Chương 36: Ngoan Nào, Thương Hại Anh Một Chút (H)
Nhóm dịch: 1 0 2
Mưa rơi trên cửa sổ, tí tách dày đặc, tạo cảm giác như cơn mưa thu dai dẳng và u buồn.
Nụ hôn của anh nồng cháy và mãnh liệt, dưới màn đêm không chút kiêng dè, Du Vi Tri kiệt sức, hàm răng nghiến chặt cuối cùng cũng không nhịn được mà bật ra tiếng cầu xin, từng tiếng mềm mại, khiến người ta mê mẩn đến tan chảy.
Bàn tay vốn đang che chở cho lưng cô không ngừng di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn eo cô, cái chạm lạ lẫm nhạy cảm ấy khiến cô cong người lên như một con mèo búp bê đang làm nũng, khẽ hừ một tiếng.
"Không được nữa..."
Trình Tiêu Dực áp sát tai cô cười: "Mới đến đâu mà~"
Du Vi Tri cuối cùng cũng nhận ra ý chí của mình không kiên định, đã lầm tin anh mà lên thuyền giặc, quả nhiên trước đó... đều là cố ý.
Anh bế cô lên cao, dòng nước cố ý rửa sạch ngón tay, rồi lặng lẽ đưa vào giữa hai chân cô, vừa động viên: "Thả lỏng", "Ngoan nào", vừa kéo chiếc quần lót mỏng manh ướt sũng xuống.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng như mang theo lửa, chỉ nhẹ nhàng cọ xát vào hạt đậu nhỏ phía trước, Du Vi Tri bên dưới đã không thể ngừng run rẩy, thậm chí còn chảy ra một chút dịch nhờn, sau đó anh dùng sức day mạnh.
Nơi đó, là một trong những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, anh có chuẩn bị mà đến, đương nhiên là "chăm sóc đặc biệt".
Những ngón tay linh hoạt nhảy múa, thỉnh thoảng ấn xuống, xoay tròn và khuấy đảo, trêu chọc, nắn bóp, ấn, quét, luân phiên thay đổi không theo quy luật, cho đến khi hai ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, xoa nắn vách thịt mềm mại đó.
"A..." Cô khẽ kêu lên một tiếng, khóc lóc muốn chạy trốn: "Không được nữa, em không muốn làm nữa!"
Nhưng bây giờ đâu phải cô nói là được, bắp chân Du Vi Tri đau nhức đến chết đi được, còn ngón tay anh lại rất dài, chỉ cần đưa vào là có thể đi sâu.
Trình Tiêu Dực luôn ghi nhớ kỹ thuật, đó là dù cô có khó chịu mà ưỡn mông lên thế nào, cũng không được dễ dàng bỏ cuộc, nửa chừng dừng lại.
Anh đã mở rộng đủ, những ngón tay linh hoạt áp sát vào từng lớp vách thịt xoay tròn vuốt ve, lúc thì vẽ vòng tròn, lúc thì nhào nặn đầy kỹ thuật, khao khát được bao bọc bởi sự ấm áp và ẩm ướt thoải mái.
Anh như đứa trẻ tò mò nhất, kiên nhẫn thăm dò, hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tìm được điểm nhạy cảm nhất, khi nhẹ nhàng cọ xát qua đó, thân thể mềm mại trong lòng không thể kiểm soát được mà ưỡn lên, run rẩy.
Cho đến khi mềm nhũn thành một vũng nước, mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Ưm..."
Khoái cảm vượt quá giới hạn chịu đựng, nhẹ nhàng rơi xuống như tuyết, chất chồng lên nhau, anh dự đoán chính xác mọi phản ứng của cô, Du Vi Tri mở đôi mắt mơ màng ướt át, Trình Tiêu Dực dường như đang cưng chiều nhìn cô cười.
Không phân biệt được trên người là mồ hôi hay nước tắm.
Động tác của anh không gì khác ngoài sự dịu dàng và yêu thương tột độ, nhưng lần nào cũng chỉ đẩy cô đến đỉnh điểm của khoái cảm, rồi lại dừng lại, cơ thể không thể đạt được niềm vui như mong đợi.
Màn dạo đầu, anh đã làm ước chừng hơn nửa tiếng, vừa không để cô tê liệt đến mức mệt mỏi ngủ thiếp đi, vừa liên tục kiểm soát sự kích thích khoái cảm, như chìm trong nước biển lúc thủy triều lên, rõ ràng bờ giải thoát đã ở ngay trước mắt.
Trình Tiêu Dực bình tĩnh kiểm soát tiết tấu của cả cuộc yêu, cô biết nếu không để anh toại nguyện, anh sẽ chỉ càng thêm hành hạ cô, giọng nói cầu xin khiến người ta mê mẩn: "Trình Tiêu Dực... cho em!"
Trong nháy mắt, anh như nghe thấy tiếng kèn xung trận, phần bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, cảm giác áp bức thật sự quá mạnh.
Cuối cùng anh cũng bế cô ra khỏi phòng tắm, ôm lấy cơ thể cô sải bước đi về phía chiếc giường lớn.
Trong bóng tối, cô ngẩng đầu lên, dường như nghe thấy tiếng xé bao bì.
Du Vi Tri nhớ rõ bao cao su trong ngăn kéo đã bị vứt vào thùng rác từ lâu, giữa cơn sóng tình cuồn cuộn như muôn con kiến gặm nhấm trái tim, cô lấy lại một chút lý trí: "Sao còn có?"
"Lần trước, quản gia ở Thành Viên chuẩn bị hơi nhỏ..."
Anh tách hai chân ấm áp của cô ra, cười như ác quỷ: "Bảo bối, em nghĩ em trốn thoát được sao?"
Du Vi Tri thở dốc liên hồi, theo động tác tách chân, cô khẽ rên rỉ một tiếng, hoa kính ướt át nhưng lại chặt chẽ, anh không kìm lòng được mà thúc mạnh về phía trước, mới đi vào được một nửa, bên dưới cô đã căng cứng khó chịu.
Quá to...
"Không cần nữa!" Cô rên rỉ đứt quãng, cửa huyệt bị cưỡng ép đến nỗi như sắp rách toạc, cô hoàn toàn mất trí, thế mà lại quên bài học lần trước, còn dám trêu chọc anh.
Đối mặt với dị vật đầy xâm lược này, hoa kính co bóp mạnh mẽ không theo quy luật, đang đẩy ra, nhưng cảm giác trống rỗng khao khát được lấp đầy lại đang ép buộc cô nuốt chửng nó.
Mưa rơi trên cửa sổ, tí tách dày đặc, tạo cảm giác như cơn mưa thu dai dẳng và u buồn.
Nụ hôn của anh nồng cháy và mãnh liệt, dưới màn đêm không chút kiêng dè, Du Vi Tri kiệt sức, hàm răng nghiến chặt cuối cùng cũng không nhịn được mà bật ra tiếng cầu xin, từng tiếng mềm mại, khiến người ta mê mẩn đến tan chảy.
Bàn tay vốn đang che chở cho lưng cô không ngừng di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn eo cô, cái chạm lạ lẫm nhạy cảm ấy khiến cô cong người lên như một con mèo búp bê đang làm nũng, khẽ hừ một tiếng.
"Không được nữa..."
Trình Tiêu Dực áp sát tai cô cười: "Mới đến đâu mà~"
Du Vi Tri cuối cùng cũng nhận ra ý chí của mình không kiên định, đã lầm tin anh mà lên thuyền giặc, quả nhiên trước đó... đều là cố ý.
Anh bế cô lên cao, dòng nước cố ý rửa sạch ngón tay, rồi lặng lẽ đưa vào giữa hai chân cô, vừa động viên: "Thả lỏng", "Ngoan nào", vừa kéo chiếc quần lót mỏng manh ướt sũng xuống.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng như mang theo lửa, chỉ nhẹ nhàng cọ xát vào hạt đậu nhỏ phía trước, Du Vi Tri bên dưới đã không thể ngừng run rẩy, thậm chí còn chảy ra một chút dịch nhờn, sau đó anh dùng sức day mạnh.
Nơi đó, là một trong những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, anh có chuẩn bị mà đến, đương nhiên là "chăm sóc đặc biệt".
Những ngón tay linh hoạt nhảy múa, thỉnh thoảng ấn xuống, xoay tròn và khuấy đảo, trêu chọc, nắn bóp, ấn, quét, luân phiên thay đổi không theo quy luật, cho đến khi hai ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, xoa nắn vách thịt mềm mại đó.
"A..." Cô khẽ kêu lên một tiếng, khóc lóc muốn chạy trốn: "Không được nữa, em không muốn làm nữa!"
Nhưng bây giờ đâu phải cô nói là được, bắp chân Du Vi Tri đau nhức đến chết đi được, còn ngón tay anh lại rất dài, chỉ cần đưa vào là có thể đi sâu.
Trình Tiêu Dực luôn ghi nhớ kỹ thuật, đó là dù cô có khó chịu mà ưỡn mông lên thế nào, cũng không được dễ dàng bỏ cuộc, nửa chừng dừng lại.
Anh đã mở rộng đủ, những ngón tay linh hoạt áp sát vào từng lớp vách thịt xoay tròn vuốt ve, lúc thì vẽ vòng tròn, lúc thì nhào nặn đầy kỹ thuật, khao khát được bao bọc bởi sự ấm áp và ẩm ướt thoải mái.
Anh như đứa trẻ tò mò nhất, kiên nhẫn thăm dò, hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tìm được điểm nhạy cảm nhất, khi nhẹ nhàng cọ xát qua đó, thân thể mềm mại trong lòng không thể kiểm soát được mà ưỡn lên, run rẩy.
Cho đến khi mềm nhũn thành một vũng nước, mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Ưm..."
Khoái cảm vượt quá giới hạn chịu đựng, nhẹ nhàng rơi xuống như tuyết, chất chồng lên nhau, anh dự đoán chính xác mọi phản ứng của cô, Du Vi Tri mở đôi mắt mơ màng ướt át, Trình Tiêu Dực dường như đang cưng chiều nhìn cô cười.
Không phân biệt được trên người là mồ hôi hay nước tắm.
Động tác của anh không gì khác ngoài sự dịu dàng và yêu thương tột độ, nhưng lần nào cũng chỉ đẩy cô đến đỉnh điểm của khoái cảm, rồi lại dừng lại, cơ thể không thể đạt được niềm vui như mong đợi.
Màn dạo đầu, anh đã làm ước chừng hơn nửa tiếng, vừa không để cô tê liệt đến mức mệt mỏi ngủ thiếp đi, vừa liên tục kiểm soát sự kích thích khoái cảm, như chìm trong nước biển lúc thủy triều lên, rõ ràng bờ giải thoát đã ở ngay trước mắt.
Trình Tiêu Dực bình tĩnh kiểm soát tiết tấu của cả cuộc yêu, cô biết nếu không để anh toại nguyện, anh sẽ chỉ càng thêm hành hạ cô, giọng nói cầu xin khiến người ta mê mẩn: "Trình Tiêu Dực... cho em!"
Trong nháy mắt, anh như nghe thấy tiếng kèn xung trận, phần bụng dưới càng lúc càng nóng bỏng, cảm giác áp bức thật sự quá mạnh.
Cuối cùng anh cũng bế cô ra khỏi phòng tắm, ôm lấy cơ thể cô sải bước đi về phía chiếc giường lớn.
Trong bóng tối, cô ngẩng đầu lên, dường như nghe thấy tiếng xé bao bì.
Du Vi Tri nhớ rõ bao cao su trong ngăn kéo đã bị vứt vào thùng rác từ lâu, giữa cơn sóng tình cuồn cuộn như muôn con kiến gặm nhấm trái tim, cô lấy lại một chút lý trí: "Sao còn có?"
"Lần trước, quản gia ở Thành Viên chuẩn bị hơi nhỏ..."
Anh tách hai chân ấm áp của cô ra, cười như ác quỷ: "Bảo bối, em nghĩ em trốn thoát được sao?"
Du Vi Tri thở dốc liên hồi, theo động tác tách chân, cô khẽ rên rỉ một tiếng, hoa kính ướt át nhưng lại chặt chẽ, anh không kìm lòng được mà thúc mạnh về phía trước, mới đi vào được một nửa, bên dưới cô đã căng cứng khó chịu.
Quá to...
"Không cần nữa!" Cô rên rỉ đứt quãng, cửa huyệt bị cưỡng ép đến nỗi như sắp rách toạc, cô hoàn toàn mất trí, thế mà lại quên bài học lần trước, còn dám trêu chọc anh.
Đối mặt với dị vật đầy xâm lược này, hoa kính co bóp mạnh mẽ không theo quy luật, đang đẩy ra, nhưng cảm giác trống rỗng khao khát được lấp đầy lại đang ép buộc cô nuốt chửng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất