Chương 113: Thủ đoạn Anh Hầu (1)
Nghe thấy năm chữ Dong Tinh Thảo ngàn năm này, tim Long Trần rất không ra gì đập mạnh mấy cái, đây mới là mục đích cuối cùng mà hắn đến hội đấu giá lần này, có thể nói là hắn chí tất phải có.
Nếu dùng Thiên Niên Dong Tinh Thảo, Long Trần có mười thành nắm chắc luyện chế ra Dong Tinh Đan thượng phẩm, mà Dong Tinh Đan thì có thể một trăm phần trăm hóa giải linh khí dị chủng trong cơ thể Sở Dao.
Vốn Long Trần không ngờ lại có Dong Tinh Thảo từ ngàn năm trở lên, trăm năm đã là vô cùng hiếm có rồi, dù sao Dong Tinh Thảo cũng là một trong nhiều loại thuốc dẫn thiết yếu cho đan dược cấp hai.
Vì Sở Dao, hắn bất kể là phải trả cái giá như thế nào, cũng phải có được nó, vốn hắn có lấy mười gốc Dong Tinh Thảo cũng không có bất kỳ vấn đề gì, cho nên vốn không định cố ý chiếu cố Hoa Vân Các.
Dù sao Hoa Vân Các vẫn rất chú trọng danh dự, nếu thứ có trên danh sách bị một ai đó lấy đi, Hoa Vân Các cũng không tiện ăn nói với bên ngoài, cho nên trên cơ bản cũng không có khả năng lớn sẽ mở cửa sau cho mình, cho nên dứt khoát miễn mở cửa sau, tránh để mọi người đều khó xử.
Có điều cho dù Dong Tinh Thảo quý giá, nhưng Luyện Dược Sư dù sao cũng không nhiều lắm, Long Trần tin rằng bằng vào tài lực của mình, có thể giành được.
Nhưng hiện tại thì khác rồi, nữ nhân ngu ngốc Hạ Bạch Trì kia nhìn chằm chằm vào hắn, nếu để nàng ta biết mục đích của mình, chỉ sợ nữ nhân ngu ngốc đó sẽ khiến Long Trần táng gia bại sản, ngay cả quần cũng phải cởi.
Cho nên Long Trần lúc trước, bất kể là bảo bối gì được đưa ra cũng đều kêu khản cả giọng, chỉ cần Hạ Bạch Trì xuất thủ, hắn sẽ tiếp tục hô, giống như đối nghịch với Hạ Bạch Trì, cố ý lừa nàng ta, kỳ thật Long Trần cũng là chuẩn bị cho một bước này.
- Mười gốc Thiên Niên Dong Tinh Thảo, hơn mười loại thuốc dẫn cần phải có cho đan dược cấp hai, chỗ quý giá của nó, chắc ta không cần phải nhiều lời chứ.
Mười gốc Dong Tinh Thảo ngàn năm, gộp lại bán đấu giá, giá khởi điểm là năm mươi vạn kim tệ.
Ngọc thủ của Diêu Ny Thiên hạ xuống.
- Bảy mươi vạn.
- Tám mươi vạn.
....
Khi Diêu Ny Thiên vừa dứt lời, lập tức có mười mấy người, bắt đầu cạnh tranh, những người này trên cơ bản đều là một số lão giả.
Long Trần nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc, đều là một số lão gia hỏa từng nhìn thấy trong Luyện Dược Sư Công Hội, có điều chỉ cùng cấp bậc với hắn, đều là Đan đồ.
Còn có một số khuôn mặt xa lạ, có điều chắc cũng là Luyện Dược Sư, nếu không người ngoài nghề tuyệt đối không biết giá trị và công dụng chân chính của thứ này.
- Hai trăm vạn.
Mắt thấy một lão giả ra giá một trăm tám mươi vạn, đánh bại tất cả đối thủ, Diêu Ny Thiên bắt đầu đếm, Long Trần cuối cùng cũng hô ra giá của mình.
Có điều vừa hô lên giá này, Long Trần lập tức căng thẳng, vốn hắn đang cầu nguyện, hy vọng Hạ Bạch Trì cũng ra giá, như vậy hắn có thể chủ động xuất kích, khiến người ta nhìn qua thì tưởng hắn là đang nhằm vào Hạ Bạch Trì.
Dưới tình huống đó, hắn có khả năng nhất dùng giá thấp nhất, thủ đoạn ổn thỏa nhất để có được Dong Tinh Thảo.
Nhưng lão thiên gia hình như là đang ngủ, không nghe thấy lời cầu nguyện của Long Trần, Đan đồ Hạ Bạch Trì này không ngờ không có một chút hứng thú nào với Dong Tinh Thảo, khiến Long Trần mắng thầm không thôi.
- Bạch Trì tiểu thư, thế nào, có muốn thử không?
Sau khi Long Trần ra giá xong, lập tức thản nhiên nói về phía ghế lô của Hạ Bạch Trì.
Sau khi Long Trần hô xong, toàn trường hơi yên tĩnh: Chẳng lẽ Long Trần muốn mượn cái này để thị uy với Hạ Bạch Trì?
- Bạch Trì, đừng mắc mưu, tiểu tử này cố ý chọc giận ngươi đó.
Hạ Trường Phong chặn lại nói, hắn sợ Hạ Bạch Trì dưới cơn giận dữ lại bắt đầu làm điều ngu ngốc.
- Ngươi tưởng bổn cô nương là đồ ngốc à? Cái bẫy cấp thấp như thế cũng trúng chiêu?
Thanh âm lạnh lùng của Hạ Bạch Trì truyền đến, bên trong tràn ngập vẻ khinh thường.
Thấy Hạ Bạch Trì đã hồi phục, trong lòng Long Trần không khỏi mừng rỡ, có điều hắn không dám thể hiện ra, có chút âm dương quái khí nói:
- Bạch Trì tiểu thư, không phải là trong túi eo hẹp chứ?
- Ngươi. . . Đánh rắm, tiền của lão nương có thể chôn sống ngươi đó.
Hạ Bạch Trì giận dữ, lao ra khỏi ghế lô, chỉ vào ghế lô của Long Trần mắng.
Đường đường là công chúa một nước, không ngờ lại nổi giận đùng đùng trước công chúng, khiến mọi người sắc mặt cổ quái, ngơ ngác nhìn nhau.
Mặt Hạ Trường Phong tối sầm lại, vội vàng kéo Hạ Bạch Trì đang chửi đổng như ả đàn bà chanh chua về, Hạ Bạch Trì lần này có thể khiến Đại Hạ mất hết mặt mũi ở Phượng Minh Đế Quốc rồi.
Thấy không khí có chút quái dị, đang dâng cao lại bị hòa tan không ít, không có lợi cho cuộc bán đấu giá này, Diêu Ny Thiên nói:
- Long Trần thế tử ra giá hai trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?
Hai trăm vạn lần thứ nhất.
Hai trăm vạn. . .
Thấy Diêu Ny Thiên bắt đầu đếm, Long Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất kể là nói như thế nào, cũng lừa được ả ngu đó rồi.
- Hai trăm vạn lần thứ ba...
- Ba trăm vạn.
Ngay khi Diêu Ny Thiên muốn hét ra lần thứ ba, một thanh âm nhu hòa từ trong một ghế lô truyền đến.
Long Trần biến sắc, giương mắt nhìn về phía ghế lô đó, nếu hắn nhớ không lầm, ghế lô đó chính là ghế lô của Anh Hầu.
Hắn không phải Đan tu, cũng không phải thương nhân, không có khả năng lớn lại biết giá trị chân chính của Dong Tinh Thảo.
Huống chi, Long Trần ra giá hai trăm vạn, đã được cho là giá cao rồi, tuy Dong Tinh Thảo hi hữu, có điều chỉ cần có thời gian, vẫn có thể thu thập được.
Nếu không phải Long Trần đang cấp bách cần nó, cũng sẽ không ra giá này, khiến người ta tưởng mình là kẻ coi tiền như rác, nhưng hiện giờ Anh Hầu lại ra giá đến ba trăm vạn, đây cơ hồ là giá gấp đôi rồi.
Tuy nói trên hội đấu giá không có giá thấp, có điều giá này thật sự vượt quá xa, quan trọng nhất là thứ này vô dụng đối với Anh Hầu.
Trong hai mắt Long Trần lập tức ánh ra một tia sắc bén, Anh Hầu này còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng, hắn đã xem nhẹ ba cường giả đứng đầu đế quốc này rồi, chẳng trách có thể cùng nổi danh với phụ thân, liếc một cái liền nhìn thấu bàn tính của mình.
- Ba trăm mười vạn.
Nếu dùng Thiên Niên Dong Tinh Thảo, Long Trần có mười thành nắm chắc luyện chế ra Dong Tinh Đan thượng phẩm, mà Dong Tinh Đan thì có thể một trăm phần trăm hóa giải linh khí dị chủng trong cơ thể Sở Dao.
Vốn Long Trần không ngờ lại có Dong Tinh Thảo từ ngàn năm trở lên, trăm năm đã là vô cùng hiếm có rồi, dù sao Dong Tinh Thảo cũng là một trong nhiều loại thuốc dẫn thiết yếu cho đan dược cấp hai.
Vì Sở Dao, hắn bất kể là phải trả cái giá như thế nào, cũng phải có được nó, vốn hắn có lấy mười gốc Dong Tinh Thảo cũng không có bất kỳ vấn đề gì, cho nên vốn không định cố ý chiếu cố Hoa Vân Các.
Dù sao Hoa Vân Các vẫn rất chú trọng danh dự, nếu thứ có trên danh sách bị một ai đó lấy đi, Hoa Vân Các cũng không tiện ăn nói với bên ngoài, cho nên trên cơ bản cũng không có khả năng lớn sẽ mở cửa sau cho mình, cho nên dứt khoát miễn mở cửa sau, tránh để mọi người đều khó xử.
Có điều cho dù Dong Tinh Thảo quý giá, nhưng Luyện Dược Sư dù sao cũng không nhiều lắm, Long Trần tin rằng bằng vào tài lực của mình, có thể giành được.
Nhưng hiện tại thì khác rồi, nữ nhân ngu ngốc Hạ Bạch Trì kia nhìn chằm chằm vào hắn, nếu để nàng ta biết mục đích của mình, chỉ sợ nữ nhân ngu ngốc đó sẽ khiến Long Trần táng gia bại sản, ngay cả quần cũng phải cởi.
Cho nên Long Trần lúc trước, bất kể là bảo bối gì được đưa ra cũng đều kêu khản cả giọng, chỉ cần Hạ Bạch Trì xuất thủ, hắn sẽ tiếp tục hô, giống như đối nghịch với Hạ Bạch Trì, cố ý lừa nàng ta, kỳ thật Long Trần cũng là chuẩn bị cho một bước này.
- Mười gốc Thiên Niên Dong Tinh Thảo, hơn mười loại thuốc dẫn cần phải có cho đan dược cấp hai, chỗ quý giá của nó, chắc ta không cần phải nhiều lời chứ.
Mười gốc Dong Tinh Thảo ngàn năm, gộp lại bán đấu giá, giá khởi điểm là năm mươi vạn kim tệ.
Ngọc thủ của Diêu Ny Thiên hạ xuống.
- Bảy mươi vạn.
- Tám mươi vạn.
....
Khi Diêu Ny Thiên vừa dứt lời, lập tức có mười mấy người, bắt đầu cạnh tranh, những người này trên cơ bản đều là một số lão giả.
Long Trần nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc, đều là một số lão gia hỏa từng nhìn thấy trong Luyện Dược Sư Công Hội, có điều chỉ cùng cấp bậc với hắn, đều là Đan đồ.
Còn có một số khuôn mặt xa lạ, có điều chắc cũng là Luyện Dược Sư, nếu không người ngoài nghề tuyệt đối không biết giá trị và công dụng chân chính của thứ này.
- Hai trăm vạn.
Mắt thấy một lão giả ra giá một trăm tám mươi vạn, đánh bại tất cả đối thủ, Diêu Ny Thiên bắt đầu đếm, Long Trần cuối cùng cũng hô ra giá của mình.
Có điều vừa hô lên giá này, Long Trần lập tức căng thẳng, vốn hắn đang cầu nguyện, hy vọng Hạ Bạch Trì cũng ra giá, như vậy hắn có thể chủ động xuất kích, khiến người ta nhìn qua thì tưởng hắn là đang nhằm vào Hạ Bạch Trì.
Dưới tình huống đó, hắn có khả năng nhất dùng giá thấp nhất, thủ đoạn ổn thỏa nhất để có được Dong Tinh Thảo.
Nhưng lão thiên gia hình như là đang ngủ, không nghe thấy lời cầu nguyện của Long Trần, Đan đồ Hạ Bạch Trì này không ngờ không có một chút hứng thú nào với Dong Tinh Thảo, khiến Long Trần mắng thầm không thôi.
- Bạch Trì tiểu thư, thế nào, có muốn thử không?
Sau khi Long Trần ra giá xong, lập tức thản nhiên nói về phía ghế lô của Hạ Bạch Trì.
Sau khi Long Trần hô xong, toàn trường hơi yên tĩnh: Chẳng lẽ Long Trần muốn mượn cái này để thị uy với Hạ Bạch Trì?
- Bạch Trì, đừng mắc mưu, tiểu tử này cố ý chọc giận ngươi đó.
Hạ Trường Phong chặn lại nói, hắn sợ Hạ Bạch Trì dưới cơn giận dữ lại bắt đầu làm điều ngu ngốc.
- Ngươi tưởng bổn cô nương là đồ ngốc à? Cái bẫy cấp thấp như thế cũng trúng chiêu?
Thanh âm lạnh lùng của Hạ Bạch Trì truyền đến, bên trong tràn ngập vẻ khinh thường.
Thấy Hạ Bạch Trì đã hồi phục, trong lòng Long Trần không khỏi mừng rỡ, có điều hắn không dám thể hiện ra, có chút âm dương quái khí nói:
- Bạch Trì tiểu thư, không phải là trong túi eo hẹp chứ?
- Ngươi. . . Đánh rắm, tiền của lão nương có thể chôn sống ngươi đó.
Hạ Bạch Trì giận dữ, lao ra khỏi ghế lô, chỉ vào ghế lô của Long Trần mắng.
Đường đường là công chúa một nước, không ngờ lại nổi giận đùng đùng trước công chúng, khiến mọi người sắc mặt cổ quái, ngơ ngác nhìn nhau.
Mặt Hạ Trường Phong tối sầm lại, vội vàng kéo Hạ Bạch Trì đang chửi đổng như ả đàn bà chanh chua về, Hạ Bạch Trì lần này có thể khiến Đại Hạ mất hết mặt mũi ở Phượng Minh Đế Quốc rồi.
Thấy không khí có chút quái dị, đang dâng cao lại bị hòa tan không ít, không có lợi cho cuộc bán đấu giá này, Diêu Ny Thiên nói:
- Long Trần thế tử ra giá hai trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?
Hai trăm vạn lần thứ nhất.
Hai trăm vạn. . .
Thấy Diêu Ny Thiên bắt đầu đếm, Long Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất kể là nói như thế nào, cũng lừa được ả ngu đó rồi.
- Hai trăm vạn lần thứ ba...
- Ba trăm vạn.
Ngay khi Diêu Ny Thiên muốn hét ra lần thứ ba, một thanh âm nhu hòa từ trong một ghế lô truyền đến.
Long Trần biến sắc, giương mắt nhìn về phía ghế lô đó, nếu hắn nhớ không lầm, ghế lô đó chính là ghế lô của Anh Hầu.
Hắn không phải Đan tu, cũng không phải thương nhân, không có khả năng lớn lại biết giá trị chân chính của Dong Tinh Thảo.
Huống chi, Long Trần ra giá hai trăm vạn, đã được cho là giá cao rồi, tuy Dong Tinh Thảo hi hữu, có điều chỉ cần có thời gian, vẫn có thể thu thập được.
Nếu không phải Long Trần đang cấp bách cần nó, cũng sẽ không ra giá này, khiến người ta tưởng mình là kẻ coi tiền như rác, nhưng hiện giờ Anh Hầu lại ra giá đến ba trăm vạn, đây cơ hồ là giá gấp đôi rồi.
Tuy nói trên hội đấu giá không có giá thấp, có điều giá này thật sự vượt quá xa, quan trọng nhất là thứ này vô dụng đối với Anh Hầu.
Trong hai mắt Long Trần lập tức ánh ra một tia sắc bén, Anh Hầu này còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng, hắn đã xem nhẹ ba cường giả đứng đầu đế quốc này rồi, chẳng trách có thể cùng nổi danh với phụ thân, liếc một cái liền nhìn thấu bàn tính của mình.
- Ba trăm mười vạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất