Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ
Chương 48:
Bước vào cổng, cuối cùng cô cũng thấy toàn cảnh của "căn cứ".
Trước mắt là một quảng trường trống trải, hai bên là vài tòa nhà nhỏ, nhìn có dấu hiệu của người sinh sống. Cuối quảng trường là một tòa nhà đen khổng lồ, như một con quái vật thép đang im lặng.
Cánh cửa tòa nhà thép đóng chặt. Trước cửa còn có một vòng lưới phòng thủ, nhìn như mới được dựng lên gần đây.
"Đó là phó bản?" Đường Tiêu hỏi Củ Cải.
Củ Cải: "Đúng vậy, phó bản ở trong tòa nhà thí nghiệm cốt lõi kia. Nhưng hiện tại trong hội chưa ai đạt đủ một nghìn điểm nên chưa ai vào được. Chúng ta canh ở đây, dù kẻ địch có đủ điểm cũng đừng mong vào được."
Đường Tiêu nhìn quanh, chỉ riêng trên quảng trường đã có khoảng hơn trăm người chơi, nhiều người đang nhìn cô. Cô quan sát một vòng, không thấy bóng dáng quen thuộc nào, trong lòng hơi thở phào.
Ngoài Trương Chí Viễn và Hồ Tú Anh lúc đầu gặp mặt và sau này gặp Cố Tinh Thần, không ai từng gặp cô. Và mặc dù cô không có quyền xem bảng xếp hạng nhưng cũng có thể đoán được Cố Tinh Thần chắc chắn nằm trong top đầu, tự nhiên sẽ không xuất hiện ở đây.
Chỉ cần ban đầu không bị nhận ra, mọi chuyện sẽ dễ xử lý.
Người đàn ông mặc giáp đen lại dẫn thêm vài người ra, lần này hắn ta đi phía sau, có thể thấy những người khác đều có địa vị rất cao trong hội.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp sắt đen, hắn hét lên với Đường Tiêu: "Mở danh hiệu của cô ra đi!"
Toàn trường im lặng, một nửa ánh mắt đổ dồn vào Đường Tiêu, có sự tò mò, tìm hiểu, cũng có địch ý.
Đường Tiêu cúi đầu, không nhúc nhích.
Trước mắt cô, một hàng dữ liệu nhanh chóng lướt qua: Điểm hiện tại, 1430. Khoảng cách thẳng từ cô đến cửa vào phó bản, 100 mét.
Vào phó bản cần hai ngàn điểm, cô cần kiếm thêm năm trăm bảy mươi điểm, tức là... phải tiêu diệt những người chơi có tổng điểm là 2850.
Nếu tính trung bình năm trăm điểm mỗi người, cô phải tiêu diệt khoảng năm đến sáu người.
Chế độ vô địch trong game kinh dị chỉ có ba mươi giây.
Thấy cô không có động tĩnh, người đàn ông áo giáp đen nói với giọng nặng nề, lặp lại một câu: "Mở danh hiệu của cô ra!"
Trong đám đông đã bắt đầu có những tiếng xì xào, có người khoanh tay xem kịch, cũng có người lén rút vũ khí ra.
Cuối cùng Đường Tiêu cũng ngẩng đầu lên rồi giơ hai tay: "Sẽ mở ngay lập tức."
Khoảng cách thẳng một trăm mét, cô phải tiêu diệt tất cả những kẻ cản đường trong đoạn đường này, sau đó vào phó bản!
Người đàn ông đứng đầu dừng bước, Củ Cải vô thức lùi lại một bước.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Đường Tiêu lật tay, thanh đao và súng xung xuất hiện trong tay cô cùng với dòng điện dưới chân, cô quay người lao về phía cửa thép của tòa nhà!
"Chặn cô ta lại!" Người đàn ông áo giáp đen gầm lên, đồng thời rút vũ khí bắn về phía Đường Tiêu.
Những người khác cũng lần lượt rút súng, người gần Đường Tiêu nhất là một thanh niên gầy nhỏ, vũ khí của anh ta là súng phun lửa, ngọn lửa từ nòng súng phun thẳng về phía cô. Anh ta hưng phấn chuẩn bị thu hoạch điểm của mình, nhưng giây tiếp theo lại phát ra âm thanh kinh ngạc.
Chỉ thấy lưỡi lửa vừa đến gần Đường Tiêu, như chạm vào một hố đen rồi biến mất, không còn lại chút lửa tàn nào.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Đường Tiêu đã lao tới trước mặt thanh niên gầy nhỏ, danh hiệu trên đầu cô cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Trước mắt là một quảng trường trống trải, hai bên là vài tòa nhà nhỏ, nhìn có dấu hiệu của người sinh sống. Cuối quảng trường là một tòa nhà đen khổng lồ, như một con quái vật thép đang im lặng.
Cánh cửa tòa nhà thép đóng chặt. Trước cửa còn có một vòng lưới phòng thủ, nhìn như mới được dựng lên gần đây.
"Đó là phó bản?" Đường Tiêu hỏi Củ Cải.
Củ Cải: "Đúng vậy, phó bản ở trong tòa nhà thí nghiệm cốt lõi kia. Nhưng hiện tại trong hội chưa ai đạt đủ một nghìn điểm nên chưa ai vào được. Chúng ta canh ở đây, dù kẻ địch có đủ điểm cũng đừng mong vào được."
Đường Tiêu nhìn quanh, chỉ riêng trên quảng trường đã có khoảng hơn trăm người chơi, nhiều người đang nhìn cô. Cô quan sát một vòng, không thấy bóng dáng quen thuộc nào, trong lòng hơi thở phào.
Ngoài Trương Chí Viễn và Hồ Tú Anh lúc đầu gặp mặt và sau này gặp Cố Tinh Thần, không ai từng gặp cô. Và mặc dù cô không có quyền xem bảng xếp hạng nhưng cũng có thể đoán được Cố Tinh Thần chắc chắn nằm trong top đầu, tự nhiên sẽ không xuất hiện ở đây.
Chỉ cần ban đầu không bị nhận ra, mọi chuyện sẽ dễ xử lý.
Người đàn ông mặc giáp đen lại dẫn thêm vài người ra, lần này hắn ta đi phía sau, có thể thấy những người khác đều có địa vị rất cao trong hội.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp sắt đen, hắn hét lên với Đường Tiêu: "Mở danh hiệu của cô ra đi!"
Toàn trường im lặng, một nửa ánh mắt đổ dồn vào Đường Tiêu, có sự tò mò, tìm hiểu, cũng có địch ý.
Đường Tiêu cúi đầu, không nhúc nhích.
Trước mắt cô, một hàng dữ liệu nhanh chóng lướt qua: Điểm hiện tại, 1430. Khoảng cách thẳng từ cô đến cửa vào phó bản, 100 mét.
Vào phó bản cần hai ngàn điểm, cô cần kiếm thêm năm trăm bảy mươi điểm, tức là... phải tiêu diệt những người chơi có tổng điểm là 2850.
Nếu tính trung bình năm trăm điểm mỗi người, cô phải tiêu diệt khoảng năm đến sáu người.
Chế độ vô địch trong game kinh dị chỉ có ba mươi giây.
Thấy cô không có động tĩnh, người đàn ông áo giáp đen nói với giọng nặng nề, lặp lại một câu: "Mở danh hiệu của cô ra!"
Trong đám đông đã bắt đầu có những tiếng xì xào, có người khoanh tay xem kịch, cũng có người lén rút vũ khí ra.
Cuối cùng Đường Tiêu cũng ngẩng đầu lên rồi giơ hai tay: "Sẽ mở ngay lập tức."
Khoảng cách thẳng một trăm mét, cô phải tiêu diệt tất cả những kẻ cản đường trong đoạn đường này, sau đó vào phó bản!
Người đàn ông đứng đầu dừng bước, Củ Cải vô thức lùi lại một bước.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Đường Tiêu lật tay, thanh đao và súng xung xuất hiện trong tay cô cùng với dòng điện dưới chân, cô quay người lao về phía cửa thép của tòa nhà!
"Chặn cô ta lại!" Người đàn ông áo giáp đen gầm lên, đồng thời rút vũ khí bắn về phía Đường Tiêu.
Những người khác cũng lần lượt rút súng, người gần Đường Tiêu nhất là một thanh niên gầy nhỏ, vũ khí của anh ta là súng phun lửa, ngọn lửa từ nòng súng phun thẳng về phía cô. Anh ta hưng phấn chuẩn bị thu hoạch điểm của mình, nhưng giây tiếp theo lại phát ra âm thanh kinh ngạc.
Chỉ thấy lưỡi lửa vừa đến gần Đường Tiêu, như chạm vào một hố đen rồi biến mất, không còn lại chút lửa tàn nào.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Đường Tiêu đã lao tới trước mặt thanh niên gầy nhỏ, danh hiệu trên đầu cô cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất