[Thập Niên 80] Sĩ Quan Phúc Hắc Đọc Tâm Tôi Sau Khi Thất Thủ
Chương 26: Đứa Trẻ Hoang Trong Đại Viện 3
Đúng lúc Tô Ý đang buồn bực, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn từ xa đi tới.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, bóng dáng anh kéo dài, Tô Ý mắt tinh nhận ra đó là Chu Cận Xuyên.
Tô Ý như gặp được cứu tinh, nhanh chóng tiến tới.
“Đoàn trưởng Chu, anh… đang đi mua thức ăn à?”
Vừa nói xong, bụng Tô Ý lại kêu lên.
Cô vừa muốn lấy thư giới thiệu, vừa muốn ăn.
Còn người trước mặt, cô cũng muốn tìm cách làm thân với anh.
“Đoàn trưởng Chu, chuyện hôm nay nhờ anh giúp đỡ, tôi đang định mời anh ăn cơm! Vừa lúc anh lại đã mua đồ ăn.”
Chu Cận Xuyên nhướn mày: “Mời tôi ăn cơm bằng đồ tôi mua?”
Tô Ý ngượng ngùng ôm bụng: “Tôi không quen biết ai ở đây, muốn mời anh cũng không biết đi đâu.”
Chu Cận Xuyên thấy cô trông đáng thương, mỉm cười nói: “Ở thị trấn bên ngoài có nhà hàng quốc doanh, tôi nhớ cô đã nhận tiền bồi thường, chẳng lẽ không nhận được phiếu?”
Tô Ý vội vàng che túi tiền cười: “Có chứ, vừa rồi tôi định tìm chỗ ở, nhưng không có thư giới thiệu nên bị đuổi ra, nên tôi đến đây để nhờ anh viết thư giới thiệu.”
Tô Ý nói xong, nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn.
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý: “Đi theo tôi.”
Anh cũng có nhiều chuyện không hiểu, dù không gặp, anh cũng sẽ tìm cách gặp cô.
Nghe vậy, Tô Ý liền nhanh chóng cầm lấy giỏ đồ của anh: “Cảm ơn Đoàn trưởng Chu, để tôi xách giúp anh!”
Chu Cận Xuyên sống ở cuối đại viện, xa khỏi những ngôi nhà tập thể đông đúc phía trước, là một ngôi nhà riêng biệt.
Tô Ý thầm nghĩ, [Không phải anh sống một mình sao? Sao lại ở một ngôi nhà lớn như vậy?]
Chu Cận Xuyên quay đầu liếc nhìn cô, quả nhiên lại là tiếng lòng.
Cô có vẻ rất hiểu tình hình của anh?
Chưa kịp nghĩ thêm, cửa sân đã mở từ bên trong.
Hai đứa trẻ một trai một gái chạy ra.
“Chú Chu——”
Tô Ý nhìn xuống, thì ra hai đứa trẻ này chính là hai đứa cô đã cứu trong con hẻm.
[Hóa ra là chúng? Chúng là của Chu Cận Xuyên——]
Chu Cận Xuyên ho khẽ: “Đây là Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, là con của đồng đội của tôi để lại.”
Tô Ý chợt hiểu, liền vẫy tay chào hai đứa trẻ.
Cô định hỏi hai đứa trẻ có sao không, nhưng thấy Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, liền hiểu ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới ánh đèn đường màu vàng, bóng dáng anh kéo dài, Tô Ý mắt tinh nhận ra đó là Chu Cận Xuyên.
Tô Ý như gặp được cứu tinh, nhanh chóng tiến tới.
“Đoàn trưởng Chu, anh… đang đi mua thức ăn à?”
Vừa nói xong, bụng Tô Ý lại kêu lên.
Cô vừa muốn lấy thư giới thiệu, vừa muốn ăn.
Còn người trước mặt, cô cũng muốn tìm cách làm thân với anh.
“Đoàn trưởng Chu, chuyện hôm nay nhờ anh giúp đỡ, tôi đang định mời anh ăn cơm! Vừa lúc anh lại đã mua đồ ăn.”
Chu Cận Xuyên nhướn mày: “Mời tôi ăn cơm bằng đồ tôi mua?”
Tô Ý ngượng ngùng ôm bụng: “Tôi không quen biết ai ở đây, muốn mời anh cũng không biết đi đâu.”
Chu Cận Xuyên thấy cô trông đáng thương, mỉm cười nói: “Ở thị trấn bên ngoài có nhà hàng quốc doanh, tôi nhớ cô đã nhận tiền bồi thường, chẳng lẽ không nhận được phiếu?”
Tô Ý vội vàng che túi tiền cười: “Có chứ, vừa rồi tôi định tìm chỗ ở, nhưng không có thư giới thiệu nên bị đuổi ra, nên tôi đến đây để nhờ anh viết thư giới thiệu.”
Tô Ý nói xong, nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn.
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý: “Đi theo tôi.”
Anh cũng có nhiều chuyện không hiểu, dù không gặp, anh cũng sẽ tìm cách gặp cô.
Nghe vậy, Tô Ý liền nhanh chóng cầm lấy giỏ đồ của anh: “Cảm ơn Đoàn trưởng Chu, để tôi xách giúp anh!”
Chu Cận Xuyên sống ở cuối đại viện, xa khỏi những ngôi nhà tập thể đông đúc phía trước, là một ngôi nhà riêng biệt.
Tô Ý thầm nghĩ, [Không phải anh sống một mình sao? Sao lại ở một ngôi nhà lớn như vậy?]
Chu Cận Xuyên quay đầu liếc nhìn cô, quả nhiên lại là tiếng lòng.
Cô có vẻ rất hiểu tình hình của anh?
Chưa kịp nghĩ thêm, cửa sân đã mở từ bên trong.
Hai đứa trẻ một trai một gái chạy ra.
“Chú Chu——”
Tô Ý nhìn xuống, thì ra hai đứa trẻ này chính là hai đứa cô đã cứu trong con hẻm.
[Hóa ra là chúng? Chúng là của Chu Cận Xuyên——]
Chu Cận Xuyên ho khẽ: “Đây là Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, là con của đồng đội của tôi để lại.”
Tô Ý chợt hiểu, liền vẫy tay chào hai đứa trẻ.
Cô định hỏi hai đứa trẻ có sao không, nhưng thấy Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, liền hiểu ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất