Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 3:

Trước Sau
"Bác sĩ, con gái tôi rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh, không phải nói vết thương trên trán không nặng sao?"

Vương Đức Vinh cũng rất buồn bực.

Các phương diện đều kiểm tra một lần, nhưng lại không tìm thấy nguyên nhân hôn mê.

Ông ta thành thật nói, Cảnh Hựu Cầm hoàn toàn không tiếp nhận được.

"Sao lại không tìm ra nguyên nhân, là thiết bị của bệnh viện không đủ tiên tiến sao, có bác sĩ chủ trị nào đáng tin cậy hơn đến xem không?"

Đối mặt với sự nghi ngờ của người nhà bệnh nhân, tâm trạng Vương Đức Vinh cứng nhắc.

"Người nhà không nên gấp gáp, nên kiểm tra chúng ta đều đã kiểm tra qua, thiết bị bệnh viện cũng là mới nhất, không tồn tại sai sót. Người bị thương có dấu hiệu rất bình thường, không có bất kỳ dị thường, trạng thái cô ấy trước mắt càng giống là...”

“Đúng, dì Cảnh đừng gấp, chúng ta chờ chút.”

“……”

Thanh âm nũng nịu mềm mại của Tùng Kỳ như phóng ra một tia chớp đánh vỡ đầu óc hỗn độn của Khúc Miêu Miêu.

Cô ta đột nhiên mở mắt.

Con ngươi tựa như vật chết, ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, rất lâu không phát ra chút động tĩnh.

Tùng Kỳ là người đầu tiên phát hiện, kích động đến mức âm lượng đột nhiên tăng cao: "Dì Cảnh, Miêu Miêu tỉnh rồi!

“Miêu Miêu - - Cậu tỉnh rồi.”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói bén nhọn khác đã đè lên cô.

“Miêu Miêu, cảm giác thế nào, có đau chỗ nào không, nói cho mẹ biết đi!”

Cảnh Hựu Cầm bỏ bác sĩ lại, bước nhanh tới trước giường bệnh, đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con gái.

Nhưng một giây sau, lời tràn ngập tình thương của mẹ lại bị ánh mắt căm hận lạnh lẽo đóng băng tại chỗ.

“Nói với bà? Bà sẽ giúp tôi sao? Trong lòng bà cũng chỉ có Khúc Tư Nguyên.”

Đồng tử Cảnh Hựu Cầm trừng lớn, tim phút chốc ngừng đập hai nhịp, theo bản năng buông tay con gái ra, hoảng hốt lui về phía sau hai bước.

“Miêu Miêu, con đang nói gì vậy?”



Khúc Miêu Miêu lạnh lùng nhìn bà ta.

Qua một lúc lâu, cổ giống như máy móc rỉ sét, răng rắc răng rắc, chậm rãi dời về phía Tùng Kỳ.

Tình hình này cực kỳ quỷ dị, cả người tựa như ác quỷ mới từ địa ngục bò ra.

Tùng Kỳ giật mình, sợ tới mức run rẩy.

Sẽ không...... Tin đồn ở chỗ tường bảo vệ thành có ma nước là thật đấy chứ?

“Miêu Miêu......”

Tùng Kỳ nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng: "Cậu làm sao vậy?”

Ánh mắt này, quá dọa người.

Tùng Kỳ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Cảnh Hựu Cầm, vẻ mặt Cảnh Hựu Cầm vẫn chưa hoàn hồn.

Khúc Miêu Miêu dường như ý thức được có chỗ nào không đúng.

"Mẹ, tóc bạc của mẹ đâu?"

“Tùng...... Tùng Kỳ?”

“Tôi chưa chết?”

Ngay sau đó câu tiếp theo là:

“Cô cũng, chưa, chết???”

Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ:...Thật sự trúng tà?

“Miêu Miêu, con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ.”

Cảnh Hựu Cầm ôm trái tim nhỏ bị kích thích, nhìn ánh mắt sắc bén xa lạ của con gái, đã suy nghĩ mời bà cốt.

Bác sĩ Vương bên cạnh không để ý tới ba người này, động tác thuần thục làm kiểm tra cho người bị thương.

“Cô gái, đây là gì?”

“...... Ba.”



“Có thể nhận ra chính xác đúng không, xem ra trí nhớ không bị hao tổn, nếu không có chỗ nào không thoải mái, có thể không cần nằm viện quan sát.”

Khúc Miêu Miêu vẫn như cũ có bộ dáng mộng du, đần độn, lúc thì nhìn Vương Đức Vinh, lúc thì nhìn Cảnh Hựu Cầm, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên mặt Tùng Kỳ, giống như đang phán đoán tình huống trước mắt đến tột cùng là gì.

Tình hình này khiến Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ càng thêm lo lắng.

Ngoại trừ lo lắng, Tùng Kỳ còn cảm thấy ánh mắt đồng bọn nhỏ rất quái dị, khiến người ta sợ hãi, giống như mình có thù oán với cô ta.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Hai người bọn họ quen biết mười mấy năm số lần cãi nhau một tay có thể đếm được.

Tùng Kỳ cởi mở hoạt bát, thuộc phái vui vẻ cho chút ánh mặt trời sẽ rực rỡ, mà Khúc Miêu Miêu hướng nội văn tĩnh, là "Con nhà người ta" trong miệng ba mẹ. Tình hữu nghị sâu đậm của họ bắt nguồn từ hai nhà ở cùng một tòa nhà, nhanh chóng phát triển từ kế hoạch sao chép bài tập.

Tuy nói một người thi đậu đại học, một người thi rớt vào nhà máy, giới giao tiếp có vài chỗ khác biệt.

So với trạng thái trước đây không rời xa nhau quả thật xa cách rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai người.

Cho nên, Miêu Miêu vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?

Ngoại trừ trúng tà, Tùng Kỳ không nghĩ ra lý do nào khác.

Nghĩ không ra thì không cần nghĩ.

“Miêu Miêu, cậu không sao chứ?”

Tùng Kỳ kéo cổ tay tinh tế của cô ta qua, ân cần hỏi.

Lòng bàn tay hơi nóng trong nháy mắt thiêu đốt suy nghĩ hỗn độn của Khúc Miêu Miêu, cô ta mạnh mẽ rụt tay lại, chống lại ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Tùng Kỳ, vẻ mặt cô ta cứng đờ.

Hạ mí mắt xuống, cố gắng kiềm chế những cảm xúc vốn không nên xuất hiện kia trở về.

“Tôi không sao. Tùng Kỳ, cậu về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Nói xong, cô ta kéo chăn đắp qua đỉnh đầu.

Dấu chấm hỏi trên trán Tùng Kỳ càng dày đặc.

Vết trầy da mà thôi, bác sĩ nói không cần tiếp tục quan sát, Miêu Miêu lại muốn nằm viện?

Không đợi cô hỏi ra bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau