Chương 94
Hà Húc Chi đứng lên, dứ dứ nắm tay về hướng Vân Túc rời đi, sau đó bỏ lại Phùng Lực tiếp tục làm cỏ, bắt côn trùng cho linh thảo, Phùng Lực sờ sờ mũi, không dám nói gì nữa, cũng bắt đầu làm việc…
Ở một ngọn núi khác – Tử Hà phong, một nam tu anh tuấn khôi ngô ra khỏi thạch thất, hóa thành một đạo lưu quang bay xuống dưới núi, mà dưới núi, có một nam tu tuấn tú đang đứng, nhìn thấy lưu quang đang bay về phía mình, liền cao hứng phất tay, lớn giọng gọi, “Đại ca!”
Nam tu tuấn tú này là Hà Húc Chi vừa làm xong việc ở Thực Linh phong. Nam tu dáng người khôi ngô kia là Hà Húc Chi hạ xuống đất cách đó một trượng, chỉ thấy hắn một thân pháp bào màu tím, bên eo giắt ngang một ngọc bài điêu khắc thần thú hộ sơn của Tất Vân tông, tóc không buộc không búi, để tùy ý xõa tung trên vai, dáng người khôi ngô cao lớn, ngũ quan thô cuồng lại mang theo vài phần anh tuấn, da có hơi ngăm đen, toàn thân thoạt nhìn vô cùng có khí khái nam tử hán, mà tu vi của hắn lại ở Kim Đan trung kỳ, vô cùng khó có được!
Mà nam tu này lại cao hơn Hà Húc Chi, cao hơn tận một cái đầu! Người này chính là đại ca của Hà Húc Chi, Hà Ngự Chi!
“Húc Chi, hôm nay ngươi tới tìm đại ca có chuyện gì vậy? Có phải bị đệ tử nội môn kia bắt nạt không? Nói cho đại ca biết, đại ca tìm hắn tính sổ.” Hà Ngự Chi xuất hiện trước mắt Hà Húc Chi, bước nhanh tới, ôm hắn một cái, giọng nói thô cuồng mang theo vài phần cao vút, vỗ ngực cam đoan nói, ngữ khí nói chuyện mang theo vài phần nóng nảy như lửa, xem ra tính cách không khác Hà Húc Chi nhiều.
“Đúng vậy! Đại ca, ta đúng là tới tìm ngươi nhờ báo thù, ngươi không biết đâu, hôm nay ta nhìn thấy Nguyễn sư muội ở Thực Linh phong, bên cạnh nàng còn có một tu vi kém ngươi không nhiều, Nguyễn sư muội nhẹ giọng thầm thì với y, y đều không để ý tới Nguyễn sư muội, đại ca ngươi đánh nhau với nam tu kia một trận có được không?”
Hà Húc Chi xiết chặt nắm tay trắng nộn, trên mặt lại là vẻ tà ác, tựa như đã nắm được toàn bộ trong lòng bàn tay, đã có thể thấy trước hình ảnh Vân Túc bị đánh tới quỳ rạp trên đất.
Hà Húc Chi tới Tất Vân tông đã nhiều năm, bởi lúc đầu nếu đã muốn vào nội môn tu hành thì nhất định phải có thiên linh căn, thiên tư hơn người, thế nên lúc trước hắn tu luyện ở ngoại môn, đợi tới khi Trúc Cơ kỳ mới vào nội môn. Mà trước đó khi còn tu luyện ở ngoại môn, Hà Húc Chi thường được nghe nói tới chuyện nữ nhi của tông chủ Nguyễn Hàn Yên thanh thuần động lòng người tới cỡ nào, xinh đẹp khả ái tới cỡ nào, hiểu lòng người tới cỡ nào, bởi vậy lúc còn chưa nhìn thấy Nguyễn Hàn Yên, Hà Húc Chi đã phải lòng nàng.
Mà sau khi vào nội môn rồi, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy Nguyễn Hàn Yên, chuyện này càng làm cho hắn thêm quỳ gối dưới gấu váy của Nguyễn Hàn Yên, bởi nàng còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của Hà Húc Chi.
Chẳng qua nói thật là ấn tượng của Nguyễn Hàn Yên với hắn cũng giống như những đệ tử phổ thông khác, chẳng đối xử khác biệt gì cho cam, nói không chừng ngay cả tên của hắn còn không nhớ rõ!
Mà Hà Húc Chi thì sao! Không chỉ thời khắc đều chú ý tới Nguyễn Hàn Yên, mà ngay cả người từng tiếp xúc với nàng cũng nhớ rõ rành mạch, mỗi ngày Nguyễn Hàn Yên đi đâu cũng bị hắn tìm hiểu rõ ràng thấu đáo, có điều hắn rất ít khi lộ diện trước mặt Nguyễn Hàn Yên, quả thực có thể so sánh với đồ cuồng nhìn trộm hung tàn!
“Vậy sao! Người kia cũng không làm gì Nguyễn sư muội, cũng không phải là chuyện gì xấu, đánh y có phải là không tốt lắm không?” Hà Ngự Chi lắc lắc đầu, có chút chần chờ, thoạt nhìn có mấy phần cảm giác hàm hậu.
“Ta không cần biết, ngươi phải đi đánh y cho ta, nếu không ta không thèm để ý tới ngươi nữa.” Hà Húc Chi tùy hứng nói.
“Được rồi! Được rồi! Vậy ngày mai đại ca đi đánh người kia, Húc Chi bây giờ ngươi nói cho ta nghe tình huống của người kia một chút đi!” Hà Ngự Chi vội vàng dỗ dành, chỉ sợ đệ đệ tức giận sẽ không để ý tới mình nữa.
Hà Húc Chi đương nhiên biết tình huống của Vân Túc, tuy rằng hắn chỉ từng gặp mặt Vân Túc ở Thực Linh phong có một lần, nhưng sau đó chỉ cần tốn chút thời gian là đã có thể tra xét tình huống của y một chút, cũng biết kha khá, hiểu là Vân Túc được Lang Kha đưa về, nay đang ở Thúy Vân phong.
Chẳng qua Hà Húc Chi đương nhiên không não tàn như vậy, để đại ca hắn trực tiếp nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Túc, mà nương theo danh nghĩa muốn tỷ thí, nếu không nhỡ Lang Kha biết ý đồ thực sự của họ, hành vi này quả thực là muốn chết.
Tuy rằng hai huynh đệ họ đều là người tính tình nóng nảy, nhưng vẫn biết kiềm chế, Hà Húc Chi lại càng thông minh, nghĩ cũng khá nhiều, mà Hà Ngự Chi thì không suy xét sự tình lắm, nói trắng ra chính là đầu óc tương đối đơn giản, thế nên Hà Húc Chi nhiều lần dặn Hà Ngự Chi nên làm thế nào thế nào, nghìn vạn lần đừng nói linh tinh, lúc này mới yên tâm.
Vì thế, ngày hôm sau, Hà Ngự Chi xin sư tôn nghỉ, rồi tới Thúy Vân phong tìm Vân Túc, yêu cầu tỷ thí pháp thuật và võ nghệ một chút.
Nói như vậy là do môn quy Tất Vân tông cấm đấu riêng, nếu đệ tử môn phái muốn luận bàn võ nghệ hoặc giải quyết vài ân oán cá nhân, có thể tới lôi đài trên sân luyện võ trong tông đánh nhau.
Nếu không phải là trận chiến sinh tử, thì phải cam đoan hai bên trong lúc tỷ thí không được làm thương tổn tới tình mạng, không phải ký bất cứ giấy tờ nào khác. Nếu thật sự không hóa giải nổi ân oán, không ngươi chết thì chính là ta chết, thì không thể không ký giấy sinh tử, cho thấy cả hai bên đều tự nguyện, chuyện xảy ra xong không có người nào được tới gây phiền toái cho bên thắng.
Đương nhiên, cũng có một vài người đấu riêng ngay dưới mắt của cao tầng trong môn phái, cũng không tới lôi đài, tình huống này có cả lớn lẫn nhỏ, chỉ cần là tỷ thí đơn thuần, không pha tạp chút ân oán cá nhân nào, lại thêm bối cảnh của đệ tử đó lớn, ví dụ như đệ tử thân truyền của tông chủ hoặc trưởng lão, tông chủ và các trưởng lão còn có thể cho nhau chút thể diện, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chẳng qua nếu trong lúc đấu riêng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ví dụ như thương nặng không chữa trị, ví dụ như tu vi hao tổn, hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì úp mặt vào tường suy nghĩ, nặng thì trục xuất khỏi sơn môn.
Vì thế, chuyện này khá là chính thức, cũng được những người khác chứng kiến, càng không bị người ngoài lên án, Vân Túc và Hà Ngự Chi liền tới lôi đài tỷ thí trên sân luyện võ.
Thực ra chủ ý này là do Hà Húc Chi đưa ra, hắn cảm thấy Vân Túc bị đại ca đánh bại trước mặt mọi người, sẽ càng thêm mất mặt, Hà Ngự Chi đánh bại Vân Túc cũng càng thêm danh chính ngôn thuận.
Có điều kết quả có thế nào, sự thật cũng không phải là thứ hắn có thể đoán trước là được.
Trong góc sân luyện võ có bày vài lôi đài, khoảng cách giữa các lôi đài cách nhau khá xa, có cái không có ai, có cái lại có người đang đánh nhau bên trên, có rất nhiều lôi đài bên dưới có các đệ tử khác vây xung quanh, tất cả những đệ tử này đang thảo luận sôi nổi về tu sĩ đang đánh nhau bên trên, có cao giọng ồn ào, có khe khẽ nói nhỏ.
Có không ít người đang cổ vũ cho những người đang đánh nhau trên đài kia, xiết chặt nắm tay, một bộ dáng khẩn trương kích động, có vài người còn cưỡi pháp bảo trên trời mà xem, còn có người không ngừng mắng chửi thô tục.
Không chỉ vậy, cách lôi đài không xa còn đặt rất nhiều những chiếc bàn dài, trước bàn là những cái đầu người xô đẩy nhau, có bàn chen lấn nhau, có bàn lại khá trống vắng, có điều trên mỗi bàn đều có viết tên của hai người, mọi người vây lại thành từng vòng, mà những người vây xung quanh bàn đều cầm túi trữ vật trên tay ném lên một cái tên trên bàn.
Trước một cái bàn, người vô cùng nhiều, nhao nhao ồn ào, cứ như chợ vỡ, trong miệng mỗi người đều gọi lên tên của hai người, không ngừng cầm túi trữ vật trong tay ném lên bàn.
“Ta cược cho sư huynh Thiên Bảo, sư huynh Thiên Bảo lợi hại nhất, hắn nhất định sẽ thắng!”
“Ta muốn cược cho sư huynh Thừa Đức!”
“Cược cho sư huynh Thiên Bảo!”
“Mẹ nó! Tránh ra! Lão tử muốn cược cho sư đệ Thừa Đức!”
“Tên hỗn đản nào giẫm lên chân ta?”
“Ai đụng vào lão tử? Lăn ra đây cho lão tử!”
“…”
Lại có trước một cái bàn, người cũng ―― nhiều vô cùng, trong miệng họ cũng đang hô tên của hai người khác, cũng lấy linh thạch ra đặt cược.
“Sư đệ đằng trước, cho ta đi nhờ cái! Ta cũng muốn đặt tiền cược!”
“Sư huynh chờ lát đê, ta cũng cược cho sư huynh Khưu Lân mà.”
“Ấy ấy! Đừng có chen nữa! Ta không đánh cược!”
“Sư muội Tiểu Linh, ngươi muốn đặt cược cho sư huynh nào? Là sư huynh Hoàng Dịch hay là sư huynh Khưu Lân? Sư huynh đi đặt cược luôn cho ngươi!”
“Không cần đâu sư huynh, ta tự mình đặt!”
“Hô! Lão tử cuối cùng cũng ra được rồi, thật con mẹ nó nhiều người!”
“Đương nhiên rồi, nhớ năm đó…”
“…”
Tóm lại, nơi này vô cùng náo nhiệt, đệ tử chỉ cần cảm thấy có hứng sẽ đều tới xem người khác tỷ thí hoặc tự mình lên sân khấu, không chỉ có thể tăng thêm kinh nghiệm, mà còn có thể kiếm chút linh thạch tiêu, quả là không thể có lời hơn.
Vì thế, Lang Kha và Vân Túc, Hà Ngự Chi đi tới trước một lôi đài không người, vừa đi vừa giảng giải cho Vân Túc.
Chờ tới khi Vân Túc đã hiểu rõ ràng quy tắc tỷ thí, cũng biết rằng nơi này còn có thể đánh cược, Lang Kha liền đưa Vân Túc và Hà Ngự Chi tới một cái bàn trống có một đệ tử Trúc Cơ kỳ đang ngồi, xung quanh không có đệ tử nào đang đánh cược tiền, cầm hai viên linh thạch trung phẩm trong trữ vật giới ra đưa cho đệ tử canh giữ trước bàn.
“Sư thúc! Ngài tới rồi!” Đệ tử kia cung kính nhận lấy linh thạch, kêu lên.
Lang Kha gật nhẹ đầu, lại giảng giải tiếp, “Đệ tử Tất Vân tông nếu muốn dùng lôi đài nơi này để tỷ thí, thì hai người mỗi bên phải giao một viên linh thạch trung phẩm ra làm tiền thế chấp, nếu lôi đài và kết giới bị hư hao, thì hai viên linh thạch trung phẩm này dùng làm phí sửa chữa, hôm nay Vân huynh tỷ thí với sư đệ, cứ để tại hạ ra tay.”
“Lang sư huynh, thế này không ổn lắm đâu, linh thạch cứ để ta trả đi!” Nói xong Hà Ngự Chi cầm linh thạch đã sớm chuẩn bị đặt lên bàn.
“Có gì mà không ổn? Dù sao một hồi nữa tỷ thí xong ta cũng cầm lại linh thạch thôi mà, ai trả cũng như nhau cả.” Lang Kha vô tình ném linh thạch của Hà Ngự Chi vào lại trong tay hắn.
“Vậy thì đa tạ Lang sư huynh.”
Vì thế, Hà Ngự Chi tiếp lấy linh thạch trung phẩm trong lòng bàn tay, lại lần nữa cất vào túi trữ vật, tuy rằng một viên linh thạch trung phẩm quả thực không coi là nhiều, đổi thành linh thạch hạ phẩm cũng chính là một trăm viên, nhưng Hà Ngự Chi làm đệ tử thân truyền của trưởng lão nội môn, mỗi tháng cũng chỉ có mười viên linh thạch hạ phẩm, mà viên linh thạch trung phẩm trong tay hắn kia là do hắn thường ngày luyện chế pháp bảo bán lấy linh thạch, nếu không, dù cho hắn có là đệ tử nội môn Tất Vân tông, cũng sẽ đói chết mất.
Mà linh thạch hắn kiếm được cũng không chỉ để cho riêng bản thân dùng, mà cả bình thường Hà Húc Chi muốn dùng linh thạch cũng lấy từ chỗ hắn, bởi phí sinh hoạt tháng của Hà Húc Chi càng ít hơn, cho dù có thể làm chút nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến cũng hoàn toàn không đủ dùng, nếu không có Hà Ngự Chi tiếp tế, lấy năng lực của Hà Húc Chi, sẽ không thể sống được dễ chịu trong nội môn như bây giờ.
Mà phản ứng của Vân Túc với Lang Kha chính là gật đầu, sau đó nhìn tình huống trên những bàn xung quanh, Lang Kha sau khi nói cho tên đệ tử Trúc Cơ kỳ kia biết tên của y và Hà Ngự Chi xong thì y liền cầm một túi trữ vật chứa đầy linh thạch tự ném lên phần tên của mình trên bàn.
Linh thạch trong túi trữ vật mà Vân Túc cầm ra số lượng có đại khái khoảng một vạn viên linh thạch trung phẩm, xem ra là định kiếm lời một phen, bởi y đột nhiên nghĩ tới chuyện Tiểu Trúc vô cùng thích linh thạch, không bằng vớt vát chút linh thạch ở đây, dù sao có thể kiếm được linh thạch, làm gì có ai lại từ chối.
Hơn nữa y hoàn toàn không cho rằng bản thân sẽ thất bại, thế nên một vạn viên linh thạch này đến cuối cùng khẳng định có thể nhiều thêm.
Ở một ngọn núi khác – Tử Hà phong, một nam tu anh tuấn khôi ngô ra khỏi thạch thất, hóa thành một đạo lưu quang bay xuống dưới núi, mà dưới núi, có một nam tu tuấn tú đang đứng, nhìn thấy lưu quang đang bay về phía mình, liền cao hứng phất tay, lớn giọng gọi, “Đại ca!”
Nam tu tuấn tú này là Hà Húc Chi vừa làm xong việc ở Thực Linh phong. Nam tu dáng người khôi ngô kia là Hà Húc Chi hạ xuống đất cách đó một trượng, chỉ thấy hắn một thân pháp bào màu tím, bên eo giắt ngang một ngọc bài điêu khắc thần thú hộ sơn của Tất Vân tông, tóc không buộc không búi, để tùy ý xõa tung trên vai, dáng người khôi ngô cao lớn, ngũ quan thô cuồng lại mang theo vài phần anh tuấn, da có hơi ngăm đen, toàn thân thoạt nhìn vô cùng có khí khái nam tử hán, mà tu vi của hắn lại ở Kim Đan trung kỳ, vô cùng khó có được!
Mà nam tu này lại cao hơn Hà Húc Chi, cao hơn tận một cái đầu! Người này chính là đại ca của Hà Húc Chi, Hà Ngự Chi!
“Húc Chi, hôm nay ngươi tới tìm đại ca có chuyện gì vậy? Có phải bị đệ tử nội môn kia bắt nạt không? Nói cho đại ca biết, đại ca tìm hắn tính sổ.” Hà Ngự Chi xuất hiện trước mắt Hà Húc Chi, bước nhanh tới, ôm hắn một cái, giọng nói thô cuồng mang theo vài phần cao vút, vỗ ngực cam đoan nói, ngữ khí nói chuyện mang theo vài phần nóng nảy như lửa, xem ra tính cách không khác Hà Húc Chi nhiều.
“Đúng vậy! Đại ca, ta đúng là tới tìm ngươi nhờ báo thù, ngươi không biết đâu, hôm nay ta nhìn thấy Nguyễn sư muội ở Thực Linh phong, bên cạnh nàng còn có một tu vi kém ngươi không nhiều, Nguyễn sư muội nhẹ giọng thầm thì với y, y đều không để ý tới Nguyễn sư muội, đại ca ngươi đánh nhau với nam tu kia một trận có được không?”
Hà Húc Chi xiết chặt nắm tay trắng nộn, trên mặt lại là vẻ tà ác, tựa như đã nắm được toàn bộ trong lòng bàn tay, đã có thể thấy trước hình ảnh Vân Túc bị đánh tới quỳ rạp trên đất.
Hà Húc Chi tới Tất Vân tông đã nhiều năm, bởi lúc đầu nếu đã muốn vào nội môn tu hành thì nhất định phải có thiên linh căn, thiên tư hơn người, thế nên lúc trước hắn tu luyện ở ngoại môn, đợi tới khi Trúc Cơ kỳ mới vào nội môn. Mà trước đó khi còn tu luyện ở ngoại môn, Hà Húc Chi thường được nghe nói tới chuyện nữ nhi của tông chủ Nguyễn Hàn Yên thanh thuần động lòng người tới cỡ nào, xinh đẹp khả ái tới cỡ nào, hiểu lòng người tới cỡ nào, bởi vậy lúc còn chưa nhìn thấy Nguyễn Hàn Yên, Hà Húc Chi đã phải lòng nàng.
Mà sau khi vào nội môn rồi, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy Nguyễn Hàn Yên, chuyện này càng làm cho hắn thêm quỳ gối dưới gấu váy của Nguyễn Hàn Yên, bởi nàng còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của Hà Húc Chi.
Chẳng qua nói thật là ấn tượng của Nguyễn Hàn Yên với hắn cũng giống như những đệ tử phổ thông khác, chẳng đối xử khác biệt gì cho cam, nói không chừng ngay cả tên của hắn còn không nhớ rõ!
Mà Hà Húc Chi thì sao! Không chỉ thời khắc đều chú ý tới Nguyễn Hàn Yên, mà ngay cả người từng tiếp xúc với nàng cũng nhớ rõ rành mạch, mỗi ngày Nguyễn Hàn Yên đi đâu cũng bị hắn tìm hiểu rõ ràng thấu đáo, có điều hắn rất ít khi lộ diện trước mặt Nguyễn Hàn Yên, quả thực có thể so sánh với đồ cuồng nhìn trộm hung tàn!
“Vậy sao! Người kia cũng không làm gì Nguyễn sư muội, cũng không phải là chuyện gì xấu, đánh y có phải là không tốt lắm không?” Hà Ngự Chi lắc lắc đầu, có chút chần chờ, thoạt nhìn có mấy phần cảm giác hàm hậu.
“Ta không cần biết, ngươi phải đi đánh y cho ta, nếu không ta không thèm để ý tới ngươi nữa.” Hà Húc Chi tùy hứng nói.
“Được rồi! Được rồi! Vậy ngày mai đại ca đi đánh người kia, Húc Chi bây giờ ngươi nói cho ta nghe tình huống của người kia một chút đi!” Hà Ngự Chi vội vàng dỗ dành, chỉ sợ đệ đệ tức giận sẽ không để ý tới mình nữa.
Hà Húc Chi đương nhiên biết tình huống của Vân Túc, tuy rằng hắn chỉ từng gặp mặt Vân Túc ở Thực Linh phong có một lần, nhưng sau đó chỉ cần tốn chút thời gian là đã có thể tra xét tình huống của y một chút, cũng biết kha khá, hiểu là Vân Túc được Lang Kha đưa về, nay đang ở Thúy Vân phong.
Chẳng qua Hà Húc Chi đương nhiên không não tàn như vậy, để đại ca hắn trực tiếp nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Túc, mà nương theo danh nghĩa muốn tỷ thí, nếu không nhỡ Lang Kha biết ý đồ thực sự của họ, hành vi này quả thực là muốn chết.
Tuy rằng hai huynh đệ họ đều là người tính tình nóng nảy, nhưng vẫn biết kiềm chế, Hà Húc Chi lại càng thông minh, nghĩ cũng khá nhiều, mà Hà Ngự Chi thì không suy xét sự tình lắm, nói trắng ra chính là đầu óc tương đối đơn giản, thế nên Hà Húc Chi nhiều lần dặn Hà Ngự Chi nên làm thế nào thế nào, nghìn vạn lần đừng nói linh tinh, lúc này mới yên tâm.
Vì thế, ngày hôm sau, Hà Ngự Chi xin sư tôn nghỉ, rồi tới Thúy Vân phong tìm Vân Túc, yêu cầu tỷ thí pháp thuật và võ nghệ một chút.
Nói như vậy là do môn quy Tất Vân tông cấm đấu riêng, nếu đệ tử môn phái muốn luận bàn võ nghệ hoặc giải quyết vài ân oán cá nhân, có thể tới lôi đài trên sân luyện võ trong tông đánh nhau.
Nếu không phải là trận chiến sinh tử, thì phải cam đoan hai bên trong lúc tỷ thí không được làm thương tổn tới tình mạng, không phải ký bất cứ giấy tờ nào khác. Nếu thật sự không hóa giải nổi ân oán, không ngươi chết thì chính là ta chết, thì không thể không ký giấy sinh tử, cho thấy cả hai bên đều tự nguyện, chuyện xảy ra xong không có người nào được tới gây phiền toái cho bên thắng.
Đương nhiên, cũng có một vài người đấu riêng ngay dưới mắt của cao tầng trong môn phái, cũng không tới lôi đài, tình huống này có cả lớn lẫn nhỏ, chỉ cần là tỷ thí đơn thuần, không pha tạp chút ân oán cá nhân nào, lại thêm bối cảnh của đệ tử đó lớn, ví dụ như đệ tử thân truyền của tông chủ hoặc trưởng lão, tông chủ và các trưởng lão còn có thể cho nhau chút thể diện, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chẳng qua nếu trong lúc đấu riêng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ví dụ như thương nặng không chữa trị, ví dụ như tu vi hao tổn, hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì úp mặt vào tường suy nghĩ, nặng thì trục xuất khỏi sơn môn.
Vì thế, chuyện này khá là chính thức, cũng được những người khác chứng kiến, càng không bị người ngoài lên án, Vân Túc và Hà Ngự Chi liền tới lôi đài tỷ thí trên sân luyện võ.
Thực ra chủ ý này là do Hà Húc Chi đưa ra, hắn cảm thấy Vân Túc bị đại ca đánh bại trước mặt mọi người, sẽ càng thêm mất mặt, Hà Ngự Chi đánh bại Vân Túc cũng càng thêm danh chính ngôn thuận.
Có điều kết quả có thế nào, sự thật cũng không phải là thứ hắn có thể đoán trước là được.
Trong góc sân luyện võ có bày vài lôi đài, khoảng cách giữa các lôi đài cách nhau khá xa, có cái không có ai, có cái lại có người đang đánh nhau bên trên, có rất nhiều lôi đài bên dưới có các đệ tử khác vây xung quanh, tất cả những đệ tử này đang thảo luận sôi nổi về tu sĩ đang đánh nhau bên trên, có cao giọng ồn ào, có khe khẽ nói nhỏ.
Có không ít người đang cổ vũ cho những người đang đánh nhau trên đài kia, xiết chặt nắm tay, một bộ dáng khẩn trương kích động, có vài người còn cưỡi pháp bảo trên trời mà xem, còn có người không ngừng mắng chửi thô tục.
Không chỉ vậy, cách lôi đài không xa còn đặt rất nhiều những chiếc bàn dài, trước bàn là những cái đầu người xô đẩy nhau, có bàn chen lấn nhau, có bàn lại khá trống vắng, có điều trên mỗi bàn đều có viết tên của hai người, mọi người vây lại thành từng vòng, mà những người vây xung quanh bàn đều cầm túi trữ vật trên tay ném lên một cái tên trên bàn.
Trước một cái bàn, người vô cùng nhiều, nhao nhao ồn ào, cứ như chợ vỡ, trong miệng mỗi người đều gọi lên tên của hai người, không ngừng cầm túi trữ vật trong tay ném lên bàn.
“Ta cược cho sư huynh Thiên Bảo, sư huynh Thiên Bảo lợi hại nhất, hắn nhất định sẽ thắng!”
“Ta muốn cược cho sư huynh Thừa Đức!”
“Cược cho sư huynh Thiên Bảo!”
“Mẹ nó! Tránh ra! Lão tử muốn cược cho sư đệ Thừa Đức!”
“Tên hỗn đản nào giẫm lên chân ta?”
“Ai đụng vào lão tử? Lăn ra đây cho lão tử!”
“…”
Lại có trước một cái bàn, người cũng ―― nhiều vô cùng, trong miệng họ cũng đang hô tên của hai người khác, cũng lấy linh thạch ra đặt cược.
“Sư đệ đằng trước, cho ta đi nhờ cái! Ta cũng muốn đặt tiền cược!”
“Sư huynh chờ lát đê, ta cũng cược cho sư huynh Khưu Lân mà.”
“Ấy ấy! Đừng có chen nữa! Ta không đánh cược!”
“Sư muội Tiểu Linh, ngươi muốn đặt cược cho sư huynh nào? Là sư huynh Hoàng Dịch hay là sư huynh Khưu Lân? Sư huynh đi đặt cược luôn cho ngươi!”
“Không cần đâu sư huynh, ta tự mình đặt!”
“Hô! Lão tử cuối cùng cũng ra được rồi, thật con mẹ nó nhiều người!”
“Đương nhiên rồi, nhớ năm đó…”
“…”
Tóm lại, nơi này vô cùng náo nhiệt, đệ tử chỉ cần cảm thấy có hứng sẽ đều tới xem người khác tỷ thí hoặc tự mình lên sân khấu, không chỉ có thể tăng thêm kinh nghiệm, mà còn có thể kiếm chút linh thạch tiêu, quả là không thể có lời hơn.
Vì thế, Lang Kha và Vân Túc, Hà Ngự Chi đi tới trước một lôi đài không người, vừa đi vừa giảng giải cho Vân Túc.
Chờ tới khi Vân Túc đã hiểu rõ ràng quy tắc tỷ thí, cũng biết rằng nơi này còn có thể đánh cược, Lang Kha liền đưa Vân Túc và Hà Ngự Chi tới một cái bàn trống có một đệ tử Trúc Cơ kỳ đang ngồi, xung quanh không có đệ tử nào đang đánh cược tiền, cầm hai viên linh thạch trung phẩm trong trữ vật giới ra đưa cho đệ tử canh giữ trước bàn.
“Sư thúc! Ngài tới rồi!” Đệ tử kia cung kính nhận lấy linh thạch, kêu lên.
Lang Kha gật nhẹ đầu, lại giảng giải tiếp, “Đệ tử Tất Vân tông nếu muốn dùng lôi đài nơi này để tỷ thí, thì hai người mỗi bên phải giao một viên linh thạch trung phẩm ra làm tiền thế chấp, nếu lôi đài và kết giới bị hư hao, thì hai viên linh thạch trung phẩm này dùng làm phí sửa chữa, hôm nay Vân huynh tỷ thí với sư đệ, cứ để tại hạ ra tay.”
“Lang sư huynh, thế này không ổn lắm đâu, linh thạch cứ để ta trả đi!” Nói xong Hà Ngự Chi cầm linh thạch đã sớm chuẩn bị đặt lên bàn.
“Có gì mà không ổn? Dù sao một hồi nữa tỷ thí xong ta cũng cầm lại linh thạch thôi mà, ai trả cũng như nhau cả.” Lang Kha vô tình ném linh thạch của Hà Ngự Chi vào lại trong tay hắn.
“Vậy thì đa tạ Lang sư huynh.”
Vì thế, Hà Ngự Chi tiếp lấy linh thạch trung phẩm trong lòng bàn tay, lại lần nữa cất vào túi trữ vật, tuy rằng một viên linh thạch trung phẩm quả thực không coi là nhiều, đổi thành linh thạch hạ phẩm cũng chính là một trăm viên, nhưng Hà Ngự Chi làm đệ tử thân truyền của trưởng lão nội môn, mỗi tháng cũng chỉ có mười viên linh thạch hạ phẩm, mà viên linh thạch trung phẩm trong tay hắn kia là do hắn thường ngày luyện chế pháp bảo bán lấy linh thạch, nếu không, dù cho hắn có là đệ tử nội môn Tất Vân tông, cũng sẽ đói chết mất.
Mà linh thạch hắn kiếm được cũng không chỉ để cho riêng bản thân dùng, mà cả bình thường Hà Húc Chi muốn dùng linh thạch cũng lấy từ chỗ hắn, bởi phí sinh hoạt tháng của Hà Húc Chi càng ít hơn, cho dù có thể làm chút nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến cũng hoàn toàn không đủ dùng, nếu không có Hà Ngự Chi tiếp tế, lấy năng lực của Hà Húc Chi, sẽ không thể sống được dễ chịu trong nội môn như bây giờ.
Mà phản ứng của Vân Túc với Lang Kha chính là gật đầu, sau đó nhìn tình huống trên những bàn xung quanh, Lang Kha sau khi nói cho tên đệ tử Trúc Cơ kỳ kia biết tên của y và Hà Ngự Chi xong thì y liền cầm một túi trữ vật chứa đầy linh thạch tự ném lên phần tên của mình trên bàn.
Linh thạch trong túi trữ vật mà Vân Túc cầm ra số lượng có đại khái khoảng một vạn viên linh thạch trung phẩm, xem ra là định kiếm lời một phen, bởi y đột nhiên nghĩ tới chuyện Tiểu Trúc vô cùng thích linh thạch, không bằng vớt vát chút linh thạch ở đây, dù sao có thể kiếm được linh thạch, làm gì có ai lại từ chối.
Hơn nữa y hoàn toàn không cho rằng bản thân sẽ thất bại, thế nên một vạn viên linh thạch này đến cuối cùng khẳng định có thể nhiều thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất