Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 22:
Trong lúc nhất thời, nhiều tên lường gạt dồn dập nghe tin mà đến.
Chính là từ lúc đó bắt đầu, Kim Hữu Tiền thường xuyên gặp đủ loại lừa gạt.
Những người ở xung quanh cậu ta cũng giống nhau.
Thời gian từng ngày trôi qua, lúc đầu hàng xóm cùng nhau nhận tiền phá bỏ và di dời, rất nhiều người bị lừa, từng bước đi vào cạm bẫy bị thiết kế tỉ mỉ, đều là đánh bạc.
Vận may tốt kịp thời tỉnh ngộ, còn có thể mua được hai căn nhà hưởng phúc, mặc dù không so được với trước kia, nhưng ít ra không bị khoản nợ như núi đè trên vai.
Vận may không tốt, đó chính là tán gia bại sản, không còn gì nữa, cuối cùng tan cửa nát nhà.
Mà giống như Kim Hữu Tiền, một đường yên ổn sống đến bây giờ, đúng là số ít.
Đối với chuyện này cha Kim mẹ Kim rất hài lòng, hoàn toàn không trông cậy con trai thành rồng thành phượng, giữ trạng thái hiện tại là được.
Kim Hữu Tiền cũng rất hài lòng với mình, có lúc thậm chí cậu ta sẽ nghĩ, cảnh sát nên tìm cậu làm đại sứ tuyên truyền kiến thức phòng tránh lừa gạt, dù sao những năm nay, những chuyện lừa gạt mà cậu ta gặp được dư sức viết thành một quyển sổ.
Cũng vì vậy, cậu ta rất có tự tin mắt nhìn tên lừa gạt của mình.
Những người gọi là đại sư này, Kim Hữu Tiền cũng đã thấy nhiều, cấp thấp một chút, còn thuộc về hàng mũ chữ, viết mấy tấm giấy đỏ, có thể viết thằng bé chiêu tài, thành hạt chiêu tài.
Trái lại người cao cấp thì làm rất giống, nhìn mặt xem tay, lại có thể nói được bảy tám phần tình trạng gia cảnh của bạn, vô cùng dọa người. Thực ra không phải như vậy, người ta là để mắt đến bạn trước, cũng đã điều tra tình huống của bạn rõ ràng rồi.
Nói tóm lại, cho tới bây giờ Kim Hữu Tiền không tin những chuyện này.
Nhưng vào giờ phút này, chính mắt nhìn thấy những chuyện người đẹp này làm trong thời gian ngắn, tín niệm mà cậu ta tự cho rằng rất bền chắc, có chút xíu dao động.
Cậu ta định tin tất cả chuyện này đều có sắp xếp tự biên tự diễn, nhưng lại cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì quá nguy hiểm, nhất định phải đặt cược mạng sống vào trong này.
Hơn nữa đối với chuyện nắm chặt từng bước có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ chuyện nào, trễ hai giây thôi, cũng không đạt được hiệu quả rung động như lúc này.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn chính là, sau khi một loạt tai nạn xảy ra, rất nhanh cảnh sát đã tới rồi.
Coi như là người trong cuộc, người đẹp này không tránh được chuyện phải đi theo một chuyến, nói rõ tình huống.
Kim Hữu Tiền tò mò vô cùng, cũng đi theo cùng.
Sau đó cậu ta biết tên của người đẹp, còn quan trọng chính là người đàn ông trung niên cầm dao bị người đẹp đá bay đi, là tội phạm bỏ trốn cảnh sát đang truy nã!
Nói cách khác, tất cả những gì cậu ta thấy, đều không phải diễn!
Từ cục cảnh sát đi ra, thời gian đã là buổi trưa.
Đứng dưới ánh mặt trời, màu tóc vàng chói của Kim Hữu Tiền càng nổi bậc, ánh mắt vừa dè dặt vừa hết sức nhiệt tình nhìn người đẹp bên cạnh, lắp bắp nói: "Chuyện đó, người, à không, đại sư, đại sư Lạc, xin hỏi cô... Xin hỏi bùa bình an cô nói lúc trước..."
Mặc dù loại đồ chơi như bùa bình an này, bị quy chụp là đồ của mấy tên lừa gạt, nhưng đại sư thật sự trước mắt này, chuyện nói ra từ trong miệng cô, đó chính là hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa chỉ cần 19888, đối với Kim Hữu Tiền mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề, không cần suy nghĩ, mua chính là được lời!
Chính là từ lúc đó bắt đầu, Kim Hữu Tiền thường xuyên gặp đủ loại lừa gạt.
Những người ở xung quanh cậu ta cũng giống nhau.
Thời gian từng ngày trôi qua, lúc đầu hàng xóm cùng nhau nhận tiền phá bỏ và di dời, rất nhiều người bị lừa, từng bước đi vào cạm bẫy bị thiết kế tỉ mỉ, đều là đánh bạc.
Vận may tốt kịp thời tỉnh ngộ, còn có thể mua được hai căn nhà hưởng phúc, mặc dù không so được với trước kia, nhưng ít ra không bị khoản nợ như núi đè trên vai.
Vận may không tốt, đó chính là tán gia bại sản, không còn gì nữa, cuối cùng tan cửa nát nhà.
Mà giống như Kim Hữu Tiền, một đường yên ổn sống đến bây giờ, đúng là số ít.
Đối với chuyện này cha Kim mẹ Kim rất hài lòng, hoàn toàn không trông cậy con trai thành rồng thành phượng, giữ trạng thái hiện tại là được.
Kim Hữu Tiền cũng rất hài lòng với mình, có lúc thậm chí cậu ta sẽ nghĩ, cảnh sát nên tìm cậu làm đại sứ tuyên truyền kiến thức phòng tránh lừa gạt, dù sao những năm nay, những chuyện lừa gạt mà cậu ta gặp được dư sức viết thành một quyển sổ.
Cũng vì vậy, cậu ta rất có tự tin mắt nhìn tên lừa gạt của mình.
Những người gọi là đại sư này, Kim Hữu Tiền cũng đã thấy nhiều, cấp thấp một chút, còn thuộc về hàng mũ chữ, viết mấy tấm giấy đỏ, có thể viết thằng bé chiêu tài, thành hạt chiêu tài.
Trái lại người cao cấp thì làm rất giống, nhìn mặt xem tay, lại có thể nói được bảy tám phần tình trạng gia cảnh của bạn, vô cùng dọa người. Thực ra không phải như vậy, người ta là để mắt đến bạn trước, cũng đã điều tra tình huống của bạn rõ ràng rồi.
Nói tóm lại, cho tới bây giờ Kim Hữu Tiền không tin những chuyện này.
Nhưng vào giờ phút này, chính mắt nhìn thấy những chuyện người đẹp này làm trong thời gian ngắn, tín niệm mà cậu ta tự cho rằng rất bền chắc, có chút xíu dao động.
Cậu ta định tin tất cả chuyện này đều có sắp xếp tự biên tự diễn, nhưng lại cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì quá nguy hiểm, nhất định phải đặt cược mạng sống vào trong này.
Hơn nữa đối với chuyện nắm chặt từng bước có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ chuyện nào, trễ hai giây thôi, cũng không đạt được hiệu quả rung động như lúc này.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn chính là, sau khi một loạt tai nạn xảy ra, rất nhanh cảnh sát đã tới rồi.
Coi như là người trong cuộc, người đẹp này không tránh được chuyện phải đi theo một chuyến, nói rõ tình huống.
Kim Hữu Tiền tò mò vô cùng, cũng đi theo cùng.
Sau đó cậu ta biết tên của người đẹp, còn quan trọng chính là người đàn ông trung niên cầm dao bị người đẹp đá bay đi, là tội phạm bỏ trốn cảnh sát đang truy nã!
Nói cách khác, tất cả những gì cậu ta thấy, đều không phải diễn!
Từ cục cảnh sát đi ra, thời gian đã là buổi trưa.
Đứng dưới ánh mặt trời, màu tóc vàng chói của Kim Hữu Tiền càng nổi bậc, ánh mắt vừa dè dặt vừa hết sức nhiệt tình nhìn người đẹp bên cạnh, lắp bắp nói: "Chuyện đó, người, à không, đại sư, đại sư Lạc, xin hỏi cô... Xin hỏi bùa bình an cô nói lúc trước..."
Mặc dù loại đồ chơi như bùa bình an này, bị quy chụp là đồ của mấy tên lừa gạt, nhưng đại sư thật sự trước mắt này, chuyện nói ra từ trong miệng cô, đó chính là hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa chỉ cần 19888, đối với Kim Hữu Tiền mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề, không cần suy nghĩ, mua chính là được lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất