Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 30:
Trong thời đại linh khí khô kệt, là niên đại người tu hành suy thoái, đây cũng được xem là bí mật hạng nhất.
Giống như thân phận của anh vậy.
Nhưng lại bị vài lời của cô gái này vạch trần.
"Rốt cuộc cô biết những chuyện này từ đâu?" Tạ Phỉ hỏi lại lần nữa.
"Tôi đoán thôi." Lạc Văn Thư giơ tay lên, dáng vẻ hơi không nghiêm túc, "Tôi thề!"
Lời thề của người tu hành, chính là chuyện không thể nói chơi như người bình thường, trên con đường tu hành, vĩnh viễn khắc ghi lời thề của mình.
Tạ Phỉ chỉ có thể tin tưởng.
"Hôm nay cô nói với những lời này với ta, mục đích là gì?"
Tạ Phỉ không ngốc, biểu hiện của cô gái này rất rõ ràng, vốn dĩ cô có thể làm ra bộ dạng không biết, nhưng hết lần này đến lần khác lại tìm một chỗ yên tĩnh, để cho anh xuất hiện, sau đó nói những lời này, cũng không thể vì rảnh rỗi nhàm chán, đơn giản muốn nói chuyện phiềm với anh đi?
Anh dứt khỏi trực tiếp hỏi mục đích.
Nụ cười trên mặt Lạc Văn Thư càng rực rỡ hơn, "Hôm nay đại nhân thiếu cấp dưới, nghĩ đến nhất thời sẽ không thể lập tức bổ xung được, hôm nay tôi cả gan, ở chỗ này xin một chức vị từ đại nhân, không biết ý đại nhân thế nào?"
Mặc kệ Tạ Phỉ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, mục đích cuối cùng của cô gái này là như vậy.
"Cô..." Anh cẩn thận quan sát người trước mắt.
Lấy thân phận người sống, đi đến làm việc ở địa phủ, cũng không phải là không có, thậm chí lúc trước là chuyện thường xuyên gặp, những người đó còn đặc biệt có một cái tên, gọi là Nhân Gian Hành Tẩu.
Nhưng thế đạo hôm nay không giống, linh khí khô kiệt, vạn pháp điêu linh, sự lui tới của địa phủ và nhân gian gần như cắt đứt.
Hành Tẩu Nhân Gian đã mấy chục năm chưa xuất hiện.
Cô gái trước mắt này, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất ốm yếu, không có chút tu vi nào, mà Hành Tẩu Nhân Gian, đều là người có tu vi cao thâm.
Nhìn từ điểm này, tất nhiên cô không phù hợp.
Nhưng Tạ Phỉ nghĩ ra chuyện lúc nãy cô dùng giấy thủ công màu vàng và bút đỏ bình thường vẻ một lá bùa bình an thượng đẳng chứa đầy linh lực tinh thuần, thêm nữa cô lại biết nhiều bí mật, hiểu rõ về giới u minh.
Hình như cũng không phải không được.
Tạ Phỉ đang suy nghĩ, lại thấy cô gái lắc đầu một cái, "Không phải tôi, chức vị này, tôi xin thay cho người khác."
Tạ Phỉ: ?
Lạc Văn Thư kéo tay Lạc Tinh Dữ, kéo cậu đi ra khỏi sau lưng mình.
Đứa bé gầy nhỏ, ngũ quan thật sự rất tinh xảo, loáng thoáng có thể thấy mấy phần giống mẹ.
Mới đầu đối với tình huống vượt qua nhận biết này, trong lòng Lạc Tinh Dữ rất sợ, nhưng có lẽ sợ hãi đến trình độ nhất định, đã tự động biến mất, dần dần cậu chỉ còn lại một tâm trạng --- đó là mờ mịt.
Giờ phút này, trong mắt, trên mặt cậu, đều viết hai chữ mờ mịt này.
Lạc Văn Thư dắt tay cậu, lại không nhìn cậu, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vô Thường mặc trường sam màu trắng.
Khuôn mặt cô tràn đầy ý cười, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nói ra, lại có thể hù chết người.
Cô nói: "Tôi muốn thay đứa bé này, xin một chức vị từ đại nhân."
Tạ Phỉ: ???
===
Ở chỗ khác, bệnh viên tốt nhất thành phố Xuân Sơn, phòng bệnh bình thường của khoa nhi.
Vợ chồng Phương Đại Hào và Lý Ngọc Phân đã trông giữ một đêm đến sáng hôm nay ở bệnh viện.
Vốn dĩ cha mẹ hai bên đều muốn ở lại, nhưng đều là người lớn tuổi hết rồi, không thể chịu mệt khổ được, cho nên hai vợ chồng khuyên can mãi, cha mẹ hai bên mới trở về.
Giống như thân phận của anh vậy.
Nhưng lại bị vài lời của cô gái này vạch trần.
"Rốt cuộc cô biết những chuyện này từ đâu?" Tạ Phỉ hỏi lại lần nữa.
"Tôi đoán thôi." Lạc Văn Thư giơ tay lên, dáng vẻ hơi không nghiêm túc, "Tôi thề!"
Lời thề của người tu hành, chính là chuyện không thể nói chơi như người bình thường, trên con đường tu hành, vĩnh viễn khắc ghi lời thề của mình.
Tạ Phỉ chỉ có thể tin tưởng.
"Hôm nay cô nói với những lời này với ta, mục đích là gì?"
Tạ Phỉ không ngốc, biểu hiện của cô gái này rất rõ ràng, vốn dĩ cô có thể làm ra bộ dạng không biết, nhưng hết lần này đến lần khác lại tìm một chỗ yên tĩnh, để cho anh xuất hiện, sau đó nói những lời này, cũng không thể vì rảnh rỗi nhàm chán, đơn giản muốn nói chuyện phiềm với anh đi?
Anh dứt khỏi trực tiếp hỏi mục đích.
Nụ cười trên mặt Lạc Văn Thư càng rực rỡ hơn, "Hôm nay đại nhân thiếu cấp dưới, nghĩ đến nhất thời sẽ không thể lập tức bổ xung được, hôm nay tôi cả gan, ở chỗ này xin một chức vị từ đại nhân, không biết ý đại nhân thế nào?"
Mặc kệ Tạ Phỉ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, mục đích cuối cùng của cô gái này là như vậy.
"Cô..." Anh cẩn thận quan sát người trước mắt.
Lấy thân phận người sống, đi đến làm việc ở địa phủ, cũng không phải là không có, thậm chí lúc trước là chuyện thường xuyên gặp, những người đó còn đặc biệt có một cái tên, gọi là Nhân Gian Hành Tẩu.
Nhưng thế đạo hôm nay không giống, linh khí khô kiệt, vạn pháp điêu linh, sự lui tới của địa phủ và nhân gian gần như cắt đứt.
Hành Tẩu Nhân Gian đã mấy chục năm chưa xuất hiện.
Cô gái trước mắt này, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất ốm yếu, không có chút tu vi nào, mà Hành Tẩu Nhân Gian, đều là người có tu vi cao thâm.
Nhìn từ điểm này, tất nhiên cô không phù hợp.
Nhưng Tạ Phỉ nghĩ ra chuyện lúc nãy cô dùng giấy thủ công màu vàng và bút đỏ bình thường vẻ một lá bùa bình an thượng đẳng chứa đầy linh lực tinh thuần, thêm nữa cô lại biết nhiều bí mật, hiểu rõ về giới u minh.
Hình như cũng không phải không được.
Tạ Phỉ đang suy nghĩ, lại thấy cô gái lắc đầu một cái, "Không phải tôi, chức vị này, tôi xin thay cho người khác."
Tạ Phỉ: ?
Lạc Văn Thư kéo tay Lạc Tinh Dữ, kéo cậu đi ra khỏi sau lưng mình.
Đứa bé gầy nhỏ, ngũ quan thật sự rất tinh xảo, loáng thoáng có thể thấy mấy phần giống mẹ.
Mới đầu đối với tình huống vượt qua nhận biết này, trong lòng Lạc Tinh Dữ rất sợ, nhưng có lẽ sợ hãi đến trình độ nhất định, đã tự động biến mất, dần dần cậu chỉ còn lại một tâm trạng --- đó là mờ mịt.
Giờ phút này, trong mắt, trên mặt cậu, đều viết hai chữ mờ mịt này.
Lạc Văn Thư dắt tay cậu, lại không nhìn cậu, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vô Thường mặc trường sam màu trắng.
Khuôn mặt cô tràn đầy ý cười, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nói ra, lại có thể hù chết người.
Cô nói: "Tôi muốn thay đứa bé này, xin một chức vị từ đại nhân."
Tạ Phỉ: ???
===
Ở chỗ khác, bệnh viên tốt nhất thành phố Xuân Sơn, phòng bệnh bình thường của khoa nhi.
Vợ chồng Phương Đại Hào và Lý Ngọc Phân đã trông giữ một đêm đến sáng hôm nay ở bệnh viện.
Vốn dĩ cha mẹ hai bên đều muốn ở lại, nhưng đều là người lớn tuổi hết rồi, không thể chịu mệt khổ được, cho nên hai vợ chồng khuyên can mãi, cha mẹ hai bên mới trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất