Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 29: A
Lưu Nghị run lên, lắc đầu: "Anh! Không có chuyện gì đâu, chỉ là em gặp chị dâu nên hơi kích động, vừa rồi chị ấy chỉ dặn em chăm sóc con cái cho tốt, rảnh rỗi đến nhà ăn cơm thôi."
Không phải Lưu Nghị không muốn nói, mà là vì vừa rồi Thẩm Dao đã dặn dò đi dặn dò lại, tuyệt đối không được nói chuyện đó cho Kỳ Dạ Thần biết.
Kỳ Dạ Thần lạnh lùng nói: "Cậu không nói phải không? Được, tôi tự đi điều tra!"
Kỳ Dạ Thần có rất nhiều mối quan hệ ở khu này, hầu như chỗ nào cũng có bạn bè, chỉ cần là chuyện anh muốn điều tra thì không có gì là không tra ra.
Lưu Nghị thấy không còn cách nào khác, đành phải kể lại toàn bộ sự việc.
Sắc mặt Kỳ Dạ Thần càng ngày càng u ám, cuối cùng xoay người bỏ đi, dáng vẻ đó rõ ràng là muốn đi tìm người ta tính sổ.
Lưu Nghị thấy vậy, sợ lại xảy ra chuyện, anh ta vội vàng đuổi theo khuyên nhủ: "Anh Kỳ, bây giờ anh đã có vợ con rồi, làm gì cũng phải bình tĩnh, lần trước anh nóng nảy ra mặt, chị dâu suýt chút nữa đã ly hôn với anh rồi, anh đừng quên. Hơn nữa bây giờ chị ấy đã mang thai tám tháng, không chịu nổi đâu."
Kỳ Dạ Thần nghe vậy, bước chân khựng lại, bực bội gãi đầu, hình như nhớ ra điều gì đó, anh lạnh lùng nói: "Từ lúc nào tôi nói tôi tự mình đi tính sổ?"
…
Kỳ Dạ Thần vừa đi, Thẩm Dao lập tức mang mì lạnh cho những người hàng xóm xung quanh, ai nấy ăn xong đều tấm tắc khen ngon, còn hỏi cách làm.
Thẩm Dao bèn nhân cơ hội nói ra chuyện mình muốn bày sạp bán bánh bột lạnh, coi như là tự quảng cáo cho bản thân.
Bà nội Kỳ nghe Thẩm Dao nói muốn đi bán hàng thì là người đầu tiên không đồng ý, khuôn mặt vốn dĩ hiền từ dần trở nên nghiêm nghị: "Không được! Tuyệt đối không được!"
"Bây giờ trời nóng như vậy, hơn nữa con cũng đã mang thai tám tháng, trong nhà đã có Dạ Thần kiếm tiền là đủ rồi, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đợi con sinh con xong rồi muốn làm gì thì làm, có được không?"
Nói đến nửa câu sau, giọng bà có chút cầu khẩn.
Thẩm Dao đương nhiên biết bà nội Kỳ đang lo lắng điều gì, vội vàng đảm bảo: "Bà nội, thật ra làm cái này không khó tí nào, chỉ là lúc chuẩn bị nguyên liệu thì hơi mất công thôi, hơn nữa cơ thể con thế nào con tự biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, bà cứ yên tâm."
Bà nội Kỳ tuy vẫn không muốn nhưng đành gật đầu đồng ý.
“Bà đi với con, con chỉ bà làm đi, bà phụ con, còn lợi nhuận con cứ lấy.” Bà nội Kỳ nghĩ nãy giờ mới nghĩ ra chủ ý này.
Thẩm Dao suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Có người giúp vẫn hơn là không có.
Huống hồ cô bây giờ đã tám tháng, chỉ còn hai tháng nữa là sinh rồi, phải tranh thủ hai tháng này kiếm tiền.
“Dao Dao, con định bán ở đâu?” Tuy chưa từng buôn bán bao giờ nhưng bà nội Kỳ cũng biết ít nhiều về việc này.
Hình như phải tìm chỗ nào đông người thì mới dễ bán.
Hơn nữa tay nghề của cháu dâu bà tốt như vậy, chắc chắn sẽ được nhiều người ưa thích.
Mấy hôm nay để ý, Thẩm Dao quả thực phát hiện ra một chỗ, không chỉ đông người qua lại mà còn có một gốc cây to, mùa hè có thể ngồi bán hàng dưới bóng mát.
Chỉ là e là sẽ có người không đồng ý.
“Bà nội, con tìm được một chỗ rồi nhưng mà…” Cô ấp úng, không biết phải nói thế nào.
Thấy cô muốn nói rồi lại thôi, bà Kỳ cũng không thúc giục, còn rót cho cô một cốc nước.
Bây giờ đã là những tháng cuối thai kỳ, Thẩm Dao cúi người hay ngồi xổm đều rất khó chịu, vì thế bình thường ở cùng cô, bà nội Kỳ đều rất chú ý.
Không phải Lưu Nghị không muốn nói, mà là vì vừa rồi Thẩm Dao đã dặn dò đi dặn dò lại, tuyệt đối không được nói chuyện đó cho Kỳ Dạ Thần biết.
Kỳ Dạ Thần lạnh lùng nói: "Cậu không nói phải không? Được, tôi tự đi điều tra!"
Kỳ Dạ Thần có rất nhiều mối quan hệ ở khu này, hầu như chỗ nào cũng có bạn bè, chỉ cần là chuyện anh muốn điều tra thì không có gì là không tra ra.
Lưu Nghị thấy không còn cách nào khác, đành phải kể lại toàn bộ sự việc.
Sắc mặt Kỳ Dạ Thần càng ngày càng u ám, cuối cùng xoay người bỏ đi, dáng vẻ đó rõ ràng là muốn đi tìm người ta tính sổ.
Lưu Nghị thấy vậy, sợ lại xảy ra chuyện, anh ta vội vàng đuổi theo khuyên nhủ: "Anh Kỳ, bây giờ anh đã có vợ con rồi, làm gì cũng phải bình tĩnh, lần trước anh nóng nảy ra mặt, chị dâu suýt chút nữa đã ly hôn với anh rồi, anh đừng quên. Hơn nữa bây giờ chị ấy đã mang thai tám tháng, không chịu nổi đâu."
Kỳ Dạ Thần nghe vậy, bước chân khựng lại, bực bội gãi đầu, hình như nhớ ra điều gì đó, anh lạnh lùng nói: "Từ lúc nào tôi nói tôi tự mình đi tính sổ?"
…
Kỳ Dạ Thần vừa đi, Thẩm Dao lập tức mang mì lạnh cho những người hàng xóm xung quanh, ai nấy ăn xong đều tấm tắc khen ngon, còn hỏi cách làm.
Thẩm Dao bèn nhân cơ hội nói ra chuyện mình muốn bày sạp bán bánh bột lạnh, coi như là tự quảng cáo cho bản thân.
Bà nội Kỳ nghe Thẩm Dao nói muốn đi bán hàng thì là người đầu tiên không đồng ý, khuôn mặt vốn dĩ hiền từ dần trở nên nghiêm nghị: "Không được! Tuyệt đối không được!"
"Bây giờ trời nóng như vậy, hơn nữa con cũng đã mang thai tám tháng, trong nhà đã có Dạ Thần kiếm tiền là đủ rồi, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đợi con sinh con xong rồi muốn làm gì thì làm, có được không?"
Nói đến nửa câu sau, giọng bà có chút cầu khẩn.
Thẩm Dao đương nhiên biết bà nội Kỳ đang lo lắng điều gì, vội vàng đảm bảo: "Bà nội, thật ra làm cái này không khó tí nào, chỉ là lúc chuẩn bị nguyên liệu thì hơi mất công thôi, hơn nữa cơ thể con thế nào con tự biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, bà cứ yên tâm."
Bà nội Kỳ tuy vẫn không muốn nhưng đành gật đầu đồng ý.
“Bà đi với con, con chỉ bà làm đi, bà phụ con, còn lợi nhuận con cứ lấy.” Bà nội Kỳ nghĩ nãy giờ mới nghĩ ra chủ ý này.
Thẩm Dao suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Có người giúp vẫn hơn là không có.
Huống hồ cô bây giờ đã tám tháng, chỉ còn hai tháng nữa là sinh rồi, phải tranh thủ hai tháng này kiếm tiền.
“Dao Dao, con định bán ở đâu?” Tuy chưa từng buôn bán bao giờ nhưng bà nội Kỳ cũng biết ít nhiều về việc này.
Hình như phải tìm chỗ nào đông người thì mới dễ bán.
Hơn nữa tay nghề của cháu dâu bà tốt như vậy, chắc chắn sẽ được nhiều người ưa thích.
Mấy hôm nay để ý, Thẩm Dao quả thực phát hiện ra một chỗ, không chỉ đông người qua lại mà còn có một gốc cây to, mùa hè có thể ngồi bán hàng dưới bóng mát.
Chỉ là e là sẽ có người không đồng ý.
“Bà nội, con tìm được một chỗ rồi nhưng mà…” Cô ấp úng, không biết phải nói thế nào.
Thấy cô muốn nói rồi lại thôi, bà Kỳ cũng không thúc giục, còn rót cho cô một cốc nước.
Bây giờ đã là những tháng cuối thai kỳ, Thẩm Dao cúi người hay ngồi xổm đều rất khó chịu, vì thế bình thường ở cùng cô, bà nội Kỳ đều rất chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất