Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 19: A
Anh chột dạ rút tay ra: "Thấy trên bụng em có gì đó, nên giúp em lấy ra thôi! Được rồi, ngủ đi."
Nói rồi nhanh chóng từ trong tủ cũ kỹ lôi ra một bộ chăn gối, ba chân bốn cẳng trải xuống đất, tắt đèn, quay lưng về phía Thẩm Dao nằm xuống.
Bên tai là giọng điệu châm chọc của người phụ nữ: "Bố nó, muốn nghe con đạp thì cứ việc, còn lén lút làm gì, xem anh kìa."
Trong bóng đêm, Kỳ Dạ Thần lặng lẽ đỏ tai, tim đập dữ dội, vừa bồi hồi vừa vui sướng.
……
Thẩm Dao khom lưng nhặt bình trà trên đất, tay kia vịn eo khó khăn đứng dậy, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một con chuột chạy vụt qua, lập tức sợ hãi hét lên: "Á ——"
Kỳ Dạ Thần ra ngoài có việc, tiện thể mua cho Thẩm Dao ít bánh bao làm bữa sáng, trước kia lúc đi học, thấy cô rất thích ăn bánh bao ở tiệm đó.
Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi Kỳ Dạ Thần khẽ nhếch lên, trông có vẻ rất vui.
Vừa về đến cửa định mở cửa, thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng truyền ra.
Nghĩ là Thẩm Dao xảy ra chuyện gì, vội vàng mở cửa phòng.
Liền thấy Thẩm Dao co rúm người lại, mặt mày tái nhợt, đầy vẻ sợ hãi, như sắp khóc đến nơi.
Thẩm Dao thấy Kỳ Dạ Thần đến, vội vàng nói: "Chuột, chuột chui vào tủ rồi, anh mau bắt nó đi."
Kỳ Dạ Thần nghe thấy là chuột, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng trong lòng bỗng chốc rơi xuống.
Hú vía, anh còn tưởng Thẩm Dao xảy ra chuyện gì!
Không ngờ chỉ vì một con chuột.
Kỳ Dạ Thần đặt bữa sáng đã mua lên bàn, cúi người xuống, nhìn dưới gầm tủ, quả nhiên nhìn thấy một con chuột ở giữa tủ.
Anh đứng dậy, vừa định tìm thứ gì đó dụ nó ra, thì thấy con chuột nhỏ kia chạy vụt ra.
Anh nhanh tay nhanh chân dùng chân giẫm lên, trực tiếp giết chết con chuột.
Thẩm Dao một mực che mắt, căn bản không dám nhìn.
Cô sợ nhất là những thứ này.
Thật đáng sợ!
Xem ra sau này trong nhà phải nuôi mèo.
Nuôi mèo, bắt chuột.
Nhìn dáng vẻ nhát gan như mọi lần của cô, Kỳ Dạ Thần sau khi xử lý xong con chuột, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ra ngoài vẫn thấy Thẩm Dao sợ hãi.
Đi đến trước mặt cô, anh theo bản năng ôm cô vào lòng, an ủi: "Đừng sợ, đã bắt được rồi."
Ôm cô vào lòng rồi, Kỳ Dạ Thần liền hối hận, Thẩm Dao vẫn luôn ghét bỏ anh, lát nữa có khi nào lại nổi giận.
Anh không muốn mối quan hệ hai người mới dịu xuống lại trở nên căng thẳng.
Thẩm Dao ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không hiểu sao lại thấy an tâm. Cô bỗng nhiên đỏ bừng mặt, trực tiếp đẩy anh ra, cứng miệng nói: "Ôm nhau không nóng sao? Em có sợ đâu, anh đừng nói bậy."
Kỳ Dạ Thần bình tĩnh phụ họa: "Ừ, suýt chút nữa thì em khóc rồi."
Thẩm Dao không nói nữa, xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn dùng khăn nóng lau người, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Kỳ Dạ Thần vừa lúc bày xong bữa sáng, anh đưa ly sữa trên bàn cho cô, nói: "Ăn cơm, uống hết cái này đi."
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, Thẩm Dao ăn nửa cái bánh bao và uống gần hết ly sữa đã thấy no.
Kỳ Dạ Thần muốn cô ăn thêm một chút, dù sao bác sĩ đã dặn phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng thấy dáng vẻ từ chối của cô bèn thôi.
Anh cầm lấy cái bánh bao cô chưa ăn xong lên ăn, chẳng nề hà gì cả.
Thẩm Dao thấy thế, bèn đẩy nửa cốc sữa còn lại về phía anh: "Anh cũng uống đi."
Kỳ Dạ Thần từ chối: "Không!"
"Ngon lắm, anh thử xem." Sữa bò bây giờ rất tươi ngon, giá trị dinh dưỡng lại cao.
Kỳ Dạ Thần nắm bắt được trọng điểm: "Em thích uống à?"
Thẩm Dao gật đầu, điều này khiến anh có dự tính trong lòng.
Nói rồi nhanh chóng từ trong tủ cũ kỹ lôi ra một bộ chăn gối, ba chân bốn cẳng trải xuống đất, tắt đèn, quay lưng về phía Thẩm Dao nằm xuống.
Bên tai là giọng điệu châm chọc của người phụ nữ: "Bố nó, muốn nghe con đạp thì cứ việc, còn lén lút làm gì, xem anh kìa."
Trong bóng đêm, Kỳ Dạ Thần lặng lẽ đỏ tai, tim đập dữ dội, vừa bồi hồi vừa vui sướng.
……
Thẩm Dao khom lưng nhặt bình trà trên đất, tay kia vịn eo khó khăn đứng dậy, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một con chuột chạy vụt qua, lập tức sợ hãi hét lên: "Á ——"
Kỳ Dạ Thần ra ngoài có việc, tiện thể mua cho Thẩm Dao ít bánh bao làm bữa sáng, trước kia lúc đi học, thấy cô rất thích ăn bánh bao ở tiệm đó.
Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi Kỳ Dạ Thần khẽ nhếch lên, trông có vẻ rất vui.
Vừa về đến cửa định mở cửa, thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng truyền ra.
Nghĩ là Thẩm Dao xảy ra chuyện gì, vội vàng mở cửa phòng.
Liền thấy Thẩm Dao co rúm người lại, mặt mày tái nhợt, đầy vẻ sợ hãi, như sắp khóc đến nơi.
Thẩm Dao thấy Kỳ Dạ Thần đến, vội vàng nói: "Chuột, chuột chui vào tủ rồi, anh mau bắt nó đi."
Kỳ Dạ Thần nghe thấy là chuột, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng trong lòng bỗng chốc rơi xuống.
Hú vía, anh còn tưởng Thẩm Dao xảy ra chuyện gì!
Không ngờ chỉ vì một con chuột.
Kỳ Dạ Thần đặt bữa sáng đã mua lên bàn, cúi người xuống, nhìn dưới gầm tủ, quả nhiên nhìn thấy một con chuột ở giữa tủ.
Anh đứng dậy, vừa định tìm thứ gì đó dụ nó ra, thì thấy con chuột nhỏ kia chạy vụt ra.
Anh nhanh tay nhanh chân dùng chân giẫm lên, trực tiếp giết chết con chuột.
Thẩm Dao một mực che mắt, căn bản không dám nhìn.
Cô sợ nhất là những thứ này.
Thật đáng sợ!
Xem ra sau này trong nhà phải nuôi mèo.
Nuôi mèo, bắt chuột.
Nhìn dáng vẻ nhát gan như mọi lần của cô, Kỳ Dạ Thần sau khi xử lý xong con chuột, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ra ngoài vẫn thấy Thẩm Dao sợ hãi.
Đi đến trước mặt cô, anh theo bản năng ôm cô vào lòng, an ủi: "Đừng sợ, đã bắt được rồi."
Ôm cô vào lòng rồi, Kỳ Dạ Thần liền hối hận, Thẩm Dao vẫn luôn ghét bỏ anh, lát nữa có khi nào lại nổi giận.
Anh không muốn mối quan hệ hai người mới dịu xuống lại trở nên căng thẳng.
Thẩm Dao ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không hiểu sao lại thấy an tâm. Cô bỗng nhiên đỏ bừng mặt, trực tiếp đẩy anh ra, cứng miệng nói: "Ôm nhau không nóng sao? Em có sợ đâu, anh đừng nói bậy."
Kỳ Dạ Thần bình tĩnh phụ họa: "Ừ, suýt chút nữa thì em khóc rồi."
Thẩm Dao không nói nữa, xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn dùng khăn nóng lau người, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Kỳ Dạ Thần vừa lúc bày xong bữa sáng, anh đưa ly sữa trên bàn cho cô, nói: "Ăn cơm, uống hết cái này đi."
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, Thẩm Dao ăn nửa cái bánh bao và uống gần hết ly sữa đã thấy no.
Kỳ Dạ Thần muốn cô ăn thêm một chút, dù sao bác sĩ đã dặn phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng thấy dáng vẻ từ chối của cô bèn thôi.
Anh cầm lấy cái bánh bao cô chưa ăn xong lên ăn, chẳng nề hà gì cả.
Thẩm Dao thấy thế, bèn đẩy nửa cốc sữa còn lại về phía anh: "Anh cũng uống đi."
Kỳ Dạ Thần từ chối: "Không!"
"Ngon lắm, anh thử xem." Sữa bò bây giờ rất tươi ngon, giá trị dinh dưỡng lại cao.
Kỳ Dạ Thần nắm bắt được trọng điểm: "Em thích uống à?"
Thẩm Dao gật đầu, điều này khiến anh có dự tính trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất