Loã Xoa (H)

Chương 7: Đêm Dài Mới Bắt Đầu (H) 2

Trước Sau
Nhóm Dịch: 102

(*) vô hình trung và vô hình chung đều là 2 cụm từ có nghĩa và không sai chính tả. Nhưng “vô hình trung” thường được sử dụng để mô tả một quá trình hoặc hành động diễn ra một cách tự nhiên và không được chú ý.

Còn “vô hình chung” thường được sử dụng để mô tả một kết quả hoặc tình huống xảy ra một cách không cố ý hoặc không mong muốn.

Trình Tiêu Dực lưu luyến trên chiếc cổ cao thanh mảnh đó, nhưng vẫn luôn ghi nhớ lời hướng dẫn, động tác vẫn còn khá nhẹ nhàng.

Chỉ là hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô khiến cô run rẩy không thôi, vô thức kẹp chặt chân.

Đối với anh, mức độ này tất nhiên là chưa đủ, Trình Tiêu Dực cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, hơi thở ngày càng nặng nề, những cơ bắp cuồn cuộn trên người căng chặt, đầu ngón tay vẫn chưa thỏa mãn mà vòng ra sau lưng, cởi khuy áo ngực.

Chất liệu của chiếc váy ngủ mỏng nhẹ và mềm mại, đôi gò bồng đào non nớt và mỏng manh, như một đôi thỏ con, được lớp vải quấn chặt, cho đến khi phần nhô ra bị anh bất ngờ ngậm lấy.

Từ lan can chạm trổ ở góc tường nhìn lên, chỉ thấy những bông tuyết mịn rơi lất phất, những cành hoa hồng rung rinh.

Chú nai nhỏ nhanh nhẹn chạy và nhảy trong rừng, cuối cùng một phút bất cẩn, rơi vào bẫy của thợ săn.



Mặc dù Trạch Viên là nhà tổ của nhà họ Du, nhưng ngoài người quản gia phụ trách bảo dưỡng hàng ngày và chăm sóc người già, thì thực ra không có nhiều người ở đây.

Ngay khi tang lễ kết thúc, mọi người liền tản đi như chim muông thú vật, mỗi người lên xe rời đi.

Còn Lưu Đình Các là nơi của cô, tòa nhà hai tầng, xung quanh trồng đầy thông, trúc, mai là bộ ba người bạn mùa đông, soi bóng xuống hồ nước, cảnh đẹp tuyệt vời.



Ba trợ lý đặc biệt là Kỷ Hành, Phó Việt và Quan Thừa Dương, người cao mặt lạnh xếp thành một hàng, theo lịch trình chờ đợi trên con đường đá xanh, nhưng người vẫn chưa đến, đang do dự không biết có nên gọi điện hay không, thì phát hiện Trình Tiêu Dực cẩn thận bế Du Vi Tri, từ bậc đá từ từ bước xuống.

Tuyết rơi khá dày, nhưng anh ta lại như đang bước trên ánh trăng thanh.

"Tổng giám đốc Du, tiếp theo..." Kỷ Hành mở lời muốn xin chỉ thị, nhưng bị anh ngăn lại.

Anh mở miệng, giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm hơn: "Cô ấy cần nghỉ ngơi."

Quan Thừa Dương cung kính tiến lên một bước, muốn đón lấy cô trong vòng tay: "Thưa ngài, để tôi."

Động tác của anh ta bị ánh mắt im lặng của Trình Tiêu Dực ngăn lại, đó là sức răn đe đặc biệt của người đứng đầu, nhạy bén và cảnh giác, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và uy nghiêm, giọng nói ôn hòa sâu lắng, nhưng khí thế lại mạnh mẽ: "Cảm ơn, tôi tự làm là được."

Giọng điệu không cho phép bị phản bác.

Trình Tiêu Dực cúi xuống, nhìn cô gái trong vòng tay mình, sự dịu dàng vụn vặt gần như tràn ra khỏi đôi mắt, Du Vi Tri ngủ mơ màng và yên ổn, còn cổ áo bó sát của anh cũng được nới lỏng ra, trở nên lộn xộn.

Khi đến, anh mặc áo khoác, quấn cô thật chặt, che đi đường viền cổ và xương quai xanh.

Mái tóc dài như thác nước buông xuống, nhưng cơ thể say rượu và động tình, từ trong ra ngoài tỏa ra màu hồng nhạt, đuôi mắt nhuộm màu đỏ như hoa diên vĩ, như được gió tuyết thúc giục nở rộ, vô cùng quyến rũ.

Sợ cô bị lạnh, Trình Tiêu Dực chỉ gật đầu ra hiệu, rồi nhanh chóng bước về phía phòng ngủ của cô, không ai dám cản đường anh.

Dáng người cao lớn như cây thông, cứng rắn, lạnh lùng và kiêu ngạo, đứng trên tất cả.

Ngoài việc là thái tử gia tộc họ Trình che trời, dù là ông trùm thương mại hay lãnh đạo tập đoàn, cũng chỉ có thể đứng sau anh, cung kính gọi một tiếng "thưa ngài".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau