Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 27: A
Trong lúc đó, bà Kỳ sợ cháu dâu vất vả nên luôn muốn vào bếp giúp đỡ, nhưng đều bị Thẩm Dao từ chối.
Theo đúng tỉ lệ, Thẩm Dao cho bột mì, bột năng và muối vào thau, sau đó cho thêm nước và nhào đều.
Cô bắc nồi nước lên bếp đun sôi rồi hạ nhỏ lửa, phết một lớp dầu lên trên mâm sắt để chống dính, sau đó đổ bột đã nhào đều lên trên, đợi đến khi bột chín và nổi bong bóng thì lấy ra để nguội.
Làm đến khi được năm sáu cái thì cô dừng lại.
Thẩm Dao lại rửa sạch các nguyên liệu cần dùng cho món mì lạnh rồi để sang một bên, bắt đầu pha nước sốt.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Thẩm Dao cắt mì lạnh thành từng đoạn, cho thêm dưa chuột bào sợi, gluten, giá đỗ, đậu phộng, sau đó rưới nước sốt vào rồi trộn đều, cuối cùng cho vào bát.
Món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, cô làm tổng cộng sáu phần, định bụng sẽ làm bữa trưa hôm nay, tiện thể mang sang cho hàng xóm xung quanh ăn thử, vừa là để tạo mối quan hệ tốt đẹp vừa là để quảng cáo.
Cô vừa làm xong thì Kỳ Dạ Thần cũng vừa về đến nhà, trên tay còn xách theo một con gà quay, nhìn thấy Lưu Nghị đang ngồi trong nhà mình, anh theo bản năng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Lưu Nghị ngượng ngùng đáp: “Lúc nãy em gặp chị dâu ở chợ rồi chị ấy giữ em lại ăn cơm trưa.”
Kỳ Dạ Thần “Ừ” một tiếng, nhìn sang bà nội Kỳ đang ngồi trên ghế, sắc mặt anh dịu dàng hơn hẳn: “Bà, bà cũng đến đây ạ?”
Thẩm Dao đặt bát mì lạnh đã làm xong lên bàn, cô nhận lấy con gà quay trong tay anh: “Em còn đang định lát nữa anh về thì ra ngoài mua ít đồ ăn sẵn, không ngờ anh lại mua gà quay về.”
Kỳ Dạ Thần nhỏ giọng nói: “Anh đi rửa tay, lát vào bếp phụ em.”
“Không cần đâu.”
Vừa nghe đến chuyện anh muốn vào bếp là Thẩm Dao ghét bỏ từ chối: “Anh cứ ngồi đây nói chuyện phiếm đi.”
Từ ngày cô đến đây, tổng cộng mới chỉ thấy anh xuống bếp đúng hai lần, cơm không những nấu dở mà còn bày bừa trong bếp khiến cô phải mất rất nhiều thời gian mới dọn dẹp xong!
Anh biết là cô đang ghét bỏ mình, Kỳ Dạ Thần bực bội sờ sờ mũi, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Bà nội Kỳ nhìn cảnh tượng cháu trai và cháu dâu hòa thuận, vô cùng hài lòng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Chỉ cần hai đứa nó an tâm mà sống với nhau, còn hơn bất cứ điều gì khác.
Thẩm Dao xé thịt gà ra đĩa, bưng lên bàn, nhiệt tình gọi: “Bà nội, Lưu Nghị, rửa tay ăn cơm thôi ạ.”
Nghe thấy vậy, Kỳ Dạ Thần vội vàng lấy chậu hứng nước và khăn khô.
Rửa tay xong, Lưu Nghị ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm vào bát mì lạnh trong cái chum sành, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
Anh ta chỉ tay hỏi: “Chị dâu, cái này là cái gì vậy? Em chưa thấy bao giờ.”
Thẩm Dao cười giải thích: “Đây là mì lạnh, em thử xem, rất thích hợp để ăn vào mùa hè đấy.”
“Mì lạnh?”
Bà nội Kỳ nhíu mày: “Bà cũng chưa nghe bao giờ.”
Kỳ Dạ Thần đã không còn lạ lẫm gì với những món ăn kỳ quái mà Thẩm Dao làm ra nữa.
Mấy hôm trước cô đi chợ mua mấy cái đùi gà về, thế mà lại đem tẩm bột chiên lên.
Anh từng thấy người ta xào, luộc, hấp gà, chứ chưa từng thấy ai chiên đùi gà bao giờ!
Những miếng đùi gà chiên vàng ruộm, bên trên không chỉ được tẩm ướp gia vị mà còn được phết một lớp tương đỏ chua chua, ăn cũng khá ngon.
Nghe Thẩm Dao nói, đó là tương cà chua, được làm từ cà chua.
Anh cũng chẳng biết trong đầu cô có bao nhiêu là ý tưởng kỳ quái nữa.
Theo đúng tỉ lệ, Thẩm Dao cho bột mì, bột năng và muối vào thau, sau đó cho thêm nước và nhào đều.
Cô bắc nồi nước lên bếp đun sôi rồi hạ nhỏ lửa, phết một lớp dầu lên trên mâm sắt để chống dính, sau đó đổ bột đã nhào đều lên trên, đợi đến khi bột chín và nổi bong bóng thì lấy ra để nguội.
Làm đến khi được năm sáu cái thì cô dừng lại.
Thẩm Dao lại rửa sạch các nguyên liệu cần dùng cho món mì lạnh rồi để sang một bên, bắt đầu pha nước sốt.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Thẩm Dao cắt mì lạnh thành từng đoạn, cho thêm dưa chuột bào sợi, gluten, giá đỗ, đậu phộng, sau đó rưới nước sốt vào rồi trộn đều, cuối cùng cho vào bát.
Món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, cô làm tổng cộng sáu phần, định bụng sẽ làm bữa trưa hôm nay, tiện thể mang sang cho hàng xóm xung quanh ăn thử, vừa là để tạo mối quan hệ tốt đẹp vừa là để quảng cáo.
Cô vừa làm xong thì Kỳ Dạ Thần cũng vừa về đến nhà, trên tay còn xách theo một con gà quay, nhìn thấy Lưu Nghị đang ngồi trong nhà mình, anh theo bản năng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Lưu Nghị ngượng ngùng đáp: “Lúc nãy em gặp chị dâu ở chợ rồi chị ấy giữ em lại ăn cơm trưa.”
Kỳ Dạ Thần “Ừ” một tiếng, nhìn sang bà nội Kỳ đang ngồi trên ghế, sắc mặt anh dịu dàng hơn hẳn: “Bà, bà cũng đến đây ạ?”
Thẩm Dao đặt bát mì lạnh đã làm xong lên bàn, cô nhận lấy con gà quay trong tay anh: “Em còn đang định lát nữa anh về thì ra ngoài mua ít đồ ăn sẵn, không ngờ anh lại mua gà quay về.”
Kỳ Dạ Thần nhỏ giọng nói: “Anh đi rửa tay, lát vào bếp phụ em.”
“Không cần đâu.”
Vừa nghe đến chuyện anh muốn vào bếp là Thẩm Dao ghét bỏ từ chối: “Anh cứ ngồi đây nói chuyện phiếm đi.”
Từ ngày cô đến đây, tổng cộng mới chỉ thấy anh xuống bếp đúng hai lần, cơm không những nấu dở mà còn bày bừa trong bếp khiến cô phải mất rất nhiều thời gian mới dọn dẹp xong!
Anh biết là cô đang ghét bỏ mình, Kỳ Dạ Thần bực bội sờ sờ mũi, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Bà nội Kỳ nhìn cảnh tượng cháu trai và cháu dâu hòa thuận, vô cùng hài lòng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Chỉ cần hai đứa nó an tâm mà sống với nhau, còn hơn bất cứ điều gì khác.
Thẩm Dao xé thịt gà ra đĩa, bưng lên bàn, nhiệt tình gọi: “Bà nội, Lưu Nghị, rửa tay ăn cơm thôi ạ.”
Nghe thấy vậy, Kỳ Dạ Thần vội vàng lấy chậu hứng nước và khăn khô.
Rửa tay xong, Lưu Nghị ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm vào bát mì lạnh trong cái chum sành, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
Anh ta chỉ tay hỏi: “Chị dâu, cái này là cái gì vậy? Em chưa thấy bao giờ.”
Thẩm Dao cười giải thích: “Đây là mì lạnh, em thử xem, rất thích hợp để ăn vào mùa hè đấy.”
“Mì lạnh?”
Bà nội Kỳ nhíu mày: “Bà cũng chưa nghe bao giờ.”
Kỳ Dạ Thần đã không còn lạ lẫm gì với những món ăn kỳ quái mà Thẩm Dao làm ra nữa.
Mấy hôm trước cô đi chợ mua mấy cái đùi gà về, thế mà lại đem tẩm bột chiên lên.
Anh từng thấy người ta xào, luộc, hấp gà, chứ chưa từng thấy ai chiên đùi gà bao giờ!
Những miếng đùi gà chiên vàng ruộm, bên trên không chỉ được tẩm ướp gia vị mà còn được phết một lớp tương đỏ chua chua, ăn cũng khá ngon.
Nghe Thẩm Dao nói, đó là tương cà chua, được làm từ cà chua.
Anh cũng chẳng biết trong đầu cô có bao nhiêu là ý tưởng kỳ quái nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất