gần thì thấy trên cổng lớn sơn son có treo một tấm bảng kiểu cổ màu đen viền vàng in mấy chữ triện rồng bay phượng múa.
Diệp Tử Phàm quay lại hỏi Từ Hoằng Nghị: “Đây chính là Thần Điện?”
Thần sắc Từ Hoằng Nghị trở nên nghiêm trọng gật đầu: “Là nơi này, chúng ta vào thôi!”
Hai người đẩy cửa đi xuyên qua con đường đá khắc hoa sen đi vào nội điện. Trong điện sáng như ban ngày, trên cây trụ bốn góc treo một viên dạ minh châu to như trứng ngỗng phát ra ánh sáng nhu hòa.
Trong đại điện treo trang trọng hai bức bích họa cực lớn, nhân vật trong tranh có cách ăn vận phục sức lộ ra phong thái dị tộc cổ xưa.
Bức bích họa phía tường đông là một người đàn ông mặc trường bào trắng như tuyết với dung mạo cao quý, tư thái thanh tao, cầm trong tay một cái chuông bằng vàng lớn bằng một cái bát, cánh tay giơ lên cao quá đầu, khuỷu tay hơi cong làm ra tư thế đang rung chuông. Bên trong chiếc chuông bay ra vô số những con trùng nhỏ màu đen, tầng tầng lớp lớp như sương mù đen kịt.
Bức bích họa phía tường tây vẽ một người đàn ông với sắc mặt rạng rỡ ôm một đứa bé trong tay, trên chiếc giường bên cạnh là một người đàn ông khác hai mắt nhắm nghiền, thần sắc thanh thản nhưng cả người lại đẫm máu, nhất là phần bụng máu thịt lẫn lộn.
Diệp Tử Phàm khẽ cau mày, hai bức tranh treo trong Thần Điện mang đến cảm giác vừa đẫm máu vừa quỷ dị khiến cho đại điện trang trọng như phủ một bức màn thần bí cùng lạnh lẽo.
Lúc này từ trong điện có một người đàn ông mặc áo đen trẻ tuổi đi ra, nhìn thấy hai người thì liền nói: “Bác sĩ Từ, tế ti có dặn hôm nay đã muộn, hai vị vui lòng nghỉ ngơi một đêm tại phòng khách ở hậu điện, ngày mai sẽ tham gia thí luyện.”
Hai người vào núi từ giữa trưa, lúc này đã là nửa đêm, cả hai gấp rút lên đường đã sớm bụng đói kêu vang, toàn thân mỏi mệt.
Từ Hoằng Nghị và Diệp Tử Phàm đi theo người đàn ông áo đen kia đi đến phòng khách ở hậu điện.
Phòng khách kiểu cổ xưa nhưng rất tao nhã lịch sự, bày trí rất nhiều trang thiết bị hiện đại cũng như có điện.
Người đàn ông kia chuẩn bị đồ ăn, hai người tắm rửa qua loa rồi vội vàng ăn một chút, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi.
Diệp Tử Phàm đứng bên cửa sổ nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên nền trời tối đen, không khỏi thầm nghĩ, không biết giờ này Mạch Tử có phải cũng đang đứng bên ô cửa sổ nào đó mà ngẩng đầu ngắm trăng như mình không?
Mạch Tử bây giờ ra sao? Cổ độc có tiếp tục phát tác nữa không?
Kết quả ngày mai vẫn chưa biết, thành công hay thất bại đều trực tiếp liên quan đến tính mạng của Mạch Tử khiến cho Diệp Tử Phàm tâm thần bất ổn không yên.
Một đêm không ngủ, khi trời rạng sáng thì Diệp Tử Phàm vẫn còn đứng bên cửa sổ.
Cửa bị đẩy ra, Từ Hoằng Nghị nhìn bóng lưng cao ngất kia thì không nhịn được mà thở dài: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!”
Diệp Tử Phàm quay đầu lại, trên mặt nào có vẻ mỏi mệt do trắng đêm không ngủ, trong mắt lóe lên sự kiên định.
Hai người dùng xong điểm tâm thì cùng nhau đi ra đại điện, người đàn ông áo đen tối qua đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy hai người thì lập tức nói: “Diệp tiên sinh vui lòng đợi ở đây, tế ti sẽ đến ngay. Bác sĩ Từ vui lòng theo tôi lui ra ngoài.”
Từ Hoằng Nghị đi theo người kia còn Diệp Tử Phàm thì một mình đứng lại trong đại điện trống trải.
Lư hương phía trước dâng lên một làn khói trắng lượn lờ, mùi thơm thoang thoảng khắp đại điện.
Vù!
Tiếng động lạ truyền vào trong tai, thân hình cao ngất của Diệp Tử Phàm chấn động mạnh, cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên vặn vẹo.
Từ hậu điện lẫn tiền điện xuất hiện hai thân ảnh lẳng lặng quan sát Diệp Tử Phàm đang đứng giữa đại điện,
Thân hình Diệp Tử Phàm run nhè nhẹ vài cái thì lại khôi phục bình tĩnh nhưng thần sắc lại tràn ngập thê lương.
Trên đền thờ có viết vài chữ triện cổ, Diệp Từ Phàm không đọc được nhưng mà đoán chừng đây là tên của thôn này.
Hai người đi xuyên qua cổng đá, bước chân lên một con đường được lát đá rất bằng phẳng. Lúc này, Từ Hoằng Nghị mới chậm rãi kể cho Diệp Tử Phàm nghe về cái thôn này.
Thôn này tên là Linh Ẩn Thôn, đã được mấy trăm năm tuổi rồi, đời đời thôn dân đều lấy nghiệp nuôi cổ trùng mà sống. Trong thôn có một loại cổ trùng đặc biệt tên là Đản Tử Cổ, có khả năng giúp cho đàn ông mang thai. Sau khi cho cổ trùng vào trong cơ thể thì cổ trùng sẽ thay đổi thể chất của người đó, sinh ra một thứ tương tự như là trứng, trứng đó kết hợp với t*ng trùng thì sẽ hình thành phôi thai cùng một lớp màng có tác dụng như tử cung của phụ nữ để nuôi dưỡng thai nhi. Do cái tử cung giả này được tạo thành từ cổ trùng cho nên không có sản đạo để sinh con như phụ nữ. Khi đứa bé ở trong bụng đã đến lúc ra đời thì tất nhiên phải dùng đến phương pháp sinh mổ.
Trăm năm trước y học còn chưa phát triển, không hề có phương pháp sinh mổ an toàn như bây giờ. Những người đàn ông muốn sinh con đều phải sử dụng cách mổ bụng để lấy đứa trẻ ra. Dùng mạng của mình để đổi lấy một sinh mạng nhỏ, phương pháp cực kỳ tàn nhẫn như thế nhưng vẫn không ngăn được những người si tình. Đàn ông và đàn ông yêu nhau vốn đã vi phạm luân thường đạo lý, không được xã hội chấp nhận. Dùng thân đàn ông sinh con đẻ cái càng khiến cho người khác phải rợn cả người. Khi đó người người đều xem thôn dân như yêu nghiệt, quyết tâm diệt trừ. Vị tế ti khi đó bất đắc dĩ đành phải lựa chọn đem toàn thôn đi ẩn cư, lánh xa thế giới bên ngoài, đồng thời cũng phong ấn Đản Tử Cổ, từ đó về sau không cho phép đàn ông trong thôn được mang thai sinh con nữa.
Trong thôn chủ yếu là đàn ông, hàng trăm năm qua không hề bài xích nam nam yêu nhau, lại không có Đản Tử Cổ để sinh con nối dõi, nhân khẩu trong thôn vì thế mà càng ngày càng giảm bớt.
Sau cải cách, kỹ thuật y học phát triển nhanh chóng, vì giúp cho thôn không bị diệt tuyệt, Đản Tử Cổ lại được mang ra sử dụng nhưng đi kèm với nó là rất nhiều quy định nghiêm ngặt.
Điều này hoàn toàn không liên quan đến việc Đản Tử Cổ rất quý giá mà chỉ đơn giản là vì một khi cho Đản Tử Cổ vào thân thể thì tương đương với việc trúng độc mãn tính. Nghịch thiên thụ thai, làm trái với quy luật tự nhiên thì sao có thể không trả giá đắt.
Khi cho Đản Tử Cổ vào trong người, mang thai sinh con rồi thì Đản Tử Cổ vẫn không thể thoát ra khỏi thân thể hay biến mất, càng không có bất kỳ loại thuốc hay công cụ nào có thể lấy nó ra được.
Đản Tử Cổ sau khi phát huy tác dụng giúp người mang thai sinh con rồi, vì để duy trì sự sống sẽ không ngừng hấp thụ lấy tinh khí trong cơ thể người trúng cổ cho đến khi các khí quan suy kiệt, không thể cung cấp chất dinh dưỡng để nuôi cổ thì sẽ độc phát mà chết bất đắc kỳ tử.
Vì thế các đại trưởng lão trong thôn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tìm ra phương pháp khắc chế cổ độc bằng cách dùng máu của hai người muốn sinh con làm thuốc dẫn.
Từ đó về sau chỉ cần hai người nào muốn sinh con thì bắt buộc phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm mới có được Đản Tử Cổ cùng thuốc giải, thứ nhất là để có thể giải trừ cổ độc, thứ hai là để cảnh báo hậu nhân tránh cho có người nhất thời xúc động muốn có con mà tạo thành mối họa với cả thôn.
Linh Ẩn Thôn qua bao nhiêu năm vẫn giữ thói quen ẩn cư, đồng thời giữ nguyên các thôn quy như trước. Nhưng trong thôn không hề hạn chế tự do của thôn dân, sau khi thành niên đều có thể lựa chọn ở lại thôn hay gia nhập vào thế giới bên ngoài.
Mạch Tử và Từ Hoằng Nghị vào năm mười tám tuổi cũng đều lựa chọn rời thôn ra thành phố sống, đồng thời chính vào năm đó Mạch Tử đã gặp Diệp Tử Phàm. Sau này, chỉ vì một câu nói đùa của Diệp Tử Phàm: “Nếu em có thể sinh con thì anh sẽ kết hôn với em!” Thế là Mạch Tử liền lén quay về thôn trộm đi Đản Tử Cổ để vì người mình yêu mà sinh con đẻ cái.
Nghe Từ Hoằng Nghị nói hết, nắm tay của Diệp Tử Phàm đã siết chặt, quyết tâm nhất định phải vượt qua được thí luyện này. Hắn không phải là hạng đàn ông ủy mị, lúc này không phải là lúc phí thời gian để ân hận vì những gì đã qua.
Sau khi Diệp Tử Phàm hiểu được nguồn gốc của thôn cũng như đầu đuôi mọi chuyện, bèn nói với Từ Hoằng Nghị: “Chúng ta vào thôn nhanh đi, phải thông qua thí luyện càng sớm càng tốt để Mạch Tử sớm ngày khang phục!”
Sự nôn nóng muốn tham gia thử thách hiện rõ trong mắt Diệp Tử Phàm không hiểu sao lại khiến cho Từ Hoằng Nghị sinh ra vài phần cảm giác thất bại. Anh bèn ác liệt kích thích: “Anh đúng là rất gấp nhỉ? Tôi nói cho mà biết thí luyện không đơn giản như anh tưởng tượng đâu. Bây giờ quay đầu lại còn kịp chứ để đến khi vào trong Thần Điện rồi thì không có đường để đổi ý đâu đấy!”
Mắt phượng của Diệp Tử Phàm hơi híp lại, mỉm cười nhìn Từ Hoằng Nghị: “Tôi nói này Từ Hoằng Nghị, anh đừng có mà kích thích tôi. Diệp Tử Phàm này không dễ bị dọa chạy như vậy đâu. Đừng nói là một cái thí luyện nho nhỏ chứ đầm rồng hang hổ hay địa ngục u minh thì tôi cũng phải vào. Mà nói như lời anh, nếu nguy hiểm tầng tầng như thế, sao vẫn có người thông qua được?”
“Tôi đã nói hết lời rồi, nếu như anh đã quyết tâm thì cứ đi thôi!” Từ Hoằng Nghị cười bí hiểm, nụ cười kia thoạt nhìn rất quỷ dị.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, hai dãy đèn cao ngất hai bên đường phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Diệp Tử Phàm nhìn bốn phía, lúc này chỉ mới tầm bảy giờ tối mà không hề có bóng dáng thôn dân nào đi lại trên đường.
“Này, Từ Hoằng Nghị, sao lại không thấy bất kỳ thôn dân nào thế?”
Từ Hoằng Nghị quay đầu lại nhìn Diệp Tử Phàm, lúc này anh đang đứng dưới một cái đèn đường, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống người anh tạo một cảm giác lành lạnh bí hiểm.
“Sao thế? Anh sợ à?”
Diệp Tử Phàm phì cười: “Thôi đi, giả thần giả quỷ cái gì!”
Từ Hoằng Nghị cười cười không nói nữa, hai người thong thả đi dọc theo con đường lớn tiến thẳng về phía trước. Hai người đi tầm khoảng một giờ thì mới thấy xa xa có vài bóng nhà.
Diệp Tử Phàm lại nôn nóng hỏi: “Từ Hoằng Nghị, Mạch Tử đang ở đâu?”
“Phỏng chừng hôm nay anh không gặp được Mạch Tử đâu!” Từ Hoằng Nghị vẫn tiếp tục đi, đáp lời.
Sắc mặt Diệp Tử Phàm liền kém đi, hắn vào trong thôn đương nhiên muốn xác định Mạch Tử vẫn an ổn trước rồi mới có thể an tâm tham gia thí luyện. Thế nhưng Từ Hoằng Nghị tại sao lại không cho hắn gặp Mạch Tử? Rốt cục anh ta đang che giấu điều gì?
Diệp Tử Phàm trầm giọng hỏi: “Từ Hoằng Nghị, ý của anh là gì? Mạch Tử có phải đang ở trong thôn này không?”
“Chúng ta đến Thần Điện gặp tế ti trước đã!” Từ Hoằng Nghị đi dọc theo đường mòn tiến sâu vào trong thôn.
Diệp Tử Phàm băn khoăn đầy một bụng nhưng lại không thể làm được gì, đành phải nghe theo sự sắp xếp của Từ Hoằng Nghị.
Đi vào trong thôn, Diệp Tử Phàm mới nhận ra Linh Ẩn Thôn này hoàn toàn không bần cùng như trong tưởng tượng của hắn. Tuy phòng ốc đều tương đối cũ kỹ nhưng trong cổ kính lại lộ ra xa hoa. Ví dụ như căn nhà hai người vừa đi ngang qua, xuyên qua khe hở của cánh cổng, Diệp Tử Phàm có thể nhìn thấy vài dụng cụ điện khí hiện đại. Nhưng đây không phải là điều khiến Diệp Tử Phàm kinh ngạc mà là chiếc kỷ trà dùng để đặt tivi, nó được làm bằng gỗ hoàng hoa lê (). Một cái kỷ trà lớn như vậy, cái giá tuyệt đối kinh người.
(() Hoàng hoa lê hay còn gọi là gỗ sưa là 1 trong 4 loại gỗ quý của người TQ, giá đắt kinh dị. 1 cái ghế gập mỏng như ghế văn phòng được làm từ gỗ này có giá khoảng 14tỷ VNĐ, thì cái ghế bự để trà chắc mắc gấp 4,5 lần luôn.
Thêm tý thông tin nữa là gỗ sưa ở VN mình thì hoàn toàn chẳng khác mấy vì điều kiện địa lý và khí hậu giống y chang, nhưng giá gỗ sưa VN mình sang đó chỉ bằng 1/10 của TQ vì bên đó chê hàng mình là hàng nhái, gỗ không tốt như gỗ bên đấy. Trong khi ngay cả các cơ quan kiểm định cũng chả biết được đâu là hàng VN, đâu là hàng Tàu = =)
Diệp Tử Phàm chép miệng sợ hãi than: “Từ Hoằng Nghị, không phải anh nói trong thôn ngăn cách với xã hội bên ngoài sao? Sao vẫn có dụng cụ bằng điện vậy?”
“Trong thôn có thiết bị phát sóng và đường điện riêng, chỉ nằm trong nội bộ thôn mà thôi!” Từ Hoằng Nghị đơn giản đáp.
“Vậy người trong thôn sống kiểu gì?”
Xã hội đã phát triển, khoa học kỹ thuật tiên tiến không còn chỗ cho những thứ dị thuật như cổ trùng, nhưng trong thôn không chỗ nào là không toát nên vẻ phú quý giàu sang khiến cho Diệp Tử Phàm sinh ra vài phần nghi hoặc.
“Sao vậy? Anh muốn biết mấy điều này để làm gì?”
Thấy Từ Hoằng Nghị có vẻ không muốn giải thích nữa, Diệp Tử Phàm cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hai người đi đến tận khuya mới ra khỏi thôn, lúc này Diệp Tử Phàm mới biết được diện tích của Linh Ẩn Thôn lại lớn đến thế.
Khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như thế, bao nhiêu radar, vệ tinh, các thiết bị hiện đại không hề phát hiện ra được sự tồn tại của cái thôn này, Linh Ẩn Thôn này không có điểm nào là không kỳ bí.
Trước mắt xuất hiện một tòa nhà lộng lẫy cao khoảng ba tầng lầu, tường đỏ ngói lưu ly, đỉnh điện hình tứ giác. Trên điện còn treo một quả phong linh, mỗi lần gió thổi qua thì không ngừng kêu vang, âm thanh dễ nghe vang vọng khắp nơi giúp cho tòa nhà trang trọng có vài phần nhu hòa.
Bất chợt gió ngừng, âm thanh cũng tan, Thần Điện ở trong bóng tối càng thêm thần bí.
Diệp Tử Phàm đi đến gần thì thấy trên cổng lớn sơn son có treo một tấm bảng kiểu cổ màu đen viền vàng in mấy chữ triện rồng bay phượng múa.
Diệp Tử Phàm quay lại hỏi Từ Hoằng Nghị: “Đây chính là Thần Điện?”
Thần sắc Từ Hoằng Nghị trở nên nghiêm trọng gật đầu: “Là nơi này, chúng ta vào thôi!”
Hai người đẩy cửa đi xuyên qua con đường đá khắc hoa sen đi vào nội điện. Trong điện sáng như ban ngày, trên cây trụ bốn góc treo một viên dạ minh châu to như trứng ngỗng phát ra ánh sáng nhu hòa.
Trong đại điện treo trang trọng hai bức bích họa cực lớn, nhân vật trong tranh có cách ăn vận phục sức lộ ra phong thái dị tộc cổ xưa.
Bức bích họa phía tường đông là một người đàn ông mặc trường bào trắng như tuyết với dung mạo cao quý, tư thái thanh tao, cầm trong tay một cái chuông bằng vàng lớn bằng một cái bát, cánh tay giơ lên cao quá đầu, khuỷu tay hơi cong làm ra tư thế đang rung chuông. Bên trong chiếc chuông bay ra vô số những con trùng nhỏ màu đen, tầng tầng lớp lớp như sương mù đen kịt.
Bức bích họa phía tường tây vẽ một người đàn ông với sắc mặt rạng rỡ ôm một đứa bé trong tay, trên chiếc giường bên cạnh là một người đàn ông khác hai mắt nhắm nghiền, thần sắc thanh thản nhưng cả người lại đẫm máu, nhất là phần bụng máu thịt lẫn lộn.
Diệp Tử Phàm khẽ cau mày, hai bức tranh treo trong Thần Điện mang đến cảm giác vừa đẫm máu vừa quỷ dị khiến cho đại điện trang trọng như phủ một bức màn thần bí cùng lạnh lẽo.
Lúc này từ trong điện có một người đàn ông mặc áo đen trẻ tuổi đi ra, nhìn thấy hai người thì liền nói: “Bác sĩ Từ, tế ti có dặn hôm nay đã muộn, hai vị vui lòng nghỉ ngơi một đêm tại phòng khách ở hậu điện, ngày mai sẽ tham gia thí luyện.”
Hai người vào núi từ giữa trưa, lúc này đã là nửa đêm, cả hai gấp rút lên đường đã sớm bụng đói kêu vang, toàn thân mỏi mệt.
Từ Hoằng Nghị và Diệp Tử Phàm đi theo người đàn ông áo đen kia đi đến phòng khách ở hậu điện.
Phòng khách kiểu cổ xưa nhưng rất tao nhã lịch sự, bày trí rất nhiều trang thiết bị hiện đại cũng như có điện.
Người đàn ông kia chuẩn bị đồ ăn, hai người tắm rửa qua loa rồi vội vàng ăn một chút, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi.
Diệp Tử Phàm đứng bên cửa sổ nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên nền trời tối đen, không khỏi thầm nghĩ, không biết giờ này Mạch Tử có phải cũng đang đứng bên ô cửa sổ nào đó mà ngẩng đầu ngắm trăng như mình không?
Mạch Tử bây giờ ra sao? Cổ độc có tiếp tục phát tác nữa không?
Kết quả ngày mai vẫn chưa biết, thành công hay thất bại đều trực tiếp liên quan đến tính mạng của Mạch Tử khiến cho Diệp Tử Phàm tâm thần bất ổn không yên.
Một đêm không ngủ, khi trời rạng sáng thì Diệp Tử Phàm vẫn còn đứng bên cửa sổ.
Cửa bị đẩy ra, Từ Hoằng Nghị nhìn bóng lưng cao ngất kia thì không nhịn được mà thở dài: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!”
Diệp Tử Phàm quay đầu lại, trên mặt nào có vẻ mỏi mệt do trắng đêm không ngủ, trong mắt lóe lên sự kiên định.
Hai người dùng xong điểm tâm thì cùng nhau đi ra đại điện, người đàn ông áo đen tối qua đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy hai người thì lập tức nói: “Diệp tiên sinh vui lòng đợi ở đây, tế ti sẽ đến ngay. Bác sĩ Từ vui lòng theo tôi lui ra ngoài.”
Từ Hoằng Nghị đi theo người kia còn Diệp Tử Phàm thì một mình đứng lại trong đại điện trống trải.
Lư hương phía trước dâng lên một làn khói trắng lượn lờ, mùi thơm thoang thoảng khắp đại điện.
Vù!
Tiếng động lạ truyền vào trong tai, thân hình cao ngất của Diệp Tử Phàm chấn động mạnh, cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên vặn vẹo.
Từ hậu điện lẫn tiền điện xuất hiện hai thân ảnh lẳng lặng quan sát Diệp Tử Phàm đang đứng giữa đại điện,
Thân hình Diệp Tử Phàm run nhè nhẹ vài cái thì lại khôi phục bình tĩnh nhưng thần sắc lại tràn ngập thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất