[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Chương 25: Đứa Trẻ Hoang Trong Đại Viện 2
Trước mặt họ là hai cậu bé lớn hơn, đang vừa đánh vừa mắng hai đứa trẻ.
“Lũ trẻ hoang không ba không mẹ, còn bám lấy đại viện chúng ta không chịu đi! Giờ còn dám ăn cắp đồ nữa, xem mai có bị đuổi ra ngoài không!”
Tô Ý đang vội để lấy thư giới thiệu, nhưng khi thấy cảnh hai đứa trẻ bị bắt nạt.
Cô không nhịn được nhớ đến những lần bị bắt nạt và đánh nhau khi còn nhỏ, khiến lòng cô cảm thấy cay đắng.
Dù chỉ chần chừ một chút, cô vẫn quyết định cứu hai đứa trẻ.
"Dừng lại! Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Hai cậu bé lớn hơn thấy một người lớn tới liền dừng tay, chỉ vào hai đứa trẻ dưới đất, nói: “Chúng nó ăn cắp đồ của chúng em! Đánh nó là đúng.”
Cậu bé dưới đất lập tức phản bác: “Em không có ăn cắp, cây kẹo hồ lô này là em mua cho em gái, không phải ăn cắp.”
Tô Ý nhìn hai đứa trẻ đánh người: “Làm sao chứng minh cây kẹo hồ lô này là do chúng nó ăn cắp?"
Hai đứa trẻ nhăn mặt: “Bọn chúng là trẻ hoang không ai cần, làm sao có tiền mua kẹo hồ lô!"
Tô Ý nhặt cây kẹo hồ lô trên đất: “Trên đây cũng không có chữ, làm sao hai đứa chứng minh là của mình?"
“Em nói là của em thì nó là của em.”
Tô Ý cười lạnh: “Được thôi, các em nói là của mình, giờ chị trả lại, các em ăn đi, chị sẽ tin là của các em.”
Hai đứa trẻ nhìn Tô Ý với vẻ khinh bỉ: “Người phụ nữ ngốc, đồ đã rơi xuống đất bẩn rồi sao mà ăn được? Đền tiền!"
Tô Ý lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ: “Ba mẹ các em dạy các em bắt nạt người khác như vậy à? Các em không ăn là vì không dám, có dám gọi ba mẹ đến đây, chúng ta ra ngoài tìm người bán kẹo hồ lô đối chất không!"
Hai đứa trẻ nghe nói đến người lớn liền sợ hãi: “Chúng em không cần nữa, cho chúng nó ăn đi!”
Nói xong, chúng bỏ chạy khỏi con hẻm.
Tô Ý tiện tay nhặt một hòn đá ném theo, khiến hai đứa trẻ ngã nhào xuống đất.
Chúng vừa khóc vừa chạy đi.
Hai đứa trẻ trên đất bật cười.
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì, lần sau nếu gặp chuyện như thế, hãy tìm người lớn giải quyết.”
“Dạ biết rồi ạ.”
“Được rồi, chị còn việc phải làm, các em mau về đi.”
Ra khỏi con hẻm, trời đã tối, đèn đường hai bên đã sáng.
Đã giờ này rồi, có đến văn phòng chắc cũng không tìm được người!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lũ trẻ hoang không ba không mẹ, còn bám lấy đại viện chúng ta không chịu đi! Giờ còn dám ăn cắp đồ nữa, xem mai có bị đuổi ra ngoài không!”
Tô Ý đang vội để lấy thư giới thiệu, nhưng khi thấy cảnh hai đứa trẻ bị bắt nạt.
Cô không nhịn được nhớ đến những lần bị bắt nạt và đánh nhau khi còn nhỏ, khiến lòng cô cảm thấy cay đắng.
Dù chỉ chần chừ một chút, cô vẫn quyết định cứu hai đứa trẻ.
"Dừng lại! Mấy đứa đang làm gì vậy?"
Hai cậu bé lớn hơn thấy một người lớn tới liền dừng tay, chỉ vào hai đứa trẻ dưới đất, nói: “Chúng nó ăn cắp đồ của chúng em! Đánh nó là đúng.”
Cậu bé dưới đất lập tức phản bác: “Em không có ăn cắp, cây kẹo hồ lô này là em mua cho em gái, không phải ăn cắp.”
Tô Ý nhìn hai đứa trẻ đánh người: “Làm sao chứng minh cây kẹo hồ lô này là do chúng nó ăn cắp?"
Hai đứa trẻ nhăn mặt: “Bọn chúng là trẻ hoang không ai cần, làm sao có tiền mua kẹo hồ lô!"
Tô Ý nhặt cây kẹo hồ lô trên đất: “Trên đây cũng không có chữ, làm sao hai đứa chứng minh là của mình?"
“Em nói là của em thì nó là của em.”
Tô Ý cười lạnh: “Được thôi, các em nói là của mình, giờ chị trả lại, các em ăn đi, chị sẽ tin là của các em.”
Hai đứa trẻ nhìn Tô Ý với vẻ khinh bỉ: “Người phụ nữ ngốc, đồ đã rơi xuống đất bẩn rồi sao mà ăn được? Đền tiền!"
Tô Ý lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ: “Ba mẹ các em dạy các em bắt nạt người khác như vậy à? Các em không ăn là vì không dám, có dám gọi ba mẹ đến đây, chúng ta ra ngoài tìm người bán kẹo hồ lô đối chất không!"
Hai đứa trẻ nghe nói đến người lớn liền sợ hãi: “Chúng em không cần nữa, cho chúng nó ăn đi!”
Nói xong, chúng bỏ chạy khỏi con hẻm.
Tô Ý tiện tay nhặt một hòn đá ném theo, khiến hai đứa trẻ ngã nhào xuống đất.
Chúng vừa khóc vừa chạy đi.
Hai đứa trẻ trên đất bật cười.
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì, lần sau nếu gặp chuyện như thế, hãy tìm người lớn giải quyết.”
“Dạ biết rồi ạ.”
“Được rồi, chị còn việc phải làm, các em mau về đi.”
Ra khỏi con hẻm, trời đã tối, đèn đường hai bên đã sáng.
Đã giờ này rồi, có đến văn phòng chắc cũng không tìm được người!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất