Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 76

Trước Sau
Ôn Biệt Yến ngửi được mùi hương thủy mặc quen thuộc, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lơi, cậu yên tâm ngã vào lòng của đối phương.  

"Anh ơi......"

"Ơi, anh đây."

Dư Duy đỡ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh đây rồi, đừng sợ."

Bước chân của bạn nữ định lên bục giảng đưa thuốc thoáng chốc ngưng lại, cô giơ bình thuốc ức chế ra cho Dư Duy xem: "Anh Dư, tớ để thuốc ức chế lên bục giảng nha?" 

"Cảm ơn nhưng không cần đâu, em ấy mang thuốc ức chế theo rồi."

Dư Duy ôm chặt Ôn Biệt Yến, quay sang gật đầu tỏ vẻ cảm ơn với bạn nữ kia: "Ngại quá, phiền mấy cậu ra ngoài trước, tiện đóng cửa trước giúp bọn tôi được không? Bây giờ vừa mới tan học xong, chắc bên ngoài vẫn còn nhiều người lắm." 

"Được! Bọn tớ đi đây!"

Bạn nữ kia cất thuốc ức chế đi rồi kéo tay bạn bè rời khỏi phòng họp 

Cửa trước cửa sau đều đã đóng sạch, bốn góc phòng giam chặt pheromone vào bên trong không cho lọt ra ngoài, chỉ có thể bao quanh lấy hai người duy nhất còn sót lại trong phòng. 

Phòng học đã chẳng còn ai nữa, Dư Duy cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má của Ôn Biệt Yến, sau đó bế cậu đặt lên chiếc bàn trống bên cạnh bục giảng. 

Độ cao như này vừa đủ để Ôn Biệt Yến có thể dựa vào vai của Dư Duy, đằng sau cổ áo kia là tuyến thể ửng đỏ đang liên tục truyền ra hương pheromone thơm ngọt ngào ngạt.

Dư Duy kéo cổ áo ra một khoảng, hơi thở ấm nóng phả lên trên làn da mịn màng mẫn cảm của tuyến thể khiến Ôn Biệt Yến khẽ run rẩy đôi chút, vô thức siết chặt eo anh. 

"Yến Yến, không sao đâu."

Một tay anh ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng đỡ sau gáy: "Ngoan, anh hứa là sẽ nhẹ nhàng thôi, không đau đâu." 

Răng nanh đâm thủng làn da bao bên ngoài tuyến thể, pheromone của Alpha dịu dàng truyền vào trong cơ thể cậu, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần hạ xuống theo từng đợt pheromone truyền vào. Ôn Biệt Yến híp mắt ngửi mùi thủy mặc nồng nàn quanh anh, đôi mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra. 

Hai luồng pheromone nhẹ nhàng quyện lại vào nhau, không khí xung quanh bỗng chốc nhuốm mùi ái muội, nhiệt độ phòng cũng tự dưng tăng cao. 

Lúc rút răng nanh ra anh cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ lỡ lầm chút thôi cũng có thể tổn thương bảo bối của anh.

"Đỡ hơn chưa em?"

Dư Duy nhẹ nhàng giúp cậu kéo cổ áo lên, ôm cậu: "Còn khó chịu không?"

Ôn Biệt Yến thở ra, khẽ lắc đầu: "Em không thấy khó chịu nữa."

Giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa yếu ớt của cậu như cánh tay vô hình siết chặt trái tim nhỏ của Dư Duy vậy

Anh dịu dàng hôn lên mái tóc cậu: "Không khó chịu là được rồi, chúng ta không ra ngoài ăn tối nữa, anh mua đồ về nhà nấu cho em nha?" 

Dư Duy nghe thấy cây nhỏ lười biếng trên vai khẽ "ừ" một tiếng, còn đang định bế cậu xuống thì thấy Ôn Biệt Yến khẽ kéo tay mình. 

Cậu dùng hết chút sức lực ít ỏi mình tích góp nãy giờ choàng lấy cổ anh: "Anh, em thích pheromone của anh lắm đấy."

Cậu vẫn đang chìm vào trong cơn mê mang, cứ nói tuột ra theo những gì tiềm thức chỉ bảo: "Em mệt quá, anh ôm em thêm chút nữa đi, được không anh?" 

Đáp lại cậu là một chiếc ôm vô cùng dịu dàng lại ấm áp.

"Được."

Dư Duy xoa xoa cổ cậu, dùng mọi cách để dung túng cho bạn trai: "Em nói gì thì anh làm nấy, muốn ôm bao lâu cũng được."  

Chỉ cần bạn trai muốn, anh sẽ chiều theo ý muốn của em. 

...

Lúc hai người rời khỏi phòng họp, pheromone còn vương vấn trong đó cũng đã tan đi sạch sẽ.

Ôn Biệt Yến muốn theo Dư Duy đi mua đồ ăn, nhưng anh cứ nhất quyết phải đưa cậu về nhà nghỉ ngơi không cho cậu theo mình. 

Di chứng sau khi đánh dấu tạm thời vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, bây giờ cậu thấy hơi choáng đầu thật nên cũng không nhất quyết một hai phải đi theo anh, cậu mặc kệ Dư Duy dắt tay mình chậm rãi đi về nhà. 

Hoa phượng tím bên đường đều đã nở rộ cả rồi, mặt trời vẫn còn núp mình đằng sau những tán cây cao chưa lặn xuống, bóng cây hắt xuống mặt đất lay động theo từng cơn gió 

"Anh, xe đạp đâu rồi, sao không đi?" Ôn Biệt Yến cố bắt lấy những cánh hoa nhỏ bé đang rơi ngoài kia, nhưng chỉ có gió xuân lành lạnh khẽ lọt vào từng kẽ ngón tay cậu.

"Trời này nhiều gió, lạnh lắm" Dư Duy nói.

Ôn Biệt Yến bật cười, còn đang định đáp lại rằng nam tử hán sợ gì gió bão nhưng lại bị Dư Duy cắt ngang: "Nhỡ bạn trai của anh bị cảm lạnh thì sao?"

Ôn Biệt Yến ngẩn ra.

Tận đến lúc lá cây trên cao rụng xuống ngay trước mắt cậu, Ôn Biệt Yến mới nhận ra anh đang ám chỉ rằng sợ cậu bị cảm mỗi chiều tan học, lúc gió thổi lồng lộng bên ngoài.

Khuôn mặt chan chứa vẻ dịu hòa, trái tim như ngâm trong làn nước ấm áp.

Khóe miệng cậu khẽ cong lên, nắm chặt lấy tay anh: "Nhưng em là con trai mà, anh nói rồi, nam tử hán không việc gì phải sợ cả." 

Dư Duy: "Em là con trai, nhưng không phải là nam tử hán."

Ôn Biệt Yến lườm anh: "Hứ, kì thị giới tình thứ hai?"

Đôi mắt của anh chứa bóng hình của những nhành hoa đang lay động theo từng cơn gió, Dư Duy mỉm cười: "Anh không dám đâu... Cơ mà trong hai người chúng ta ý, một người phụ trách đóng vai nam tử hán là đủ rồi, em chỉ cần phụ trách đóng vai bảo bối nhỏ của anh, để anh bảo vệ em cả đời này là được." 

Một trận gió lại ùa đến, cánh hoa cũng theo cơn gió mà lạc xuống. Lần này Ôn Biệt Yến đã đưa tay ra từ trước, nắm lấy cánh hoa nhỏ bé đang lạc từ chùm hoa kia.

Ôn Biệt Yến cọ cọ mu bàn tay của Dư Duy, sau đó lại khẽ cào vào lòng tay anh, bị người ta bắt tại trận siết cho cái mới mỉm cười đáp lại: "Ngôn từ hoa mỹ của ai đó đã tăng cấp rồi nè." 

Dư Duy đắc ý: "Tình cảm chân thành đến từ trái tim, sao em lại nhẫn tâm bảo nó là ngôn từ hoa mỹ chứ? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cái "vè đọc nhịu" kia anh thuộc rồi, cho hỏi bao giờ thì bảo bối nhà anh mới có thể cấp giấy phép cho anh hưởng thụ dịch vụ ưu đãi trọn đời của em vậy?" 

Cả hai đi qua ngã tư, càng lúc càng đến gần khu dân cư hơn, Ôn Biệt Yến nói: "Anh nhẩm lại cho em nghe thêm một lần nữa đi." 



Dư Duy mở miệng nói tuột hết cả ra: "Hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai, bán quyển hồng kỳ lâm dịch thủy, tắc thượng yến chi ngưng dạ tử, sương trọng cổ hàn thanh bất khởi......."

Ôn Biệt Yến cạn lời không biết nên khóc hay cười, còn đang định xem xem có nên cho anh biết sự thật đầy đau đớn rằng anh nhẩm sai rồi không thì thấy giọng nói trong trẻo của anh bỗng chốc nhỏ dần.

Càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chậm, sau đó im bặt luôn

Cậu ngẩng đầu thì thấy bố mẹ cậu cũng vừa mới xuống tầng xong, đang đứng cách bọn họ không xa, tay anh đang siết chặt lấy tay cậu cũng dần buông lơi. 

Dư - ban nãy vừa nói nam tử hán chẳng phải sợ bất cứ bão giông gì - Duy bỗng dưng biến thành học sinh tiểu học ngoan ngoãn, lưng thẳng miệng cười tươi.

"Cô, chú! Chiều tốt lành ạ. Ban nãy trong giờ Yến Yến thấy không khỏe, cháu sợ cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đưa cậu ấy về nhà luôn." 

Chương Dao nhìn về phía Dư Duy, liếc trên liếc dưới nhìn trái nhìn ngang đánh giá anh một hồi mới hài lòng gật đầu: "Phiền cháu rồi." 

Dư Duy vội vã đáp lại: "Không phiền không phiền ạ, bạn bè với nhau thì giúp đỡ nhau xíu thôi ạ." 

Ôn Biệt Yến thấy mẹ cậu hơi ngẩn người, cậu cúi đầu cố gắng nuốt trọn cơn buồn cười vào bụng 

Ôn Tỉ khoanh tay mỉm cười nhìn ba người họ, bỗng dưng ông trợn mắt nhìn sang Ôn Biệt Yến: "A Yến, kì phát tình của con đến rồi à?"

"!"

Ôn Biệt Yến cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng đông cứng lại, hai chữ "chột dạ" hiện rõ trên trán cậu, chỉ thiếu điều viết hẳn lên thôi.

Cậu yên lặng gật đầu, công cuộc nhịn cười càng lúc càng vất vả hơn

Chương Dao nhìn sang cậu, ánh mắt ẩn chứa chút rối rắm

Dư Duy căng thẳng đến nỗi da gà da vịt lông tay lông chân cũng dựng đứng hết cả ra rồi, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng liên tục gào thét "tại sao?!!!!!!!!!!!!!"

Rõ ràng là anh đã dán miếng chặn mùi cho Yến Yến rồi mà sao vẫn bị phát hiện?!

"Ừm, cô à...."

Anh thấp thỏm nuốt nước bọt, run rẩy giãi bày với mẹ vợ tương lai: "Đây là sự cố ngoài ý muốn, lúc ấy tan học nên bên ngoài rất đông, Yến Yến lại không mang thuốc ức chế nên cháu mới giúp cậu ấy một chút, hoàn toàn tuân thủ theo quy định, chỉ truyền vào một lượng pheromone vừa đủ thôi ạ...."

"Cô biết rồi, cảm ơn tiểu Dư."

Chương Dao bỗng dưng cất tiếng ngắt lời anh

Vẻ mặt cô nghiêm túc hệt như lúc đang làm việc, nhưng lại chẳng có ý trách móc anh tẹo nào: "Cô với ba của A Yến đi ra ngoài có việc chút, tình hình sức khỏe bây giờ của A Yến không được khỏe cho lắm, phiền cháu chăm sóc nó giúp cô nhé."

"......"

"......???"

Hệt như một cây gậy vừa giáng thẳng xuống đầu ảnh, những tưởng sẽ mạnh đến vỡ đầu chảy máu, ai ngờ cây gậy kia không những không phải là gậy, mà chỉ là bọt biển mềm mịn vô hại. 

Dư - đang căng thẳng tột độ - Duy chính thức chết lặng

Anh trơ mắt nhìn ba mẹ của Ôn Biệt Yến dặn dò cậu vài câu rồi quay người đi luôn, thất thần mãi không tỉnh lại được.

Thật à?!

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thân bị mẹ cậu quét thẳng ra thùng rác ở khu dân cư rồi mà sao kết quả nó lạ quá vậy???

Không phải do anh máu M đâu nha, chỉ là do..... được cưng mà sợ thôi! Có phải cô chú đã quá nhân từ với chú lợn chuyên gia ăn trộm cải trắng nhà họ không? 

Lúc hai người bước vào thang máy, trong đầu Dư Duy liên túc tràn đầy một đống dấu chấm hỏi: "Yến Yến, anh có chuyện muốn hỏi em." 

"Anh hỏi đi?"

"Mẹ em bảo anh ở lại chăm sóc em là do cô ấy để ý tới anh hay là do quá khinh thường anh vậy?"

Ôn Biệt Yến: "......"

Dư Duy càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chẹp miệng: "Có phải mẹ em quên mất rằng anh cũng là một Alpha không?" 

Ôn Biệt Yến: "Anh."

Dư Duy: "Em cũng thấy thế đúng không?"

Ôn Biệt Yến: "Em nghĩ anh nên đi mua đồ ăn về nấu bữa tối đi là vừa đấy."

Dư Duy: "Ớ?"

Ôn Biệt Yến đứng trước cửa lấy chìa khóa ra: "Anh nhìn này, chúng ta về nhà rồi."

Mẹ của Yến Yến có để ý tới anh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đến giờ cơm của bạn trai rồi.

Dư Duy cẩn thận xuống tầng mua đồ ăn, cẩn thận nấu bữa tối, sau đó lại cẩn thận bế bạn trai ra rồi đặt vào ghế ngồi bàn ăn.

"Đều là món mà em thích ăn hết cả đấy, xúc giác của anh hôm nay tốt lắm, hương vị chắc chắn sẽ không tồi đâu!"

Ôn Biệt Yến gắp một miếng thịt bò lên bỏ vào miệng, khen thành phẩm lao động của bạn trai không ngớt lời: "Ngon lắm." 

Có thể đoạt lấy nụ cười của người đẹp thì mọi công lao vất vả đều là xứng đáng.

Dư Duy vui vẻ nhường hết đồ ăn cho cậu: "Vậy em ăn nhiều chút, ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi."

Ôn Biệt Yến ép anh mãi anh mới chịu ăn hai miếng, lại còn vừa ăn vừa vui vẻ ngắm cậu nữa chứ.

Ôn Biệt Yến phát hiện ra một chuyện, hình như bạn trai cậu rất thích ngắm cậu lúc ăn thì phải: "Anh, sao tự dưng vui thế"

"Tâm tình tốt." Dư Duy không chỉ vui vẻ thôi đâu, giọng điệu còn chất chứa thêm chút khoe khoang nữa: "Anh không cần ăn cơm hộp, lại còn được ngắm bạn trai thì tất nhiên là phải vui rồi."

Ôn Biệt Yến nhướng mày, trong mắt cũng xuất hiện chút ý cười nhàn nhạt. Cậu cúi đầu lặng lẽ uống một ngụm canh, ấm cả bụng. 



Người nào đó từng là một tay dốt đặc trong vụ nấu nướng lại vì một câu nói của mẹ cậu mà chăm chỉ cố gắng học tập, để giờ đây đã có thể nhẹ nhàng nấu nguyên một bàn đầy thức ăn thơm nồng ngào ngạt.....

Lợi hại như vậy thì khoe một chút cũng là chuyện bình thường thôi. 

Ăn cơm thu dọn bát đũa xong, trời cũng đã tối om. 

Dư Duy vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước xong xuôi, xả đầy bồn rồi xác nhận lại lần nữa với Ôn Biệt Yến: "Yến Yến, em chắc là mình tự tắm được không đấy?" 

Cảnh tượng bạn trai ngủ quên luôn trong phòng tắm vẫn còn hằn sâu trong kí ức của Dư Duy, bây giờ cậu cũng đang đến kì phát tình như vậy làm anh cảm thấy không yên lòng chút nào. 

"Em tự tắm được mà." Ôn Biệt Yến đảm bảo với anh: "Anh cứ yên tâm đi."

"Vậy thì được rồi." Dư Duy liên tục dặn dò cậu: "Nếu có chuyện gì thì phải gọi anh đấy, không khí trong phòng không ấm quá đâu, ngàn vạn lần xin em đừng ngủ quên bên trong đấy."

Hình như cậu nghĩ đến chuyện gì đó mà hai cánh môi khẽ mím lại, ánh mắt lúng túng nhìn sang chỗ khác, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Dư Duy kéo cửa phòng tắm lại rồi đi ra ngoài.

Ôn Biệt Yến đứng cạnh bồn tắm nhìn chằm chằm vào nó một lúc rất lâu, không biết là do nhiệt độ phòng quá nóng hay gì mà vành tai và khuôn mặt của cậu đã bắt đầu nhiễm chút sắc đỏ nhàn nhạt. 

Cậu xoa xoa vành tai ửng đỏ của mình, rửa mặt với thử nhiệt độ nước xong xuôi rồi mới cởi quần áo ra bước vào. 

Cảm giác ấm áp của làn nước lan ra khắp cẳng chân, đến lúc định bước nốt vào thì cậu mới phát hiện ra bản thân cậu đã đánh giá quá cao tình trạng sức khỏe hiện tại của mình rồi. 

Toàn bộ sức lực dùng để chống đỡ cơ thể cậu như bị làn nước ấm kia rút sạch, kèm thêm đáy bồn quá trơn nên lúc cậu buông tay khỏi bồn rửa mặt thì bị trượt chân, ngã thẳng vào bồn tắm —— 

Bùm một tiếng, nước bắn đầy ra mặt đất

"......"

Nước chảy vào tai khiến đầu óc cậu cứ như bị chập mạch vậy. 

Cửa mở phanh ra, Dư Duy đang đứng canh bên ngoài vừa nghe thấy tiếng đã chạy vội vào, anh hãi hùng khiếp vía vội vã kéo cậu ra khỏi mặt nước. 

"Yến Yến?! Em có sao không đấy?!"

Giọng nói nôn nóng vội vã hòa hợp với tiếng nước ùng ục liên tục truyền vào trong màng nhĩ, Ôn Biệt Yến sặc nước níu chặt lấy tay anh ho khù khụ, mãi mới ổn định nhịp thở lại được: "Em không sao." 

Quả nhiên, bạn trai đến kì phát tình không thể làm anh bớt lo đi được tẹo nào mà.

Lúc Dư Duy để cậu một mình trong phòng tắm đã thấy lo rồi, bây giờ xảy ra chuyện này lại càng thêm lo hơn nữa. 

"Yến Yến, hay là anh giúp em nha?"

Ôn Biệt Yến sặc xong rồi, ho cũng xong rồi, cậu giơ tay lau sạch hết bọt nước còn vương lại trên khuôn mặt mình. Đến lúc cậu ngẩng lên nhìn vào ánh mắt nôn nóng sốt ruột của Dư Duy rồi mới chợt ý thức được chuyện gì đang xảy ra. 

Cả người cậu bỗng chốc cứng đờ lại

Cánh tay đang siết lấy Dư Duy chợt buông ra, bả vai gầy gò cũng co rúm lại, Ôn Biệt Yến cố gắng cúi xuống giấu mình vào trong làn nước ấm. 

"Không cần đâu, ban nãy em sơ ý chút thôi....."

Cậu siết chặt tay, hàng mi run rẩy kịch liệt, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vùng da quanh cổ và bả vai càng lúc càng đỏ thêm: "Anh ra ngoài đi, không cần giúp em đâu."

Nhất cử nhất động của bạn trai hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt của anh.

Biến khéo thành vụng chính là cảnh tượng bây giờ đây, Dư Duy vốn chỉ một lòng lo lắng quan tâm cho cậu giờ đây đã bị chính bản thân cậu đánh lạc hướng. 

Ánh mắt anh va vào hàng xương quai xanh tinh xảo lấp ló đằng sau làn nước ấm, nhìn lên chút là bả vai trắng nõn dính đầy bọt nước, sau đó đến cổ, rồi lại đến vành tai ửng đỏ......

Sau đó, anh đối mặt với ánh mắt ướt át đẫm nước của cậu

Điểm chết người ở chỗ trong đầu anh tự động tua lại cảnh lần trước, cùng một hình ảnh, cùng một tình huống. Nhưng cảnh anh tận mắt chứng kiến giờ đây lại càng thêm trần trụi hơn.... 

Dư Duy chính thức biến thành con tôm luộc chín thứ hai trong phòng tắm bây giờ.

Cổ họng khô khốc thắt lại, hầu kết cũng khẽ lăn lộn vài vòng, ánh mắt trong sáng không chút tạp niệm nào cũng dần trở nên mơ hồ hơn.

"Yến, Yến Yến...... Em có chắc là em tự tắm được không đấy?"

Lúc nói chuyện, anh chỉ dám liếc sang chỗ khác chứ chẳng dám mạo phạm nhìn thẳng vào mắt cậu trong trạng thái bây giờ.

"Em tự tắm được mà."

Ôn Biệt Yến cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng kì dị hơn, giọng điệu bỗng chốc trở nên vồn vã hơn hẳn, cậu co rúm bả vai lại xua anh đi: "Anh ra ngoài đi, có việc gì em sẽ gọi anh"

Dư Duy biết mình không thể đứng ở đây mãi được, nhưng cũng chẳng nỡ để cậu một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì chết.

Anh do dự một hồi lâu, mãi sau vẫn vì lo lắng quá mà dập tắt hết những ý niệm mờ ám sang một bên, hỏi cậu: "Hay là như này đi, bây giờ anh đứng một bên trông em, anh hứa là sẽ không trộm nhìn em tắm đâu! Chờ em tắm xong rồi anh ôm em ra ngoài, nha?"

Dư Duy thấy phương pháp này vừa hay lại vừa đẹp cả đôi bên, nhưng chữ nào đó đã vô tình chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của Ôn Biệt Yến. 

Càng nghĩ càng không ngăn nổi hình ảnh không nên nghĩ tới hiện ra trong đầu cậu. 

Người mà cậu muốn ôm khi đang trần truồng trong bồn tắm giờ đây đã đứng trước mặt cậu, trong lòng Ôn Biệt Yến dấy lên chút cảm xúc phức tạm khó nói, tay chân mềm nhũn ra như thể bị điện giật. 

"Anh, em thật sự không cần anh trông đâu mà!"

Cậu có phí công vô ích kháng cự như nào cũng chẳng có tác dụng, thậm chí còn bị đối phương phản đòn ngầm từ chối.

Tự làm tự chịu theo đúng nghĩa đen của nó, nói một hồi thành ra cậu lại tự tạo áp lực đè lên bản thân mình. 

Ôn Biệt Yến thấy anh đứng dậy định trông mình tắm thật, cậu duỗi tay níu chặt lấy góc áo anh, trong lòng dấy lên chút nóng nảy bực bội.

Vì để thu hút sự chú ý của anh, cậu đã vô thức buột miệng nói thẳng ra thứ xưng hô mà cậu vốn chưa từng nghĩ đến sẽ nói ra ở thời điểm hiện tại:

"Chồng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau