Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 45:
Diêu Chân Chân nhất thời cũng không biết việc cá bạc nhỏ kích hoạt kỹ năng đâm cá của mẹ có tốt hay không.
Bây giờ mẹ muốn vào nhà máy, sao Diêu Chân Chân lại không vui cho được?
Diêu Chân Chân: "Mẹ, mẹ mau đi đi! Đợi mẹ vào nhà máy, con nhất định sẽ làm một bàn đồ ăn ngon để ăn mừng cho mẹ!"
Tinh Tinh: "Tinh Tinh cổ vũ mẹ!"
Trần Thục Phân ôm hai đứa con gái lớn nhỏ vào lòng, trong lòng ấm áp.
Bất kể lúc nào, bọn trẻ đều vô cùng tin tưởng bà.
Giống như ngày mai bà đi phỏng vấn, ngày kia có thể làm công nhân vậy.
Trần Thục Phân dẫn Tinh Tinh ra ngoài dò hỏi tin tức, Diêu Chân Chân tùy tiện ăn tạm bữa sáng, chạy khắp nơi tìm Tiểu Quân.
Tiểu Quân và Trương Thành đi quá gần nhau, cô sợ cậu học theo những thói hư tật xấu.
..
Dưới gốc cây đa, Trương Thành khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Diêu Tiểu Quân, không kiên nhẫn nói: "Tiểu Quân, mày gọi bọn tao đến có chuyện gì?"
Gần đây Trương Thành lên núi tìm Diêu Tiểu Quân mấy lần, đều bị cậu lấy đủ mọi lý do để tránh mặt.
Lúc này nhìn thấy người thì thấy rất khó chịu, cậu ta lên giọng khó chịu, cau mày như có thể kẹp chết ruồi.
Mắt Diêu Tiểu Quân đảo quanh, rất nhanh nhạy:
"Trương Thành, tao không cố ý... Hai ngày gần đây nhà tao đúng là có hơi bận."
Thực ra cậu hơi nhận ra chị gái không vui khi cậu chơi cùng Trương Thành, vừa hay nhà có nhiều chuyện, lại phải trông em gái, Trương Thành đến gọi, Diêu Tiểu Quân liền không đi.
"Có chuyện gì bận, không phải là bán cá sao?"
Trương Thành thản nhiên nói.
Diêu Tiểu Quân và Vương Tiểu Hổ cùng lúc giật mình.
Tiểu Quân không ngờ Trương Thành lại biết hết.
Vương Tiểu Hổ không ngờ nhà Diêu Tiểu Quân lại gan lớn như vậy, thế mà lại dám cắt đuôi chủ nghĩa tư bản.
Việc đầu cơ tích trữ này không vẻ vang gì, làm không tốt còn có nguy cơ vào đồn công an, nhà nào làm thì trong số những người xung quanh đều không ngẩng đầu lên được.
Diêu Tiểu Quân đỏ mặt, trong lòng cảm thấy việc mẹ kiếm tiền không sai nhưng cũng không nói ra lời phản bác.
"Được rồi được rồi, mày tìm tao có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Trương Thành không kiên nhẫn vẫy tay.
Cậu ta và Diêu Tiểu Quân không có thù oán gì, chuyện nhà Diêu Tiểu Quân cậu ta cũng không quản được.
Tiểu Quân này cũng được, khi dân làng ghét bỏ cậu ta, ghét bỏ bố cậu ta, không muốn chơi với cậu ta thì chỉ có Diêu Tiểu Quân và Vương Tiểu Hổ không ghét bỏ cậu ta.
Diêu Tiểu Quân cúi đầu, đôi mắt tối sầm:
"... Mẹ tao hình như lại bị người phụ nữ Trương Ái Hồng kia bắt nạt rồi, về nhà còn nằm mơ chửi bà ta."
Trương Thành dùng đầu lưỡi đẩy đẩy răng hàm, nhổ một bãi nước bọt xuống bên cạnh:
"Tao đã nói trước rồi mà, mày không nghe."
Diêu Tiểu Quân không nói gì.
Trương Thành liếc cậu: "Bây giờ nghĩ thông rồi?"
Diêu Tiểu Quân nắm chặt tay: "Nghĩ thông rồi."
Trương Thành khinh thường cười một tiếng, giơ tay búng một cái
Bây giờ mẹ muốn vào nhà máy, sao Diêu Chân Chân lại không vui cho được?
Diêu Chân Chân: "Mẹ, mẹ mau đi đi! Đợi mẹ vào nhà máy, con nhất định sẽ làm một bàn đồ ăn ngon để ăn mừng cho mẹ!"
Tinh Tinh: "Tinh Tinh cổ vũ mẹ!"
Trần Thục Phân ôm hai đứa con gái lớn nhỏ vào lòng, trong lòng ấm áp.
Bất kể lúc nào, bọn trẻ đều vô cùng tin tưởng bà.
Giống như ngày mai bà đi phỏng vấn, ngày kia có thể làm công nhân vậy.
Trần Thục Phân dẫn Tinh Tinh ra ngoài dò hỏi tin tức, Diêu Chân Chân tùy tiện ăn tạm bữa sáng, chạy khắp nơi tìm Tiểu Quân.
Tiểu Quân và Trương Thành đi quá gần nhau, cô sợ cậu học theo những thói hư tật xấu.
..
Dưới gốc cây đa, Trương Thành khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Diêu Tiểu Quân, không kiên nhẫn nói: "Tiểu Quân, mày gọi bọn tao đến có chuyện gì?"
Gần đây Trương Thành lên núi tìm Diêu Tiểu Quân mấy lần, đều bị cậu lấy đủ mọi lý do để tránh mặt.
Lúc này nhìn thấy người thì thấy rất khó chịu, cậu ta lên giọng khó chịu, cau mày như có thể kẹp chết ruồi.
Mắt Diêu Tiểu Quân đảo quanh, rất nhanh nhạy:
"Trương Thành, tao không cố ý... Hai ngày gần đây nhà tao đúng là có hơi bận."
Thực ra cậu hơi nhận ra chị gái không vui khi cậu chơi cùng Trương Thành, vừa hay nhà có nhiều chuyện, lại phải trông em gái, Trương Thành đến gọi, Diêu Tiểu Quân liền không đi.
"Có chuyện gì bận, không phải là bán cá sao?"
Trương Thành thản nhiên nói.
Diêu Tiểu Quân và Vương Tiểu Hổ cùng lúc giật mình.
Tiểu Quân không ngờ Trương Thành lại biết hết.
Vương Tiểu Hổ không ngờ nhà Diêu Tiểu Quân lại gan lớn như vậy, thế mà lại dám cắt đuôi chủ nghĩa tư bản.
Việc đầu cơ tích trữ này không vẻ vang gì, làm không tốt còn có nguy cơ vào đồn công an, nhà nào làm thì trong số những người xung quanh đều không ngẩng đầu lên được.
Diêu Tiểu Quân đỏ mặt, trong lòng cảm thấy việc mẹ kiếm tiền không sai nhưng cũng không nói ra lời phản bác.
"Được rồi được rồi, mày tìm tao có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Trương Thành không kiên nhẫn vẫy tay.
Cậu ta và Diêu Tiểu Quân không có thù oán gì, chuyện nhà Diêu Tiểu Quân cậu ta cũng không quản được.
Tiểu Quân này cũng được, khi dân làng ghét bỏ cậu ta, ghét bỏ bố cậu ta, không muốn chơi với cậu ta thì chỉ có Diêu Tiểu Quân và Vương Tiểu Hổ không ghét bỏ cậu ta.
Diêu Tiểu Quân cúi đầu, đôi mắt tối sầm:
"... Mẹ tao hình như lại bị người phụ nữ Trương Ái Hồng kia bắt nạt rồi, về nhà còn nằm mơ chửi bà ta."
Trương Thành dùng đầu lưỡi đẩy đẩy răng hàm, nhổ một bãi nước bọt xuống bên cạnh:
"Tao đã nói trước rồi mà, mày không nghe."
Diêu Tiểu Quân không nói gì.
Trương Thành liếc cậu: "Bây giờ nghĩ thông rồi?"
Diêu Tiểu Quân nắm chặt tay: "Nghĩ thông rồi."
Trương Thành khinh thường cười một tiếng, giơ tay búng một cái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất