Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 1:
"Dì Cảnh——"
"Dì Cảnh, dì Cảnh dì ở nhà không?"
Trong phòng, trong TV đen trắng đang hát "Tay trái kiếm, tay phải đao, can đảm chiếu sáng càn khôn âm dương. Ngũ hoa mã, thiên kim cầu, thiết huyết vung liền chính nghĩa văn chương.”
Cảnh Hựu Cầm giẫm lên máy may, vừa làm quần áo, vừa liếc nhìn TV.
Nghe thấy tiếng gõ cửa quá to, bà ta theo bản năng nhíu mày.
Chờ khi mở cửa, mặt mày không vui đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Làm sao vậy, Trùng Trùng, hoảng hốt làm gì?"
Người còn chưa đối mặt, dịu dàng đã đến trước.
"Dì Cảnh, Miêu Miêu rơi xuống nước."
"Cái gì?!"
"Rơi xuống nước? Làm sao mà rơi xuống nước, con bé bây giờ thế nào?”
“Hai người lại chạy đi đâu chơi thế?”
Cảnh Hựu Cầm vội vàng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Tùng Kỳ, lúc này mới chú ý tới cô bé cũng một thân chật vật.
Tùng Kỳ cả người ướt sũng, mái tóc dài xoăn tự nhiên dính lại một khối, tóc trên cổ còn treo mấy cọng cỏ nước, cả người tỏa ra mùi cỏ nước tanh nhàn nhạt, vừa ngửi thấy mùi đã biết là sông đào bảo vệ thành bên cạnh.
"Ở bệnh viện thứ ba."
Làm sao mà còn vào còn vào bệnh viện, thế này là nghiêm trọng tới thế nào!!
Môi Cảnh Hựu Cầm trắng bệch, thân thể lắc lư đứng không vững.
"Các người rốt cuộc làm gì, đang yên đang lành, sao lại đưa Miêu Miêu xuống sông?"
Ngữ điệu của bà ta nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại rất chói tai.
Trong lòng Tùng Kỳ buồn bực, có một tí xíu không thoải mái.
Muốn nói không phải là mình dẫn Miêu Miêu đi ra ngoài, rõ ràng là...
Nhưng thấy lo lắng nơi đáy mắt Cảnh Hựu Cầm, suy sét đến tình huống của Miêu Miêu lại vội vàng nuốt về.
Đưa tay đỡ bà ta: "Dì Cảnh, lúc con vớt Miêu Miêu lên thì phát hiện cậu ấy không chỉ bị sặc nước, trên trán còn đang chảy máu, không biết trước khi rơi xuống nước còn có chuyện gì xảy ra. ”
"Bác sĩ nói, vì chấn thương sọ não, cho nên còn hôn mê, dì anh chóng cầm theo đồ thay giặt và tiền đi đến bệnh viện thứ ba đi."
Cảnh Hựu Cầm nghe thấy tin con gái hôn mê, trong lòng trầm xuống.
Lại nghe đến nửa câu sau thì tức giận sôi cả máu, khó tránh khỏi có hơi thất thố oán giận: "Tùng Kỳ, cháu và Miêu Miêu chơi thân, tiền thuốc men cũng không chịu trả thay chút, vạn nhất bác sĩ thấy không có người trả tiền, không điều trị cho Miêu Miêu, chậm trễ thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, căn bản không cho Tùng Kỳ thời gian phản bác, xoay người quay về phòng lấy ví tiền, tùy tiện lấy một bộ quần áo rồi chạy đến bệnh viện.
Tùng Kỳ:...
Nhưng hôm nay cháu ra ngoài không cầm tiền.
Cô không đi theo đến bệnh viện, trực tiếp xuống lầu về nhà thay quần áo.
Hứa Tuệ Anh đang soạn bài dạy.
Nghe được tiếng mở cửa, đoán được giờ này về nhà chỉ có thể là con gái, bà không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói một câu: "Hôm nay trở về sớm thế!”
Bình thường vừa đến kỳ nghỉ, Tùng Kỳ nhà họ giống như con mèo con cún nghẹn đến phát điên chạy ra khỏi lồng.
Không ở bên ngoài chơi cả một ngày tuyệt đối không về nhà.
Cô thà leo núi, đi đường, đi đến bờ sông ngẩn người...
Có một câu nói, chính là muốn dành hết thời gian ở bên ngoài, còn lời đẹp ý hay bảo ngồi ở nhà không có cảm giác đang nghỉ lễ.
Cũng không biết lấy đâu ra nhiều tật xấu như thế.
"Mẹ ~~~~~~ "
Nghe cái giọng này hai mươi năm, ý là làm nũng uất ức.
Bàn tay cầm bút của Hứa Tuệ Anh dừng lại chút, đang định hỏi con gái lại làm trò gì nữa.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt trong nháy mắt trợn tròn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hứa Tuệ Anh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh lấy khăn khô: "Một thân ướt đẫm của con là làm sao vậy?”
Cả người ướt đẫm, áo sơ mi rộng thùng thình dán sát vào người, ngực là ngực, eo là eo, đường cong lộ ra rất rõ ràng, Hứa Tuệ Anh nghĩ đến con gái như thế này một đường chạy về nhà, không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, mặt thoáng cái đã đen xì.
"Là Miêu Miêu đó."
"Có quan hệ gì với Miêu Miêu trên lầu?"
"Cậu ấy rơi xuống sông, con đi xuống vớt cậu ấy."
Tùng Kỳ nhận lấy khăn mặt, tay vừa nhấc lên được một nửa, lại buông xuống.
Ném khăn tắm lên lưng ghế, chạy vào phòng tắm: "Mẹ, sau lại nói, con đi tắm gội đầu trước, mùi nước này làm con muốn phun ra."
Hứa Tuệ Anh:...
Thật sự thì hơi hôi thối thật.
Đứa con gái chết tiệt này, lời nói không rõ ràng, rớt thế nào, người hiện tại làm sao, có quan hệ với cô hay không, không hề đề cập tới. Hứa Tuệ Anh vừa lo lắng Khúc Miêu Miêu trên lầu, vừa cân nhắc việc này có liên quan gì với con gái nhà mình hay không.
Chờ Tùng Kỳ tắm rửa xong vừa ra ngoài, Hứa Tuệ Anh đã vội vàng giữ cô tới ghế, nắm khăn mặt giúp cô lau tóc.
Vừa lau vừa chất vấn: "Là rơi xuống sông gần nhà chúng ta sao?”
"Vâng."
"Có lan can, làm sao mà có thể ngã xuống?"
Lan can cao gần một mét ba.
"Con không biết."
"Hai người các con cùng nhau ra ngoài sao lại không biết, thông báo cho dì Cảnh của con chưa, dì Cảnh hỏi con thì con cũng trả lời như vậy?"
"Mẹ~~"
"Con làm gì biết tình huống là sao đâu, hai chúng con quả thật cùng nhau ra ngoài, nhưng con đi làm bóng đèn mà."
"Dì Cảnh, dì Cảnh dì ở nhà không?"
Trong phòng, trong TV đen trắng đang hát "Tay trái kiếm, tay phải đao, can đảm chiếu sáng càn khôn âm dương. Ngũ hoa mã, thiên kim cầu, thiết huyết vung liền chính nghĩa văn chương.”
Cảnh Hựu Cầm giẫm lên máy may, vừa làm quần áo, vừa liếc nhìn TV.
Nghe thấy tiếng gõ cửa quá to, bà ta theo bản năng nhíu mày.
Chờ khi mở cửa, mặt mày không vui đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Làm sao vậy, Trùng Trùng, hoảng hốt làm gì?"
Người còn chưa đối mặt, dịu dàng đã đến trước.
"Dì Cảnh, Miêu Miêu rơi xuống nước."
"Cái gì?!"
"Rơi xuống nước? Làm sao mà rơi xuống nước, con bé bây giờ thế nào?”
“Hai người lại chạy đi đâu chơi thế?”
Cảnh Hựu Cầm vội vàng hoảng hốt nắm lấy cánh tay Tùng Kỳ, lúc này mới chú ý tới cô bé cũng một thân chật vật.
Tùng Kỳ cả người ướt sũng, mái tóc dài xoăn tự nhiên dính lại một khối, tóc trên cổ còn treo mấy cọng cỏ nước, cả người tỏa ra mùi cỏ nước tanh nhàn nhạt, vừa ngửi thấy mùi đã biết là sông đào bảo vệ thành bên cạnh.
"Ở bệnh viện thứ ba."
Làm sao mà còn vào còn vào bệnh viện, thế này là nghiêm trọng tới thế nào!!
Môi Cảnh Hựu Cầm trắng bệch, thân thể lắc lư đứng không vững.
"Các người rốt cuộc làm gì, đang yên đang lành, sao lại đưa Miêu Miêu xuống sông?"
Ngữ điệu của bà ta nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại rất chói tai.
Trong lòng Tùng Kỳ buồn bực, có một tí xíu không thoải mái.
Muốn nói không phải là mình dẫn Miêu Miêu đi ra ngoài, rõ ràng là...
Nhưng thấy lo lắng nơi đáy mắt Cảnh Hựu Cầm, suy sét đến tình huống của Miêu Miêu lại vội vàng nuốt về.
Đưa tay đỡ bà ta: "Dì Cảnh, lúc con vớt Miêu Miêu lên thì phát hiện cậu ấy không chỉ bị sặc nước, trên trán còn đang chảy máu, không biết trước khi rơi xuống nước còn có chuyện gì xảy ra. ”
"Bác sĩ nói, vì chấn thương sọ não, cho nên còn hôn mê, dì anh chóng cầm theo đồ thay giặt và tiền đi đến bệnh viện thứ ba đi."
Cảnh Hựu Cầm nghe thấy tin con gái hôn mê, trong lòng trầm xuống.
Lại nghe đến nửa câu sau thì tức giận sôi cả máu, khó tránh khỏi có hơi thất thố oán giận: "Tùng Kỳ, cháu và Miêu Miêu chơi thân, tiền thuốc men cũng không chịu trả thay chút, vạn nhất bác sĩ thấy không có người trả tiền, không điều trị cho Miêu Miêu, chậm trễ thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, căn bản không cho Tùng Kỳ thời gian phản bác, xoay người quay về phòng lấy ví tiền, tùy tiện lấy một bộ quần áo rồi chạy đến bệnh viện.
Tùng Kỳ:...
Nhưng hôm nay cháu ra ngoài không cầm tiền.
Cô không đi theo đến bệnh viện, trực tiếp xuống lầu về nhà thay quần áo.
Hứa Tuệ Anh đang soạn bài dạy.
Nghe được tiếng mở cửa, đoán được giờ này về nhà chỉ có thể là con gái, bà không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói một câu: "Hôm nay trở về sớm thế!”
Bình thường vừa đến kỳ nghỉ, Tùng Kỳ nhà họ giống như con mèo con cún nghẹn đến phát điên chạy ra khỏi lồng.
Không ở bên ngoài chơi cả một ngày tuyệt đối không về nhà.
Cô thà leo núi, đi đường, đi đến bờ sông ngẩn người...
Có một câu nói, chính là muốn dành hết thời gian ở bên ngoài, còn lời đẹp ý hay bảo ngồi ở nhà không có cảm giác đang nghỉ lễ.
Cũng không biết lấy đâu ra nhiều tật xấu như thế.
"Mẹ ~~~~~~ "
Nghe cái giọng này hai mươi năm, ý là làm nũng uất ức.
Bàn tay cầm bút của Hứa Tuệ Anh dừng lại chút, đang định hỏi con gái lại làm trò gì nữa.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt trong nháy mắt trợn tròn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hứa Tuệ Anh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh lấy khăn khô: "Một thân ướt đẫm của con là làm sao vậy?”
Cả người ướt đẫm, áo sơ mi rộng thùng thình dán sát vào người, ngực là ngực, eo là eo, đường cong lộ ra rất rõ ràng, Hứa Tuệ Anh nghĩ đến con gái như thế này một đường chạy về nhà, không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, mặt thoáng cái đã đen xì.
"Là Miêu Miêu đó."
"Có quan hệ gì với Miêu Miêu trên lầu?"
"Cậu ấy rơi xuống sông, con đi xuống vớt cậu ấy."
Tùng Kỳ nhận lấy khăn mặt, tay vừa nhấc lên được một nửa, lại buông xuống.
Ném khăn tắm lên lưng ghế, chạy vào phòng tắm: "Mẹ, sau lại nói, con đi tắm gội đầu trước, mùi nước này làm con muốn phun ra."
Hứa Tuệ Anh:...
Thật sự thì hơi hôi thối thật.
Đứa con gái chết tiệt này, lời nói không rõ ràng, rớt thế nào, người hiện tại làm sao, có quan hệ với cô hay không, không hề đề cập tới. Hứa Tuệ Anh vừa lo lắng Khúc Miêu Miêu trên lầu, vừa cân nhắc việc này có liên quan gì với con gái nhà mình hay không.
Chờ Tùng Kỳ tắm rửa xong vừa ra ngoài, Hứa Tuệ Anh đã vội vàng giữ cô tới ghế, nắm khăn mặt giúp cô lau tóc.
Vừa lau vừa chất vấn: "Là rơi xuống sông gần nhà chúng ta sao?”
"Vâng."
"Có lan can, làm sao mà có thể ngã xuống?"
Lan can cao gần một mét ba.
"Con không biết."
"Hai người các con cùng nhau ra ngoài sao lại không biết, thông báo cho dì Cảnh của con chưa, dì Cảnh hỏi con thì con cũng trả lời như vậy?"
"Mẹ~~"
"Con làm gì biết tình huống là sao đâu, hai chúng con quả thật cùng nhau ra ngoài, nhưng con đi làm bóng đèn mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất