Thập Niên 70: Quân Hôn Mật Sủng, Ta Bị Cả Nhà Tháo Hán Chiều Hư
Chương 1:
“Oa oa......”
“Hu hu hu.......Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi!”
“Oa oa......Mẹ ơi, Điềm Điềm không cố ý ăn vụng đâu, mẹ đừng giận, con hứa lần sau có đói cũng không ăn nữa đâu!”
“Lâm Lâm cũng không ăn đâu, để dành hết cho mẹ ăn, mẹ đừng giận nữa được không?”
Tô Khanh Uyển nhíu chặt mày, thật ồn ào......
Không phải cô đã chết rồi sao? Chẳng lẽ chết rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc?
Đúng vậy, nhất định là có oan hồn nào đó lưu luyến nơi trần thế, không muốn xuống mười tám tầng địa ngục, cũng không muốn đầu thai chuyển thế, nên mới than khóc kêu gào như vậy.
Nhưng nhớ lại cả cuộc đời, cô cũng chưa từng làm chuyện ác nào.
Lợi dụng thực đơn ông nội để lại, cô mở một nhà hàng, trong vòng năm năm đã phát triển thành chuỗi nhà hàng trên toàn quốc, thậm chí còn lên sàn chứng khoán, vừa mới thực hiện được ước mơ, mua được căn hộ cao cấp và xe thể thao ở khu đất vàng, sống cuộc sống xa hoa của một người giàu có tự thân.
Ai ngờ lại đúng lúc dịch bệnh mới bùng phát, cô bị viêm phổi, rồi nhắm mắt xuôi tay.
Cô cảm thấy chết thật oan uổng, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống, thậm chí còn chưa từng yêu ai, vậy mà đã ngủm củ tỏi rồi.
Hu hu hu...... Cô cũng muốn khóc, bây giờ chỉ mong Diêm Vương gia cho cô đầu thai vào một gia đình tốt......
Tốt nhất là vừa sinh ra đã có gia sản trăm tỷ chờ thừa kế......
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai.
“Tô Khanh Uyển, đừng giả chết nữa, tôi đồng ý ly hôn với cô!”
Giọng điệu lạnh lùng, dường như người đàn ông đã kìm nén từ lâu, có chút thiếu kiên nhẫn.
Hả? Ly hôn??
Tô Khanh Uyển vẫn còn mơ màng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cố gắng mở mắt ra, kết quả là nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp, nhìn lên trên là một bộ quân phục màu xanh lá cây có cổ áo đỏ, kiểu dáng có phần cũ, giống với những bộ quân phục trong các bộ phim truyền hình thời kỳ đó!
Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, nhìn là biết đã qua rèn luyện lâu năm.
Nhìn lên trên nữa là chiếc cằm đầy râu xanh nhạt và xương hàm thon gọn, cùng với yết hầu nhô lên.
“Ực!”
Cô nuốt nước bọt.
“Hu hu hu.......Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi!”
“Oa oa......Mẹ ơi, Điềm Điềm không cố ý ăn vụng đâu, mẹ đừng giận, con hứa lần sau có đói cũng không ăn nữa đâu!”
“Lâm Lâm cũng không ăn đâu, để dành hết cho mẹ ăn, mẹ đừng giận nữa được không?”
Tô Khanh Uyển nhíu chặt mày, thật ồn ào......
Không phải cô đã chết rồi sao? Chẳng lẽ chết rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc?
Đúng vậy, nhất định là có oan hồn nào đó lưu luyến nơi trần thế, không muốn xuống mười tám tầng địa ngục, cũng không muốn đầu thai chuyển thế, nên mới than khóc kêu gào như vậy.
Nhưng nhớ lại cả cuộc đời, cô cũng chưa từng làm chuyện ác nào.
Lợi dụng thực đơn ông nội để lại, cô mở một nhà hàng, trong vòng năm năm đã phát triển thành chuỗi nhà hàng trên toàn quốc, thậm chí còn lên sàn chứng khoán, vừa mới thực hiện được ước mơ, mua được căn hộ cao cấp và xe thể thao ở khu đất vàng, sống cuộc sống xa hoa của một người giàu có tự thân.
Ai ngờ lại đúng lúc dịch bệnh mới bùng phát, cô bị viêm phổi, rồi nhắm mắt xuôi tay.
Cô cảm thấy chết thật oan uổng, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống, thậm chí còn chưa từng yêu ai, vậy mà đã ngủm củ tỏi rồi.
Hu hu hu...... Cô cũng muốn khóc, bây giờ chỉ mong Diêm Vương gia cho cô đầu thai vào một gia đình tốt......
Tốt nhất là vừa sinh ra đã có gia sản trăm tỷ chờ thừa kế......
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai.
“Tô Khanh Uyển, đừng giả chết nữa, tôi đồng ý ly hôn với cô!”
Giọng điệu lạnh lùng, dường như người đàn ông đã kìm nén từ lâu, có chút thiếu kiên nhẫn.
Hả? Ly hôn??
Tô Khanh Uyển vẫn còn mơ màng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cố gắng mở mắt ra, kết quả là nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp, nhìn lên trên là một bộ quân phục màu xanh lá cây có cổ áo đỏ, kiểu dáng có phần cũ, giống với những bộ quân phục trong các bộ phim truyền hình thời kỳ đó!
Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, nhìn là biết đã qua rèn luyện lâu năm.
Nhìn lên trên nữa là chiếc cằm đầy râu xanh nhạt và xương hàm thon gọn, cùng với yết hầu nhô lên.
“Ực!”
Cô nuốt nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất