Chương 154: Rừng rậm truy tung (2)
A Man không để ý tới trường kiếm ở ngực, búa lớn trong tay hung hăng chém xuống Anh Hầu.
Anh Hầu dùng mấy lần lực, cũng không thể đâm thủng xương cốt của A Man, mắt thấy một búa của A Man chém tới, chỉ có thể lui về phía sau tránh né.
Lúc này Anh Hầulại nhìn ra xa xa, không khỏi khẩn trương, hiện giờ Long Trần đã chạy đi được hơn mười dặm, mắt thấy sắp chui vào trong rừng rậm rồi.
Nếu để Long Trần tiến vào rừng rậm, bằng vào sự yểm hộ của rừng rậm, khả năng chạy thoát của Long Trần sẽ tăng cao.
Mắt thấy A Man vẫn cứ quấn lấy mình, Anh Hầu cắn răng một cái, hai tay nâng kiếm, trên trường kiếm hiện lên một tia quang mang màu lửa đỏ.
- Phá Nham Trảm.
- Ầm.
Đại phủ trong tay A Man bị đánh bay, cả người cũng trực tiếp lăn ra mấy chục trượng, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời màu đỏ yêu dị trên người hắn cũng dần dần biến mất, khí tức bắt đầu trở nên uể oải.
Anh Hầu bị bức phải thi triển chiến kỹ Địa cấp đánh bay A Man, có điều hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, một kích này khiến nội thương của hắn có chút không áp chế được.
Vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra một viên thuốc rồi nuốt vào, đó là một viên đan chữa thương thượng phẩm cấp hai Anh Hầu cất giữ nhiều năm.
Đối với tu vi như hắn, đan dược chữa thương từ trung phẩm trở xuống cơ hồ là không có bất kỳ hiệu quả gì, mà đan dược thượng phẩm lại rất hiếm, cho nên nuốt vào viên đan dược này, hắn đau lòng muốn chết.
Nhìn A Man nằm trên mặt đất, Anh Hầu do dự một chút, hắn muốn thuận tay giải quyết A Man, người này quả thực chính là một quái vật, một khi trưởng thành sẽ rất đáng sợ.
Có điều nhìn Long Trần sắp chui vào trong rừng rậm, Anh Hầu cắn răng một cái, cân nhắc một chút, vẫn bỏ qua A Man, đuổi theo Long Trần.
A Man nhìn Anh Hầu đuổi theo Long Trần, không khỏi khẩn trương, vội vàng cầm búa bên cạnh, đứng dậy nhấc chân chạy theo.
Có điều vừa chạy ra được hai bước, liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
A Man nện mông xuống đất, lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt, hai tay không kìm được mà run run, đó là biểu hiện của thoát lực.
Hung hăng đánh một quyền lên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Anh Hầu biến mất ở cuối sơn cốc.
...
Long Trần một đường chạy như điên, vừa nhìn A Man chiến đấu, thấy A Man quấn lấy Anh Hầu, Long Trần không khỏi sốt ruột.
Hắn sợ vạn nhất chọc giận Anh Hầu, Anh Hầu không để ý tới mình, mà đi giết A Man, hắn sẽ hối hận cả đời.
Có điều dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Anh Hầu, với sự âm trầm của Anh Hầu, không thể bởi vì phẫn nộ mà mất đi bình tĩnh.
Khi hắn sắp chui vào rừng rậm, thấy Anh Hầu quả nhiên bỏ qua A Man mà đuổi theo, tảng đá treo trong lòng hắn triệt để được cởi bỏ, dùng toàn lực chạy gấp.
Sau khi tiến vào rừng rậm, đột nhiên tối sầm lại, vô số đại thụ che trời, che phủ toàn bộ thiên không, ánh mặt trời rất khó xuyên qua được.
Long Trần rất nhanh liền thích ứng với loại ánh sáng này, liều mạng chạy gấp về phía trước, đồng thời tận lực không giẫm lên cỏ dại.
Bởi vì giẫm lên cỏ sẽ lưu lại dấu vết vô cùng rõ ràng, Long Trần tận lực nhảy lên đá, hoặc là cây đỏ, như vậy khi Anh Hầu mất đi tung tích của mình, sẽ phải dựa theo dấu chân để tới tìm mình, như vậy ưu thế của hắn sẽ nhiều hơn rõ ràng.
Chỉ có điều một đoạn cự ly vừa vào rừng rậm là quan trọng nhất, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên, sau đó đợi tới rừng rậm Anh Hầu tiến vào, hắn sẽ khiến động tác của mình thật khẽ, để tránh vì thanh âm mình tạo ra mà bị Anh Hầu truy tung.
Cũng may Long Trần có ưu thế của mình - Đan tu, Linh hồn chi lực của hắn cường đại dị thường, có thể từ xa cảm ứng được đối phương, tuy không thể quan sát trực tiếp, nhưng cảm ứng ra cự ly đại khái thì vẫn có nắm chắc nhất định.
Sau khi Long Trần chạy như điên hơn mười dặm, đột nhiên dừng chân, nín thở, không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy, Anh Hầu chắc lúc này đã vừa tiến vào rừng rậm.
Đồng thời Long Trần nhắm mắt lại, khiến mình ở trong một loại trạng thái kỳ ảo, giống như mình là một tảng đá trong rừng rậm, hoàn toàn đoạn tuyệt khí tức.
Long Trần ở trong loại trạng thái này, giống như "nhìn thấy" Anh Hầu vừa tiến vào rừng rậm, quả nhiên sau khi tiến vào, lập tức bất động, giỏng tai lắng nghe.
Cả thời gian một nén hương, Anh Hầu không nghe được bất kỳ tiếng động nên có nào, khi vừa tiến vào rừng rậm, tất cả đều yên tĩnh tới đáng sợ.
Nhưng sau khoảng mười lăm phút, một số chim chóc bắt đầu hót, toàn bộ rừng sâu đều trở nên náo nhiệt.
Những tiếng hót này khiến sắc mặt Anh Hầu càng lúc càng khó coi, hắn không ngờ Long Trần lại giảo hoạt như vậy, biết dùng phương thức này để trốn tránh sự truy tung của hắn.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, như vậy tính ra, cơ hội chạy thoát của hắn sẽ gia tăng hơn rất nhiều.
Tuy hai người cách nhau chỉ hơn mười dặm, nhưng trong khu rừng rậm rạp, cự ly này đã vô cùng an toàn, hơn nữa theo thời gian trôi qua, sẽ càng lúc càng an toàn.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Cả ba canh giờ trôi qua, Anh Hầu cuối cùng không nhịn được nữa, mắt nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, bắt đầu tiến vào sâu trong rừng.
Theo động tác của Anh Hầu, toàn bộ rừng sâu lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, mắt vốn đang nhắm chặt của Long Trần lại lập tức mở ra.
- Khà khà, Anh Hầu, lão tử không đánh lại ngươi, cũng phải chơi chết ngươi.
Anh Hầu dùng mấy lần lực, cũng không thể đâm thủng xương cốt của A Man, mắt thấy một búa của A Man chém tới, chỉ có thể lui về phía sau tránh né.
Lúc này Anh Hầulại nhìn ra xa xa, không khỏi khẩn trương, hiện giờ Long Trần đã chạy đi được hơn mười dặm, mắt thấy sắp chui vào trong rừng rậm rồi.
Nếu để Long Trần tiến vào rừng rậm, bằng vào sự yểm hộ của rừng rậm, khả năng chạy thoát của Long Trần sẽ tăng cao.
Mắt thấy A Man vẫn cứ quấn lấy mình, Anh Hầu cắn răng một cái, hai tay nâng kiếm, trên trường kiếm hiện lên một tia quang mang màu lửa đỏ.
- Phá Nham Trảm.
- Ầm.
Đại phủ trong tay A Man bị đánh bay, cả người cũng trực tiếp lăn ra mấy chục trượng, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời màu đỏ yêu dị trên người hắn cũng dần dần biến mất, khí tức bắt đầu trở nên uể oải.
Anh Hầu bị bức phải thi triển chiến kỹ Địa cấp đánh bay A Man, có điều hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, một kích này khiến nội thương của hắn có chút không áp chế được.
Vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra một viên thuốc rồi nuốt vào, đó là một viên đan chữa thương thượng phẩm cấp hai Anh Hầu cất giữ nhiều năm.
Đối với tu vi như hắn, đan dược chữa thương từ trung phẩm trở xuống cơ hồ là không có bất kỳ hiệu quả gì, mà đan dược thượng phẩm lại rất hiếm, cho nên nuốt vào viên đan dược này, hắn đau lòng muốn chết.
Nhìn A Man nằm trên mặt đất, Anh Hầu do dự một chút, hắn muốn thuận tay giải quyết A Man, người này quả thực chính là một quái vật, một khi trưởng thành sẽ rất đáng sợ.
Có điều nhìn Long Trần sắp chui vào trong rừng rậm, Anh Hầu cắn răng một cái, cân nhắc một chút, vẫn bỏ qua A Man, đuổi theo Long Trần.
A Man nhìn Anh Hầu đuổi theo Long Trần, không khỏi khẩn trương, vội vàng cầm búa bên cạnh, đứng dậy nhấc chân chạy theo.
Có điều vừa chạy ra được hai bước, liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
A Man nện mông xuống đất, lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt, hai tay không kìm được mà run run, đó là biểu hiện của thoát lực.
Hung hăng đánh một quyền lên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Anh Hầu biến mất ở cuối sơn cốc.
...
Long Trần một đường chạy như điên, vừa nhìn A Man chiến đấu, thấy A Man quấn lấy Anh Hầu, Long Trần không khỏi sốt ruột.
Hắn sợ vạn nhất chọc giận Anh Hầu, Anh Hầu không để ý tới mình, mà đi giết A Man, hắn sẽ hối hận cả đời.
Có điều dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Anh Hầu, với sự âm trầm của Anh Hầu, không thể bởi vì phẫn nộ mà mất đi bình tĩnh.
Khi hắn sắp chui vào rừng rậm, thấy Anh Hầu quả nhiên bỏ qua A Man mà đuổi theo, tảng đá treo trong lòng hắn triệt để được cởi bỏ, dùng toàn lực chạy gấp.
Sau khi tiến vào rừng rậm, đột nhiên tối sầm lại, vô số đại thụ che trời, che phủ toàn bộ thiên không, ánh mặt trời rất khó xuyên qua được.
Long Trần rất nhanh liền thích ứng với loại ánh sáng này, liều mạng chạy gấp về phía trước, đồng thời tận lực không giẫm lên cỏ dại.
Bởi vì giẫm lên cỏ sẽ lưu lại dấu vết vô cùng rõ ràng, Long Trần tận lực nhảy lên đá, hoặc là cây đỏ, như vậy khi Anh Hầu mất đi tung tích của mình, sẽ phải dựa theo dấu chân để tới tìm mình, như vậy ưu thế của hắn sẽ nhiều hơn rõ ràng.
Chỉ có điều một đoạn cự ly vừa vào rừng rậm là quan trọng nhất, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên, sau đó đợi tới rừng rậm Anh Hầu tiến vào, hắn sẽ khiến động tác của mình thật khẽ, để tránh vì thanh âm mình tạo ra mà bị Anh Hầu truy tung.
Cũng may Long Trần có ưu thế của mình - Đan tu, Linh hồn chi lực của hắn cường đại dị thường, có thể từ xa cảm ứng được đối phương, tuy không thể quan sát trực tiếp, nhưng cảm ứng ra cự ly đại khái thì vẫn có nắm chắc nhất định.
Sau khi Long Trần chạy như điên hơn mười dặm, đột nhiên dừng chân, nín thở, không nhúc nhích, bởi vì hắn cảm thấy, Anh Hầu chắc lúc này đã vừa tiến vào rừng rậm.
Đồng thời Long Trần nhắm mắt lại, khiến mình ở trong một loại trạng thái kỳ ảo, giống như mình là một tảng đá trong rừng rậm, hoàn toàn đoạn tuyệt khí tức.
Long Trần ở trong loại trạng thái này, giống như "nhìn thấy" Anh Hầu vừa tiến vào rừng rậm, quả nhiên sau khi tiến vào, lập tức bất động, giỏng tai lắng nghe.
Cả thời gian một nén hương, Anh Hầu không nghe được bất kỳ tiếng động nên có nào, khi vừa tiến vào rừng rậm, tất cả đều yên tĩnh tới đáng sợ.
Nhưng sau khoảng mười lăm phút, một số chim chóc bắt đầu hót, toàn bộ rừng sâu đều trở nên náo nhiệt.
Những tiếng hót này khiến sắc mặt Anh Hầu càng lúc càng khó coi, hắn không ngờ Long Trần lại giảo hoạt như vậy, biết dùng phương thức này để trốn tránh sự truy tung của hắn.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, như vậy tính ra, cơ hội chạy thoát của hắn sẽ gia tăng hơn rất nhiều.
Tuy hai người cách nhau chỉ hơn mười dặm, nhưng trong khu rừng rậm rạp, cự ly này đã vô cùng an toàn, hơn nữa theo thời gian trôi qua, sẽ càng lúc càng an toàn.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Cả ba canh giờ trôi qua, Anh Hầu cuối cùng không nhịn được nữa, mắt nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, bắt đầu tiến vào sâu trong rừng.
Theo động tác của Anh Hầu, toàn bộ rừng sâu lại bắt đầu trở nên yên tĩnh, mắt vốn đang nhắm chặt của Long Trần lại lập tức mở ra.
- Khà khà, Anh Hầu, lão tử không đánh lại ngươi, cũng phải chơi chết ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất