Chương 104
Mặc Hoa nhặt toàn bộ hơn một trăm túi trữ vật trên mặt đất lên giao cho Vân Túc, đoàn người liền chuẩn bị rời đi.
Không ngờ! Vừa mới định động thân, từ trên đầu vang lên một tiếng xé gió chói tai, chân trời xuất hiện hơn mười đạo lưu quang áp sát mà tới, ngay sau đó có bảy tên tu sĩ thanh niên Hóa Thần kỳ toàn thân xơ xác tiêu điều, cầm bảo kiếm trong tay giơ trước mặt! Bảy người vây quanh tạo thành một Thất Sát kiếm trận.
Mà bên ngoài bảy tên tu sĩ Hóa Thần kỳ này lại có ba mươi sáu tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ cầm bảo kiếm trong tay bay tới từ bốn phương tám hướng với khí thế như thủy triều dâng, tạo thành một Thiên Cương Tam Thập Lục kiếm trận, hình thành một thế vây kín.
Họ vừa xuất hiện đã bao vây bọn Vân Túc tấn công, không cho họ chút cơ hội kịp thở dốc, kiếm kiếm sát chiêu, kiếm khí li ti quẩn quanh.
Nhìn kỹ, hóa ra những tu sĩ này đều là đệ tử Kiếm Tiên môn, mà nhìn y phục này, đều là đệ tử tinh anh trong nội môn, tu vi tuy không cao lắm, nhưng tư chất rất tốt, đều có khả năng vượt cấp chế địch.
Mà kiếm trận mà những người này bày ra cũng là kiếm trận cao cấp mà chỉ có đệ tử nội môn mới có thể được học bày, có uy lực mạnh vô cùng.
Ngay lúc điện quang hỏa thạch này, Thương Thăng phản ứng lại đầu tiên, phất tay áo một cái hình thành một đạo khí lãng mở ra bốn phía, hình thành thế phá không đánh úp về phía tu sĩ Kiếm Tiên môn, mà bảy tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia lập tức phản ứng lại, nhị xứng đôi hợp, dễ dàng ngăn cản được công kích của hắn.
Thương Thăng hơi kinh ngạc, lại động thủ một lần nữa, trên mặt không chút dị sắc, nhưng lại không dám khinh thường, vừa rồi một chiêu hắn ra tay kia dùng ít nhất năm phần công lực, lại bị hóa giải dễ dàng như vậy, có thể thấy được tu vi của những người này không giống đám ô hợp vừa rồi.
Chẳng qua một đại môn phái như Kiếm Tiên môn, người tài ba nhiều không đếm nổi, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Tiếp đó là Vân Túc, y từng ở Kiếm Tiên môn, từng lĩnh hội sự lợi hại của hai kiếm trận cấp cao này, tuy rằng bình thường y chỉ ở yên trong phòng, nhưng những đệ tử nội môn này y đều biết mặt hơn nửa, càng biết tu vi của họ cao, đương nhiên không dám thả lỏng chút nào, kiếm chiêu ra tay sắc bén, không mềm lòng lưu tình bởi từng là đồng môn.
“Chư vị là đệ tử Kiếm Tiên môn? Vì sao lại phải đuổi giết chúng ta?” Thương Thăng vừa so chiêu vừa hỏi.
Nhưng nghe thấy câu hỏi của Thương Thăng, những đệ tử Kiếm Tiên môn này cũng không đáp lời, động tác trên tay càng hung hiểm hơn, hai đại kiếm trận phối hợp với nhau, trận hình biến hóa không ngừng, tách mấy người Vân Túc ra, để họ không thể viện thủ cho nhau.
Cung Tiểu Trúc trong lòng Vân Túc run rẩy, bởi tâm trí của hắn bây giờ như trẻ nhỏ, thế nên không biết dùng pháp lực, không khác gì một phế nhân, chẳng qua nhờ có Vân Túc bảo vệ nên lông tóc vô thương. Cung Tiểu Trúc có vẻ cũng biết lúc này không thể quấy rầy Vân Túc, thế nên không nói một lời, chỉ nghe từng tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai.
Vân Túc bởi vừa phải đối phó với kiếm tu xung quanh, vừa phải quan tâm tới Cung Tiểu Trúc trong lòng, kiếm chiêu vừa ra, rồng vàng rít gào, ứng phó tuy không tới mức chịu thiệt, nhưng cũng phải cố hết sức.
Mà một trượng xung quanh Thương Thăng không có người nào dám tiến tới, hơn nữa, trong mười kiếm tu Hóa Thần kỳ chiếm đa số, không thể đối đầu với hắn được, cũng chỉ có thể thất bại thảm hại.
Bởi tu vi của Thương Thăng cao nhất, người đối phó với hắn cũng nhiều nhất, cũng bởi hắn là ma tu, chiêu thức ra có chút tàn nhẫn. Thế nên tu vi của Thương Thăng chưa khôi phục nhưng đối phó với vài tu sĩ Hóa Thần kỳ vẫn không phải cố hết sức.
Chỉ chốc lát sau, kiếm tu xung quanh hắn tử thương hơn nữa, chưa nói tới đã chết, kiếm tu mới chỉ trọng thương tình huống cũng thê thảm mười phần, không phải thiếu mất nửa bên đầu thì chính là không tay không chân, thậm chí còn có người bị phế tu vi, ngay cả có còn sống, cũng không có cách nào đánh trả.
Tiếng xé gió chấn thiên và tiếng đao kiếm va chạm vào nhau chói tai vang vọng phạm vi mấy chục dặm, pháp thuật và pháp thuật chạm vào nhau mang tới tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mười đạo lưu quang màu sắc không giống nhau xuyên giữa ngọn núi, khi những đạo lưu quang đã biến mất, thay thế là rải rác những tu sĩ rơi xuống đỉnh núi, lọt vào bụi cỏ cây thấp thoáng mất bóng hình.
Hai bên hơn chục người đánh nhau mất vài canh giờ, tuy rằng người bên Vân Túc thế đơn lực bạc, nhưng trong đó có một lão tổ Xuất Khiếu kỳ, chống lại mấy chục đệ tử Kiếm Tiên môn vẫn thắng không chút bất ngờ.
Thời gian trôi qua nhanh, giết chết mấy người cuối cùng, Thương Thăng và Vân Túc thu tay lại, Mặc Hoa đi xuyên qua những xác chết trên đỉnh núi, quét dọc chiến trường, thấy người còn chưa chết lại bổ thêm mấy chưởng, lại đốt những thi thể kia thành tro tàn, hủy thi diệt tích, cố không để lại chút dấu vết đánh nhau, thu hồi mấy chục cái túi trữ vật giao lại cho Vân Túc.
Trải qua một hồi chém giết thảm thiết, Mặc Hoa thì không sao, trên người không có một dấu vết bị thương, mà Trình Hạo thì thê thảm, pháp bào trên người bị kiếm chém thành mảnh nhỏ, vết máu đầy người, mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi, không khác nào ăn mày cả.
Vân Túc kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật, nhìn thấy trong túi trữ vật có vài thứ thích hợp cho Mặc Hoa và Trình Hạo dùng, liền ném chúng cho hai người, còn lại thì đều cất vào trữ vật giới của mình, dùng làm tài nguyên gây dựng môn phái sau này, tuy rằng trên người y và Cung Tiểu Trúc không thiếu những tài nguyên tu luyện này, thành lập một môn phái thừa sức nhưng làm gì có ai ngại nhiều, tài nguyên tu luyện dù sao cũng có một ngày dùng hết.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn mau rời khỏi nơi này đi!” Thương Thăng thấy hai người đã dọn xong bãi chiến trường, đi tới cạnh Vân Túc nói với y.
Thấy Vân Túc gật đầu, hắn liền tiến lên vài bước, bấm thủ quyết, trong miệng mặc niệm mấy câu mơ hồ, thiên không phía trước hắn xé mở một cánh cửa cao hơn một người, sau đó có một đạo hắc quang phát tán từ trong cơ thể hắn, dần mở rộng tới khi bao phủ cả bốn người, quang đoàn bọc lấy mấy người vọt vào cánh cửa kia, cửa cũng chầm chậm khép kín lại.
Nhìn kỹ, xung quanh là núi, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy đâu!
Cùng lúc đó, hậu viện đại điện Hồng Yên Kiếm Tiên môn, một tu sĩ thiếu niên vừa mới đột phá Kim Đan kỳ bước vào Nguyên Anh sơ kỳ đang luyện kiếm, lúc này một nữ tu Nguyên Anh trung kỳ bước nhanh tới cạnh hắn hành lễ qua loa, nói ra lí do tới, ngữ khí có chút nôn nóng, “Môn chủ, sư tôn mời ngài mau qua một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Thiếu niên ngừng chiêu kiếm lại, thanh kiếm được thu hồi, sửa sang lại y phục, “Hả? Ngươi có biết là có chuyện gì không?”
“Hồi môn chủ, mới vừa rồi, ở Ngọc Phù đường có một trăm bốn mươi ba ngọc phù bị vỡ nát, bây giờ Đan Vân tôn giả cũng đang ở Ngọc Phù đường.”
Thiếu niên nhíu mày, trầm ngâm một lát, vẫy tay nói, “Được, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi!”
“Vâng.” Nữ tu khom lưng rồi ra khỏi cửa đại điện Hồng Uyên.
Thiếu niên xoay người vào phòng, thay y phục, lúc này mới dùng vẻ mặt túc mục đi ra khỏi điện.
Thiếu niên này chính là Lâm Húc mới kế nhiệm môn chủ Kiếm Tiên môn không lâu, người này đơn linh căn thuộc tính kim, nay vừa qua một trăm tuổi đã đột phá Kim Đan kỳ, là thiên tài tu kiếm đạo, thiên tư thông minh, tôn sư trọng đạo, bình thường cao nhã, nhưng cũng sát phạt quả quyết trong những công việc chung.
Bởi lúc Trúc Cơ vẫn còn là thành niên, thế nên tới tận bây giờ, dung mạo cũng là một bộ dáng ngây thơ chưa thoát khỏi dáng vẻ của thiếu niên.
Thực ra từ lúc hắn kế nhiệm tới giờ, bởi sư tôn qua đời, không có ai giúp đỡ, hành tẩu có chút gian nan, đại đa số trưởng lão đều không nghe sự chỉ đạo của hắn, thậm chí đối nghịch với hắn, nếu không phải là ảnh hưởng mà môn chủ tiền nhiệm xây dựng quá sâu đậm, lại thêm vào những người này kiêng kị sư tổ hắn, cũng chính là sư tôn của môn chủ tiền nhiệm, còn thêm vào thiên phạt và thiên hữu của Kiếm Tiên môn, chỉ sợ Lâm Húc đã sớm đi đời nhà ma.
Thế nên, cho dù hắn một thân bản sự, cũng không được phát huy.
Sư tổ của Lâm Húc mấy trăm năm trước xuất môn ngao du, khi tông chủ tiền nhiệm qua đời cũng từng trở về một lần, đợi lễ tang kết thúc lại đi, trước khi đi có đưa cho Lâm Húc một ngọc phù, đây là chuyện tầng cao Kiếm Tiên môn đều biết.
Lại nói tiếp, lúc vị sư tổ này trở về cũng từng điều tra nguyên nhân tử vong của môn chủ tiền nhiệm, tục truyền, tra ra được chân tướng là do một môn phái phụ thuộc môn phái đối địch phái thám tử, giấu tu vi xâm nhập nội bộ Kiếm Tiên môn, hơn nữa còn trở thành đệ tử ký danh của môn chủ tiền nhiệm, dưới cơ duyên xảo hợp hạ độc cho môn chủ.
Có được kết quả này, lão tổ nuốt không trôi cơn tức, vì thế liền tới tìm môn phái phụ thuộc môn phái đối địch kia gây phiền phức, khiến cho phạm vi trăm dặm trong môn phái này không còn một ngọn cỏ, đệ tử trong môn không còn ai sống sót, lúc ấy, cảnh tượng kia phải gọi là xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Hơn nữa vị lão tổ này còn cảnh cáo môn phái đối địch kia, nếu họ không quản lý người trong môn phái cho tốt, lão sẽ sống chết với họ không ngừng, náo loạn họ tới gà chó không yên, dù sao cũng là một ý: đấu tới cùng!
Thế nên không chỉ đệ tử Kiếm Tiên môn, mà toàn bộ môn phái đại lục Huyền Thiên đều biết môn chủ đương nhiệm tuy rằng trẻ tuổi, thực lực cũng không đủ cho kẻ dưới phục tùng, nhưng cũng không phải là người mà người bình thường có thể chọc vào, bởi vì hậu thuẫn sau lưng người ta mạnh.
Lâm Húc vừa tới Ngọc Phù đường đã gặp được trưởng lão Ngọc Phù đường khom lưng đứng trước mặt Đan Vân tôn giả, mà Đan Vân tôn giả đang tựa vào ghế, chậm rãi bưng chén trà loãng trước mặt, ghét bỏ nói, “Nước trà này màu sắc thật khó coi, lần sau phải đổi loại khác.” Nói tới không cho phép người khác nghi ngờ.
“Kiến quá môn chủ.” Trưởng lão Ngọc Phù đường nghe thấy lời Đan Vân tôn giả nói, liên tục nói phải, thấy Lâm Húc đi vào vội vàng khom lưng hành lễ, mà Đan Vân tôn giả thấy Lâm Húc vào cũng chỉ gật đầu một cái.
“Thường trưởng lão, Lý trưởng lão.” Lâm Húc gật đầu với hai người, lập tức ngồi trên chính đường, “Chuyện đệ tử nội môn bỏ mình là một chuyện quan trọng, ta đã biết, có điều Vân Túc chỉ là một tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ không có bản sự này, chẳng lẽ sau lưng y có người tương trợ? Thường trưởng lão có biết không?”
Đan Vân tôn giả bổn danh họ Thường, “Vân Túc quả thực có cao nhân tương trợ, theo ta được biết, người này lúc này đang ở cạnh Vân Túc, dính lấy y như hình với bóng, tu vi có vẻ ở ngoài Xuất Khiếu kỳ, chẳng qua tạm thời còn chưa gặp được người này, thế nên không chắc chắn lắm, chỉ là theo lời của người trở về bẩm báo, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ này tướng mạo giống Vân Túc bảy tám phần.”
“Dung mạo tương tự bảy tám phần?” Lý trưởng lão vừa bưng nước trà cho Lâm Húc, còn chưa kịp ngồi xuống, trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi lãnh khí, “Chẳng lẽ là Huyết Sát tôn giả!”
Lúc ấy Vân Túc bị trục xuất khỏi Kiếm Tiên môn, Lý trưởng lão cũng ở đó, mà cảnh tượng trong bàn ảo ảnh, ký ức của Lý trưởng lão hãy còn mới mẻ, tuy rằng có rất nhiều đệ tử Kiếm Tiên môn đều không biết sự tích của Thương Thăng, nhưng rất nhiều tầng cao Kiếm Tiên môn đều biết Huyết Sát tôn giả lúc ấy là một ma tu bừa bãi tới cỡ nào, rất nhiều tiên tu biết hắn cũng không thể làm gì. Tuy rằng Huyết Sát tôn giả im lặng mấy chục năm, nhưng người biết tới cái tên Huyết Sát tôn giả này đều giữ kín như bưng.
Mà Thương Thăng biến mất vài thập niên này, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã sớm bị kẻ thù nào đó sát hại.
Thế nên Lý trưởng lão lúc này biết được hành tung của Huyết Sát tôn giả, quả là có chút kinh ngạc, nhưng không sợ hãi chút nào, dù sao Thương Thăng có mạnh thế nào cũng không đấu lại được toàn bộ Kiếm Tiên môn, hơn nữa Lý trưởng lão cũng không thù hận gì với hắn, quả là một chút cũng không cần lo lắng.
Không cần biết có phải là Huyết Sát tôn giả hay không, dù sao chỉ cần biết rằng kẻ nào giúp Vân Túc đều là kẻ thù của Kiếm Tiên môn họ, hơn nữa càng quan trọng hơn là người kia còn là ma tu, lại thêm Đan Vân tôn giả nói đến Vân Túc đã sớm trụy nhập ma đạo, từ tiên tu chuyển sang ma tu, nên họ càng có lý do phái người tới tróc nã bọn Vân Túc.
Tà ma ngoại đạo, kẻ nào cũng cần phải diệt trừ, chắc chắn các vị tiên tu của đại lục Huyền Thiên cũng nhất định không có dị nghị gì.
Không ngờ! Vừa mới định động thân, từ trên đầu vang lên một tiếng xé gió chói tai, chân trời xuất hiện hơn mười đạo lưu quang áp sát mà tới, ngay sau đó có bảy tên tu sĩ thanh niên Hóa Thần kỳ toàn thân xơ xác tiêu điều, cầm bảo kiếm trong tay giơ trước mặt! Bảy người vây quanh tạo thành một Thất Sát kiếm trận.
Mà bên ngoài bảy tên tu sĩ Hóa Thần kỳ này lại có ba mươi sáu tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ cầm bảo kiếm trong tay bay tới từ bốn phương tám hướng với khí thế như thủy triều dâng, tạo thành một Thiên Cương Tam Thập Lục kiếm trận, hình thành một thế vây kín.
Họ vừa xuất hiện đã bao vây bọn Vân Túc tấn công, không cho họ chút cơ hội kịp thở dốc, kiếm kiếm sát chiêu, kiếm khí li ti quẩn quanh.
Nhìn kỹ, hóa ra những tu sĩ này đều là đệ tử Kiếm Tiên môn, mà nhìn y phục này, đều là đệ tử tinh anh trong nội môn, tu vi tuy không cao lắm, nhưng tư chất rất tốt, đều có khả năng vượt cấp chế địch.
Mà kiếm trận mà những người này bày ra cũng là kiếm trận cao cấp mà chỉ có đệ tử nội môn mới có thể được học bày, có uy lực mạnh vô cùng.
Ngay lúc điện quang hỏa thạch này, Thương Thăng phản ứng lại đầu tiên, phất tay áo một cái hình thành một đạo khí lãng mở ra bốn phía, hình thành thế phá không đánh úp về phía tu sĩ Kiếm Tiên môn, mà bảy tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia lập tức phản ứng lại, nhị xứng đôi hợp, dễ dàng ngăn cản được công kích của hắn.
Thương Thăng hơi kinh ngạc, lại động thủ một lần nữa, trên mặt không chút dị sắc, nhưng lại không dám khinh thường, vừa rồi một chiêu hắn ra tay kia dùng ít nhất năm phần công lực, lại bị hóa giải dễ dàng như vậy, có thể thấy được tu vi của những người này không giống đám ô hợp vừa rồi.
Chẳng qua một đại môn phái như Kiếm Tiên môn, người tài ba nhiều không đếm nổi, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Tiếp đó là Vân Túc, y từng ở Kiếm Tiên môn, từng lĩnh hội sự lợi hại của hai kiếm trận cấp cao này, tuy rằng bình thường y chỉ ở yên trong phòng, nhưng những đệ tử nội môn này y đều biết mặt hơn nửa, càng biết tu vi của họ cao, đương nhiên không dám thả lỏng chút nào, kiếm chiêu ra tay sắc bén, không mềm lòng lưu tình bởi từng là đồng môn.
“Chư vị là đệ tử Kiếm Tiên môn? Vì sao lại phải đuổi giết chúng ta?” Thương Thăng vừa so chiêu vừa hỏi.
Nhưng nghe thấy câu hỏi của Thương Thăng, những đệ tử Kiếm Tiên môn này cũng không đáp lời, động tác trên tay càng hung hiểm hơn, hai đại kiếm trận phối hợp với nhau, trận hình biến hóa không ngừng, tách mấy người Vân Túc ra, để họ không thể viện thủ cho nhau.
Cung Tiểu Trúc trong lòng Vân Túc run rẩy, bởi tâm trí của hắn bây giờ như trẻ nhỏ, thế nên không biết dùng pháp lực, không khác gì một phế nhân, chẳng qua nhờ có Vân Túc bảo vệ nên lông tóc vô thương. Cung Tiểu Trúc có vẻ cũng biết lúc này không thể quấy rầy Vân Túc, thế nên không nói một lời, chỉ nghe từng tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai.
Vân Túc bởi vừa phải đối phó với kiếm tu xung quanh, vừa phải quan tâm tới Cung Tiểu Trúc trong lòng, kiếm chiêu vừa ra, rồng vàng rít gào, ứng phó tuy không tới mức chịu thiệt, nhưng cũng phải cố hết sức.
Mà một trượng xung quanh Thương Thăng không có người nào dám tiến tới, hơn nữa, trong mười kiếm tu Hóa Thần kỳ chiếm đa số, không thể đối đầu với hắn được, cũng chỉ có thể thất bại thảm hại.
Bởi tu vi của Thương Thăng cao nhất, người đối phó với hắn cũng nhiều nhất, cũng bởi hắn là ma tu, chiêu thức ra có chút tàn nhẫn. Thế nên tu vi của Thương Thăng chưa khôi phục nhưng đối phó với vài tu sĩ Hóa Thần kỳ vẫn không phải cố hết sức.
Chỉ chốc lát sau, kiếm tu xung quanh hắn tử thương hơn nữa, chưa nói tới đã chết, kiếm tu mới chỉ trọng thương tình huống cũng thê thảm mười phần, không phải thiếu mất nửa bên đầu thì chính là không tay không chân, thậm chí còn có người bị phế tu vi, ngay cả có còn sống, cũng không có cách nào đánh trả.
Tiếng xé gió chấn thiên và tiếng đao kiếm va chạm vào nhau chói tai vang vọng phạm vi mấy chục dặm, pháp thuật và pháp thuật chạm vào nhau mang tới tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mười đạo lưu quang màu sắc không giống nhau xuyên giữa ngọn núi, khi những đạo lưu quang đã biến mất, thay thế là rải rác những tu sĩ rơi xuống đỉnh núi, lọt vào bụi cỏ cây thấp thoáng mất bóng hình.
Hai bên hơn chục người đánh nhau mất vài canh giờ, tuy rằng người bên Vân Túc thế đơn lực bạc, nhưng trong đó có một lão tổ Xuất Khiếu kỳ, chống lại mấy chục đệ tử Kiếm Tiên môn vẫn thắng không chút bất ngờ.
Thời gian trôi qua nhanh, giết chết mấy người cuối cùng, Thương Thăng và Vân Túc thu tay lại, Mặc Hoa đi xuyên qua những xác chết trên đỉnh núi, quét dọc chiến trường, thấy người còn chưa chết lại bổ thêm mấy chưởng, lại đốt những thi thể kia thành tro tàn, hủy thi diệt tích, cố không để lại chút dấu vết đánh nhau, thu hồi mấy chục cái túi trữ vật giao lại cho Vân Túc.
Trải qua một hồi chém giết thảm thiết, Mặc Hoa thì không sao, trên người không có một dấu vết bị thương, mà Trình Hạo thì thê thảm, pháp bào trên người bị kiếm chém thành mảnh nhỏ, vết máu đầy người, mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi, không khác nào ăn mày cả.
Vân Túc kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật, nhìn thấy trong túi trữ vật có vài thứ thích hợp cho Mặc Hoa và Trình Hạo dùng, liền ném chúng cho hai người, còn lại thì đều cất vào trữ vật giới của mình, dùng làm tài nguyên gây dựng môn phái sau này, tuy rằng trên người y và Cung Tiểu Trúc không thiếu những tài nguyên tu luyện này, thành lập một môn phái thừa sức nhưng làm gì có ai ngại nhiều, tài nguyên tu luyện dù sao cũng có một ngày dùng hết.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn mau rời khỏi nơi này đi!” Thương Thăng thấy hai người đã dọn xong bãi chiến trường, đi tới cạnh Vân Túc nói với y.
Thấy Vân Túc gật đầu, hắn liền tiến lên vài bước, bấm thủ quyết, trong miệng mặc niệm mấy câu mơ hồ, thiên không phía trước hắn xé mở một cánh cửa cao hơn một người, sau đó có một đạo hắc quang phát tán từ trong cơ thể hắn, dần mở rộng tới khi bao phủ cả bốn người, quang đoàn bọc lấy mấy người vọt vào cánh cửa kia, cửa cũng chầm chậm khép kín lại.
Nhìn kỹ, xung quanh là núi, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy đâu!
Cùng lúc đó, hậu viện đại điện Hồng Yên Kiếm Tiên môn, một tu sĩ thiếu niên vừa mới đột phá Kim Đan kỳ bước vào Nguyên Anh sơ kỳ đang luyện kiếm, lúc này một nữ tu Nguyên Anh trung kỳ bước nhanh tới cạnh hắn hành lễ qua loa, nói ra lí do tới, ngữ khí có chút nôn nóng, “Môn chủ, sư tôn mời ngài mau qua một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Thiếu niên ngừng chiêu kiếm lại, thanh kiếm được thu hồi, sửa sang lại y phục, “Hả? Ngươi có biết là có chuyện gì không?”
“Hồi môn chủ, mới vừa rồi, ở Ngọc Phù đường có một trăm bốn mươi ba ngọc phù bị vỡ nát, bây giờ Đan Vân tôn giả cũng đang ở Ngọc Phù đường.”
Thiếu niên nhíu mày, trầm ngâm một lát, vẫy tay nói, “Được, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi!”
“Vâng.” Nữ tu khom lưng rồi ra khỏi cửa đại điện Hồng Uyên.
Thiếu niên xoay người vào phòng, thay y phục, lúc này mới dùng vẻ mặt túc mục đi ra khỏi điện.
Thiếu niên này chính là Lâm Húc mới kế nhiệm môn chủ Kiếm Tiên môn không lâu, người này đơn linh căn thuộc tính kim, nay vừa qua một trăm tuổi đã đột phá Kim Đan kỳ, là thiên tài tu kiếm đạo, thiên tư thông minh, tôn sư trọng đạo, bình thường cao nhã, nhưng cũng sát phạt quả quyết trong những công việc chung.
Bởi lúc Trúc Cơ vẫn còn là thành niên, thế nên tới tận bây giờ, dung mạo cũng là một bộ dáng ngây thơ chưa thoát khỏi dáng vẻ của thiếu niên.
Thực ra từ lúc hắn kế nhiệm tới giờ, bởi sư tôn qua đời, không có ai giúp đỡ, hành tẩu có chút gian nan, đại đa số trưởng lão đều không nghe sự chỉ đạo của hắn, thậm chí đối nghịch với hắn, nếu không phải là ảnh hưởng mà môn chủ tiền nhiệm xây dựng quá sâu đậm, lại thêm vào những người này kiêng kị sư tổ hắn, cũng chính là sư tôn của môn chủ tiền nhiệm, còn thêm vào thiên phạt và thiên hữu của Kiếm Tiên môn, chỉ sợ Lâm Húc đã sớm đi đời nhà ma.
Thế nên, cho dù hắn một thân bản sự, cũng không được phát huy.
Sư tổ của Lâm Húc mấy trăm năm trước xuất môn ngao du, khi tông chủ tiền nhiệm qua đời cũng từng trở về một lần, đợi lễ tang kết thúc lại đi, trước khi đi có đưa cho Lâm Húc một ngọc phù, đây là chuyện tầng cao Kiếm Tiên môn đều biết.
Lại nói tiếp, lúc vị sư tổ này trở về cũng từng điều tra nguyên nhân tử vong của môn chủ tiền nhiệm, tục truyền, tra ra được chân tướng là do một môn phái phụ thuộc môn phái đối địch phái thám tử, giấu tu vi xâm nhập nội bộ Kiếm Tiên môn, hơn nữa còn trở thành đệ tử ký danh của môn chủ tiền nhiệm, dưới cơ duyên xảo hợp hạ độc cho môn chủ.
Có được kết quả này, lão tổ nuốt không trôi cơn tức, vì thế liền tới tìm môn phái phụ thuộc môn phái đối địch kia gây phiền phức, khiến cho phạm vi trăm dặm trong môn phái này không còn một ngọn cỏ, đệ tử trong môn không còn ai sống sót, lúc ấy, cảnh tượng kia phải gọi là xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Hơn nữa vị lão tổ này còn cảnh cáo môn phái đối địch kia, nếu họ không quản lý người trong môn phái cho tốt, lão sẽ sống chết với họ không ngừng, náo loạn họ tới gà chó không yên, dù sao cũng là một ý: đấu tới cùng!
Thế nên không chỉ đệ tử Kiếm Tiên môn, mà toàn bộ môn phái đại lục Huyền Thiên đều biết môn chủ đương nhiệm tuy rằng trẻ tuổi, thực lực cũng không đủ cho kẻ dưới phục tùng, nhưng cũng không phải là người mà người bình thường có thể chọc vào, bởi vì hậu thuẫn sau lưng người ta mạnh.
Lâm Húc vừa tới Ngọc Phù đường đã gặp được trưởng lão Ngọc Phù đường khom lưng đứng trước mặt Đan Vân tôn giả, mà Đan Vân tôn giả đang tựa vào ghế, chậm rãi bưng chén trà loãng trước mặt, ghét bỏ nói, “Nước trà này màu sắc thật khó coi, lần sau phải đổi loại khác.” Nói tới không cho phép người khác nghi ngờ.
“Kiến quá môn chủ.” Trưởng lão Ngọc Phù đường nghe thấy lời Đan Vân tôn giả nói, liên tục nói phải, thấy Lâm Húc đi vào vội vàng khom lưng hành lễ, mà Đan Vân tôn giả thấy Lâm Húc vào cũng chỉ gật đầu một cái.
“Thường trưởng lão, Lý trưởng lão.” Lâm Húc gật đầu với hai người, lập tức ngồi trên chính đường, “Chuyện đệ tử nội môn bỏ mình là một chuyện quan trọng, ta đã biết, có điều Vân Túc chỉ là một tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ không có bản sự này, chẳng lẽ sau lưng y có người tương trợ? Thường trưởng lão có biết không?”
Đan Vân tôn giả bổn danh họ Thường, “Vân Túc quả thực có cao nhân tương trợ, theo ta được biết, người này lúc này đang ở cạnh Vân Túc, dính lấy y như hình với bóng, tu vi có vẻ ở ngoài Xuất Khiếu kỳ, chẳng qua tạm thời còn chưa gặp được người này, thế nên không chắc chắn lắm, chỉ là theo lời của người trở về bẩm báo, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ này tướng mạo giống Vân Túc bảy tám phần.”
“Dung mạo tương tự bảy tám phần?” Lý trưởng lão vừa bưng nước trà cho Lâm Húc, còn chưa kịp ngồi xuống, trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi lãnh khí, “Chẳng lẽ là Huyết Sát tôn giả!”
Lúc ấy Vân Túc bị trục xuất khỏi Kiếm Tiên môn, Lý trưởng lão cũng ở đó, mà cảnh tượng trong bàn ảo ảnh, ký ức của Lý trưởng lão hãy còn mới mẻ, tuy rằng có rất nhiều đệ tử Kiếm Tiên môn đều không biết sự tích của Thương Thăng, nhưng rất nhiều tầng cao Kiếm Tiên môn đều biết Huyết Sát tôn giả lúc ấy là một ma tu bừa bãi tới cỡ nào, rất nhiều tiên tu biết hắn cũng không thể làm gì. Tuy rằng Huyết Sát tôn giả im lặng mấy chục năm, nhưng người biết tới cái tên Huyết Sát tôn giả này đều giữ kín như bưng.
Mà Thương Thăng biến mất vài thập niên này, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã sớm bị kẻ thù nào đó sát hại.
Thế nên Lý trưởng lão lúc này biết được hành tung của Huyết Sát tôn giả, quả là có chút kinh ngạc, nhưng không sợ hãi chút nào, dù sao Thương Thăng có mạnh thế nào cũng không đấu lại được toàn bộ Kiếm Tiên môn, hơn nữa Lý trưởng lão cũng không thù hận gì với hắn, quả là một chút cũng không cần lo lắng.
Không cần biết có phải là Huyết Sát tôn giả hay không, dù sao chỉ cần biết rằng kẻ nào giúp Vân Túc đều là kẻ thù của Kiếm Tiên môn họ, hơn nữa càng quan trọng hơn là người kia còn là ma tu, lại thêm Đan Vân tôn giả nói đến Vân Túc đã sớm trụy nhập ma đạo, từ tiên tu chuyển sang ma tu, nên họ càng có lý do phái người tới tróc nã bọn Vân Túc.
Tà ma ngoại đạo, kẻ nào cũng cần phải diệt trừ, chắc chắn các vị tiên tu của đại lục Huyền Thiên cũng nhất định không có dị nghị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất