Chương 6: Đêm Dài Mới Bắt Đầu (H) 1
Nhóm Dịch: 102
Cô ấy giống như một chú mèo Ba Tư sang trọng, ngoài việc bám lấy anh có vẻ hơi vội vàng, đôi môi cô ấy từ khóe mắt phải của Trình Tiêu Dực, trực tiếp vùi vào cổ anh ta, liếm láp và cọ xát.
Nụ hôn vô phương pháp, vội vàng, giống như một con thú nhỏ chưa từng được nếm thịt, lần đầu tiên nhìn thấy thịt.
Bốn phía ấm áp như mùa xuân, nhưng Du Vi Tri lại lạnh toát tay chân, giống như ngọc lạnh, còn đôi môi thì như cánh hoa mềm mại, thấm đẫm hương thơm hoa hồng nồng nàn và rực rỡ hơn.
Đôi mắt mơ màng ngây thơ, đôi môi vô thức lẩm bẩm, gọi tên người mà cô luôn mong nhớ.
Bàn tay nghịch ngợm sờ đến viền áo sơ mi, xoa bóp phần bụng săn chắc, cô thở ra như hoa lan, đôi môi từ bên tai trượt xuống, xúc cảm như thạch anh đào từ cổ, yết hầu, xương quai xanh...
Còn vì không được thỏa mãn, có phần thô lỗ kéo cúc áo anh, thân hình chậm rãi khó nhịn mà vặn vẹo, nụ hôn có phần mạnh bạo.
"Nghị, cứu em!"
Cô say rồi, nhưng lại đang cầu xin.
Tuyết bị gió bắc cuốn theo mà bay tán loạn, những giọt nước ngưng tụ thành sương liên tục lăn xuống, làm mờ đi ánh sáng và bóng tối của màn đêm.
Trình Tiêu Dực bề ngoài vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen láy như vực sâu không thấy đáy, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đan vào mái tóc, coi như an ủi, nhưng vô ích.
Câu nói "Tôi không phải anh ấy", cuối cùng anh cũng không nỡ nói ra.
Người trong lòng ôm ấp đã lâu, thánh nhân cũng khó mà ngồi yên không loạn, nhưng anh lại từ chối, muốn thu xếp ổn thỏa cho cô, nhưng đôi tay Du Vi Tri lại như chú gấu túi ôm chặt cây bạch đàn.
Trình Tiêu Dực cúi đầu, mới phát hiện ra trong mắt cô đong đầy nước mắt, vừa bất mãn vừa tủi thân nhìn anh chằm chằm, trách móc anh nhẫn tâm không đáp lại, cũng không như cô mong muốn, cho đến khi những giọt nước mắt to lăn dài trên đôi má ửng hồng.
Anh kiên trì hỏi: "Tôi là ai?"
Nước mắt như những giọt sương đọng trên nụ hoa, hàng mi đen dài ướt đẫm, cô đặc biệt đáng thương: "Là người em yêu..."
Trong nháy mắt, như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Đôi cánh tay như bị xiềng xích trên giá treo cổ trói buộc, Trình Tiêu Dực cảm thấy máu thịt trong cơ thể như sôi sục, lòng bàn tay to lớn đè lên gáy cô, cúi xuống.
Cô có vẻ phản kháng việc môi chạm môi, theo động tác tấn công của anh, vô thức quay đầu né tránh, về mặt sinh lý thì cực kỳ phản kháng.
Trình Tiêu Dực cong môi: "Được, tôi không đụng vào."
Chiếc áo sơ mi bị cô giày vò đến nỗi nhăn nhúm, có vẻ như để trả thù, anh cúi đầu cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, những ngón tay thì xoa bóp trên vòng eo thon thả không chút mỡ thừa.
Những chiếc khuy cài tinh xảo phức tạp trên chiếc sườn xám rất khó cởi, cho đến khi viên ngọc trai rơi xuống đất tạo nên âm thanh giòn tan, hàm răng mới có thể cắn vào xương quai xanh tinh xảo để nghiền ngẫm, vừa đau vừa tê dại.
Cô thực sự đẹp không chỗ nào chê.
Hương thơm gỗ đàn hương và hoa hồng thoang thoảng trên người cô, vừa gợi cảm mơ hồ vừa quyến rũ khó cưỡng, vừa xa cách vừa yêu kiều.
Đó là hương nước hoa "Body" của Burberry - "Naked Sand".
Mở đầu với hương rượu ngải, đào và lan Nam Phi; hương giữa là sự hòa quyện của tinh dầu hoa hồng tự nhiên và hoa diên vĩ; hương cuối là sự kết hợp của gỗ cashmere, vani, hổ phách và xạ hương.
Hương thơm thoang thoảng, chỉ có thể cảm nhận được khi ở gần.
"Đau..." Cô rên rỉ, như một đứa trẻ cố tình làm nũng, trong khi rượu vô hình trung(*) khuếch đại các giác quan, khiến cô chìm nổi trong biển dục vọng: "Nóng quá~"
Cô ấy giống như một chú mèo Ba Tư sang trọng, ngoài việc bám lấy anh có vẻ hơi vội vàng, đôi môi cô ấy từ khóe mắt phải của Trình Tiêu Dực, trực tiếp vùi vào cổ anh ta, liếm láp và cọ xát.
Nụ hôn vô phương pháp, vội vàng, giống như một con thú nhỏ chưa từng được nếm thịt, lần đầu tiên nhìn thấy thịt.
Bốn phía ấm áp như mùa xuân, nhưng Du Vi Tri lại lạnh toát tay chân, giống như ngọc lạnh, còn đôi môi thì như cánh hoa mềm mại, thấm đẫm hương thơm hoa hồng nồng nàn và rực rỡ hơn.
Đôi mắt mơ màng ngây thơ, đôi môi vô thức lẩm bẩm, gọi tên người mà cô luôn mong nhớ.
Bàn tay nghịch ngợm sờ đến viền áo sơ mi, xoa bóp phần bụng săn chắc, cô thở ra như hoa lan, đôi môi từ bên tai trượt xuống, xúc cảm như thạch anh đào từ cổ, yết hầu, xương quai xanh...
Còn vì không được thỏa mãn, có phần thô lỗ kéo cúc áo anh, thân hình chậm rãi khó nhịn mà vặn vẹo, nụ hôn có phần mạnh bạo.
"Nghị, cứu em!"
Cô say rồi, nhưng lại đang cầu xin.
Tuyết bị gió bắc cuốn theo mà bay tán loạn, những giọt nước ngưng tụ thành sương liên tục lăn xuống, làm mờ đi ánh sáng và bóng tối của màn đêm.
Trình Tiêu Dực bề ngoài vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen láy như vực sâu không thấy đáy, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đan vào mái tóc, coi như an ủi, nhưng vô ích.
Câu nói "Tôi không phải anh ấy", cuối cùng anh cũng không nỡ nói ra.
Người trong lòng ôm ấp đã lâu, thánh nhân cũng khó mà ngồi yên không loạn, nhưng anh lại từ chối, muốn thu xếp ổn thỏa cho cô, nhưng đôi tay Du Vi Tri lại như chú gấu túi ôm chặt cây bạch đàn.
Trình Tiêu Dực cúi đầu, mới phát hiện ra trong mắt cô đong đầy nước mắt, vừa bất mãn vừa tủi thân nhìn anh chằm chằm, trách móc anh nhẫn tâm không đáp lại, cũng không như cô mong muốn, cho đến khi những giọt nước mắt to lăn dài trên đôi má ửng hồng.
Anh kiên trì hỏi: "Tôi là ai?"
Nước mắt như những giọt sương đọng trên nụ hoa, hàng mi đen dài ướt đẫm, cô đặc biệt đáng thương: "Là người em yêu..."
Trong nháy mắt, như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Đôi cánh tay như bị xiềng xích trên giá treo cổ trói buộc, Trình Tiêu Dực cảm thấy máu thịt trong cơ thể như sôi sục, lòng bàn tay to lớn đè lên gáy cô, cúi xuống.
Cô có vẻ phản kháng việc môi chạm môi, theo động tác tấn công của anh, vô thức quay đầu né tránh, về mặt sinh lý thì cực kỳ phản kháng.
Trình Tiêu Dực cong môi: "Được, tôi không đụng vào."
Chiếc áo sơ mi bị cô giày vò đến nỗi nhăn nhúm, có vẻ như để trả thù, anh cúi đầu cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, những ngón tay thì xoa bóp trên vòng eo thon thả không chút mỡ thừa.
Những chiếc khuy cài tinh xảo phức tạp trên chiếc sườn xám rất khó cởi, cho đến khi viên ngọc trai rơi xuống đất tạo nên âm thanh giòn tan, hàm răng mới có thể cắn vào xương quai xanh tinh xảo để nghiền ngẫm, vừa đau vừa tê dại.
Cô thực sự đẹp không chỗ nào chê.
Hương thơm gỗ đàn hương và hoa hồng thoang thoảng trên người cô, vừa gợi cảm mơ hồ vừa quyến rũ khó cưỡng, vừa xa cách vừa yêu kiều.
Đó là hương nước hoa "Body" của Burberry - "Naked Sand".
Mở đầu với hương rượu ngải, đào và lan Nam Phi; hương giữa là sự hòa quyện của tinh dầu hoa hồng tự nhiên và hoa diên vĩ; hương cuối là sự kết hợp của gỗ cashmere, vani, hổ phách và xạ hương.
Hương thơm thoang thoảng, chỉ có thể cảm nhận được khi ở gần.
"Đau..." Cô rên rỉ, như một đứa trẻ cố tình làm nũng, trong khi rượu vô hình trung(*) khuếch đại các giác quan, khiến cô chìm nổi trong biển dục vọng: "Nóng quá~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất