Chương 35: Đừng Bắt Nạt Em (H) 2
Nhóm dịch: 1 0 2
"Không lừa em?"
"Anh khi nào lừa em chứ." Anh nghiêm túc.
Anh như con công cao ngạo trên đỉnh núi tuyết, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề đến tận nút trên cùng, vạt áo được sơ vin vào quần tây, phác họa đường cong hoàn mỹ của vòng eo và tỷ lệ cơ thể.
Trình Tiêu Dực rất giảo hoạt, sau khi vết trắng trên cổ tay mờ đi, vết đỏ nhạt còn sót lại như thoa một lớp son phấn say lòng người, nụ cười càng thêm nồng đậm: "Còn nhớ em đã hứa sẽ thử chứ?"
Một lúc sau, người đàn ông xoay người ôm cô vào lòng, khiến cô có cảm giác an toàn khó tả, vùi đầu sâu vào cổ anh.
Cứ như thể cô là đứa trẻ ngoan ngoãn, nên được thưởng.
Anh ôm cô sải bước vào phòng tắm, giơ tay tắt hết đèn, bóng tối trước mắt càng thêm dày đặc.
Nước nóng từ đỉnh đầu tưới xuống, ngay lập tức làm ướt đẫm quần áo trên người cả hai, ẩm ướt, nóng bỏng, màn đêm như một câu thần chú phá vỡ mọi điều cấm kỵ, gào thét bao vây lấy hai người.
"Xẹt..." Chiếc váy lụa trắng trong tay anh chỉ vài cái đã biến thành mảnh vụn, thân thể mềm mại anh hằng mơ ước giờ đây đang nằm gọn trong vòng tay, làn da dưới ngón tay mịn màng như mỡ đông, tinh tế đến mức khiến lòng bàn tay anh nóng lên.
Cô ấy thật đẹp, thanh tao, rực rỡ và sống động.
Lại vừa mong manh, vừa kiên cường, khiến người ta yêu thương, luyến tiếc.
"Anh sẽ không làm tổn thương em." Những lời nói dịu dàng an ủi trái tim đang loạn nhịp.
"Ngược lại, anh có thể cho em chỗ dựa, cho em niềm vui."
Cô không mảnh vải che thân, nép vào ngực anh, anh tham lam, khao khát, không thể kiềm chế được mà ngắm nhìn món ngon sắp được thưởng thức, đôi môi anh di chuyển, say đắm hôn lên người con gái đang mê man trong khoảnh khắc này.
Sau tai, cổ, ngực, xương bướm, uốn lượn xuống dưới, cho đến vùng tam giác trung tâm bụng dưới.
Hai bầu ngực căng tròn nhận được nhiều sự vuốt ve nhất, cơ thể nóng bỏng và trống rỗng khiến cô không thể không vặn vẹo cơ thể, "Ưm..."
Chỉ với một lần trải nghiệm thực tế, Trình Tiêu Dực đã hoàn toàn lột xác, với khả năng lĩnh hội đáng kinh ngạc, anh biết cách khơi gợi ham muốn của cô nhanh nhất.
Bàn tay như có ma thuật, lực đạo vừa phải, nhẹ nhàng âu yếm, không bỏ sót bất cứ nơi nào, tiếng rên rỉ của Du Vi Tri vừa như vui thích vừa như đau đớn.
Cô bị hôn đến mềm nhũn cả người, không thể chống đỡ được nữa mới được anh bế lên bồn rửa mặt, hai chân tự động quấn quanh eo anh.
"Thoải mái không?"
"Ưm." Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Trình Tiêu Dực từ đầu đến cuối đều nắm quyền chủ động, nhưng anh lại xấu xa như vậy, cả người cô đã run rẩy, nhưng đôi môi và hoa huyệt cần được yêu thương nhất, lại bị anh cố tình tránh né.
Anh không thể nhìn thấy làn da hồng hào ửng đỏ của cô, chỉ có thể dùng một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, lại cảm nhận được đầu gối cô cọ xát vào bụng anh, dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm là đường nhân ngư cực kỳ gợi cảm và sáu múi cơ bụng săn chắc, ẩn chứa sức mạnh sắp bùng nổ.
"Đừng bắt nạt em, Trình Tiêu Dực!"
"Xin anh..."
Giây trước còn cứng miệng, giây sau đã mềm lòng, hai chân căng cứng vì khoái cảm, gần như co giật.
Cô khóc, cô rên rỉ, cô cũng không biết mình lại có thể phát ra tiếng khóc và cầu xin yếu ớt như vậy.
Trình Tiêu Dực càng thêm ung dung, sự kiểm soát cơ thể cô gần như điên cuồng, lại tỉ mỉ như tơ, anh bỗng nhiên cười khẽ, tự giễu: "May mà, em còn nhận ra người đang ôm em là ai~"
"Không lừa em?"
"Anh khi nào lừa em chứ." Anh nghiêm túc.
Anh như con công cao ngạo trên đỉnh núi tuyết, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề đến tận nút trên cùng, vạt áo được sơ vin vào quần tây, phác họa đường cong hoàn mỹ của vòng eo và tỷ lệ cơ thể.
Trình Tiêu Dực rất giảo hoạt, sau khi vết trắng trên cổ tay mờ đi, vết đỏ nhạt còn sót lại như thoa một lớp son phấn say lòng người, nụ cười càng thêm nồng đậm: "Còn nhớ em đã hứa sẽ thử chứ?"
Một lúc sau, người đàn ông xoay người ôm cô vào lòng, khiến cô có cảm giác an toàn khó tả, vùi đầu sâu vào cổ anh.
Cứ như thể cô là đứa trẻ ngoan ngoãn, nên được thưởng.
Anh ôm cô sải bước vào phòng tắm, giơ tay tắt hết đèn, bóng tối trước mắt càng thêm dày đặc.
Nước nóng từ đỉnh đầu tưới xuống, ngay lập tức làm ướt đẫm quần áo trên người cả hai, ẩm ướt, nóng bỏng, màn đêm như một câu thần chú phá vỡ mọi điều cấm kỵ, gào thét bao vây lấy hai người.
"Xẹt..." Chiếc váy lụa trắng trong tay anh chỉ vài cái đã biến thành mảnh vụn, thân thể mềm mại anh hằng mơ ước giờ đây đang nằm gọn trong vòng tay, làn da dưới ngón tay mịn màng như mỡ đông, tinh tế đến mức khiến lòng bàn tay anh nóng lên.
Cô ấy thật đẹp, thanh tao, rực rỡ và sống động.
Lại vừa mong manh, vừa kiên cường, khiến người ta yêu thương, luyến tiếc.
"Anh sẽ không làm tổn thương em." Những lời nói dịu dàng an ủi trái tim đang loạn nhịp.
"Ngược lại, anh có thể cho em chỗ dựa, cho em niềm vui."
Cô không mảnh vải che thân, nép vào ngực anh, anh tham lam, khao khát, không thể kiềm chế được mà ngắm nhìn món ngon sắp được thưởng thức, đôi môi anh di chuyển, say đắm hôn lên người con gái đang mê man trong khoảnh khắc này.
Sau tai, cổ, ngực, xương bướm, uốn lượn xuống dưới, cho đến vùng tam giác trung tâm bụng dưới.
Hai bầu ngực căng tròn nhận được nhiều sự vuốt ve nhất, cơ thể nóng bỏng và trống rỗng khiến cô không thể không vặn vẹo cơ thể, "Ưm..."
Chỉ với một lần trải nghiệm thực tế, Trình Tiêu Dực đã hoàn toàn lột xác, với khả năng lĩnh hội đáng kinh ngạc, anh biết cách khơi gợi ham muốn của cô nhanh nhất.
Bàn tay như có ma thuật, lực đạo vừa phải, nhẹ nhàng âu yếm, không bỏ sót bất cứ nơi nào, tiếng rên rỉ của Du Vi Tri vừa như vui thích vừa như đau đớn.
Cô bị hôn đến mềm nhũn cả người, không thể chống đỡ được nữa mới được anh bế lên bồn rửa mặt, hai chân tự động quấn quanh eo anh.
"Thoải mái không?"
"Ưm." Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Trình Tiêu Dực từ đầu đến cuối đều nắm quyền chủ động, nhưng anh lại xấu xa như vậy, cả người cô đã run rẩy, nhưng đôi môi và hoa huyệt cần được yêu thương nhất, lại bị anh cố tình tránh né.
Anh không thể nhìn thấy làn da hồng hào ửng đỏ của cô, chỉ có thể dùng một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, lại cảm nhận được đầu gối cô cọ xát vào bụng anh, dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm là đường nhân ngư cực kỳ gợi cảm và sáu múi cơ bụng săn chắc, ẩn chứa sức mạnh sắp bùng nổ.
"Đừng bắt nạt em, Trình Tiêu Dực!"
"Xin anh..."
Giây trước còn cứng miệng, giây sau đã mềm lòng, hai chân căng cứng vì khoái cảm, gần như co giật.
Cô khóc, cô rên rỉ, cô cũng không biết mình lại có thể phát ra tiếng khóc và cầu xin yếu ớt như vậy.
Trình Tiêu Dực càng thêm ung dung, sự kiểm soát cơ thể cô gần như điên cuồng, lại tỉ mỉ như tơ, anh bỗng nhiên cười khẽ, tự giễu: "May mà, em còn nhận ra người đang ôm em là ai~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất