Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 7:
Tùng Kỳ "ồ" một tiếng, đi vài bước quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên, linh quang của cô chợt lóe, dường như đã hiểu.
Thái độ của dì Cảnh đối với Vũ Dương không phải là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hợp tâm ý sao?
Khóe miệng Tùng Kỳ co rút, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự ma huyễn, Miêu Miêu ôn nhu nội liễm, dì Cảnh lại muốn tác hợp cô ấy và Vũ Dương?
Vũ Dương thật không đáng tin.
Mọi người cùng khóa, Miêu Miêu thi đậu đại học, bản thân cũng làm việc ở xưởng thuốc hơn hai năm, Vũ Dương lại ngồi xổm ở nhà ăn bám ba mẹ.
Không có việc gì sẽ thích lái xe máy thét năm hét sáu đi lêu lổng khắp nơi, thật sự không xấu quá mức, nhưng cũng không tính là nhân cách tốt gì.
Cho dù ba anh ta là hiệu trưởng, mẹ anh ta làm việc ở ngân hàng, điều kiện gia đình là số một số hai trong giáo viên trong trường, Tùng Kỳ vẫn không cảm thấy anh ta xứng đôi.
Hơn nữa Miêu Miêu sợ anh ta như vậy - -
Đợi đã, Miêu Miêu vừa rồi gọi mình là gì?
Tùng Kỳ?
Mà không phải Trùng Trùng???
Tiếng va chạm nặng nề khi rác rơi vào thùng rác truyền vào trong tai Tùng Kỳ, giống như đá rơi xuống nước bắn lên gợn sóng, phóng đại, khuếch tán, khuếch tán vô hạn.
Ngày hôm sau tan tầm, Tùng Kỳ lên lầu ba tìm bạn, muốn quan tâm vết thương của cô ta, cũng muốn hỏi giải quyết Vu Nhạc Khang như thế nào.
Ai ngờ Miêu Miêu không có ở đây.
Còn từ trong miệng mẹ cô ta biết được Miêu Miêu quyết định ở trọ.
Phải biết rằng Miêu Miêu học đại học sư phạm cách Tứ Trung không xa, ước chừng một giờ đi xe buýt mà thôi.
Thời gian lên lớp đại học cũng không được sắp xếp kín mít như trung học phổ thông, buổi tối cơ bản không sắp xếp môn chuyên ngành, cho nên sau khi Miêu Miêu nhập học không lựa chọn ở trọ, càng không đóng khoản tiền thuê nhà kia.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại chạy đi ở nội trú?
Cũng không nói với mình một tiếng, làm nổi bật ra người bạn này căn bản không quan trọng.
Nói thật, Tùng Kỳ có hơi đau lòng.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ lần sau Khúc Miêu Miêu về nhà, mình nhất định phải chất vấn cô ta thật tốt, vì sao không nói với mình một câu.
Nhưng mà hai tháng kế tiếp, Khúc Miêu Miêu lại một lần cũng không trở về.
Cho đến hạ tuần tháng sáu được nghỉ hè, Tùng Kỳ rốt cục nhìn thấy Khúc Miêu Miêu.
Lúc ấy cô đang tưới hoa trong sân, bên cạnh Khúc Miêu Miêu còn có một nam sinh Tùng Kỳ không quen biết, nam sinh giúp cô ta xách vali, dáng vẻ cao cao đẹp trai.
Hai người không biết nói gì, Khúc Miêu Miêu cười duyên dáng.
Tùng Kỳ vừa nhìn cô ta cười đến cành hoa run rẩy là biết, cô ta khẳng định lại rơi vào bể tình.
Nên không liều lĩnh chạy ra ngoài chào hỏi, mà là chờ nam sinh rời đi, mới gọi Khúc Miêu Miêu lại: "Miêu Miêu.”
Khúc Miêu Miêu bất thình lình hoảng sợ.
Theo bản năng nhìn về phía sau.
“... Cậu nhìn thấy anh ấy?" Cô ta hỏi Tùng Kỳ.
Tùng Kỳ cảm thấy lời này có hơi kỳ quái.
Nhà mình ở lầu một, sân nghiêng vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn Đức Hinh Uyển, hai người này đứng ở cửa nói chuyện đương nhiên cô nhìn thấy được.
“Thấy rồi, thế nào, cần tớ giữ bí mật với dì Cảnh à?”
Tùng Kỳ mỉm cười giễu cợt nói.
Trong lòng Khúc Miêu Miêu lộp bộp một tiếng, sắc mặt bối rối.
Thử hỏi: "Cậu cảm thấy anh ấy thế nào?”
Tùng Kỳ thuận miệng nói: "Ồ, rất tốt, vóc dáng hình như rất cao, có phải cao 1m8 không, mặt nghiêng nhìn cũng không tệ lắm.”
Cô chỉ là khen lễ phép.
Lại không biết mình mỗi khi nói thêm một câu nụ cười trên mặt đồng bọn nhỏ lại miễn cưỡng thêm một phần.
“Cậu thật sự cảm thấy anh ấy rất tốt?”
Tùng Kỳ hoang mang.
Lời này hỏi ra, chẳng lẽ mình còn có thể nói không tốt sao?
Cô có khờ đến đâu, cũng hiểu được đạo lý không hạ thấp đối tượng trước mặt bạn tốt mà.
“Nhìn rất tốt - - " So với Vu Nhạc Khang mạnh hơn.
Nửa đoạn sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Khúc Miêu Miêu cắt đứt: "Cho nên, là mẫu người cậu thích sao?"
Cô ta đột nhiên hỏi.
Tùng Kỳ sửng sốt vài giây, không hiểu sao đề tài này lại liên quan tới sở thích của mình.
Cô nghi ngờ nhìn Khúc Miêu Miêu, lúc này mới phát hiện vẻ mặt cô ta có hơi khó coi.
Liên tưởng đến chuyện lúc đi học có người tiếp cận Miêu Miêu lại viết thư tình cho mình, Tùng Kỳ đại khái hiểu được tâm tình sợ rắn cắn của đồng bọn.
Nhưng hiểu thì hiểu, vẫn không vui.
Tùng Kỳ từ trước đến nay vui vẻ lộ ra vẻ giận dữ, nếu bị Khúc Miêu Miêu không tín nhiệm và phòng bị làm tổn thương, vậy cô phải nói rõ ràng.
“Tôi nào biết anh ta là loại người gì, tôi lại không biết anh ta. Miêu Miêu, cậu có ý gì? Cảm thấy tôi sẽ cướp bạn trai cậu sao?”
Tùng Kỳ tức giận đến nỗi hai má phồng lên.
Thái độ của dì Cảnh đối với Vũ Dương không phải là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hợp tâm ý sao?
Khóe miệng Tùng Kỳ co rút, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự ma huyễn, Miêu Miêu ôn nhu nội liễm, dì Cảnh lại muốn tác hợp cô ấy và Vũ Dương?
Vũ Dương thật không đáng tin.
Mọi người cùng khóa, Miêu Miêu thi đậu đại học, bản thân cũng làm việc ở xưởng thuốc hơn hai năm, Vũ Dương lại ngồi xổm ở nhà ăn bám ba mẹ.
Không có việc gì sẽ thích lái xe máy thét năm hét sáu đi lêu lổng khắp nơi, thật sự không xấu quá mức, nhưng cũng không tính là nhân cách tốt gì.
Cho dù ba anh ta là hiệu trưởng, mẹ anh ta làm việc ở ngân hàng, điều kiện gia đình là số một số hai trong giáo viên trong trường, Tùng Kỳ vẫn không cảm thấy anh ta xứng đôi.
Hơn nữa Miêu Miêu sợ anh ta như vậy - -
Đợi đã, Miêu Miêu vừa rồi gọi mình là gì?
Tùng Kỳ?
Mà không phải Trùng Trùng???
Tiếng va chạm nặng nề khi rác rơi vào thùng rác truyền vào trong tai Tùng Kỳ, giống như đá rơi xuống nước bắn lên gợn sóng, phóng đại, khuếch tán, khuếch tán vô hạn.
Ngày hôm sau tan tầm, Tùng Kỳ lên lầu ba tìm bạn, muốn quan tâm vết thương của cô ta, cũng muốn hỏi giải quyết Vu Nhạc Khang như thế nào.
Ai ngờ Miêu Miêu không có ở đây.
Còn từ trong miệng mẹ cô ta biết được Miêu Miêu quyết định ở trọ.
Phải biết rằng Miêu Miêu học đại học sư phạm cách Tứ Trung không xa, ước chừng một giờ đi xe buýt mà thôi.
Thời gian lên lớp đại học cũng không được sắp xếp kín mít như trung học phổ thông, buổi tối cơ bản không sắp xếp môn chuyên ngành, cho nên sau khi Miêu Miêu nhập học không lựa chọn ở trọ, càng không đóng khoản tiền thuê nhà kia.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại chạy đi ở nội trú?
Cũng không nói với mình một tiếng, làm nổi bật ra người bạn này căn bản không quan trọng.
Nói thật, Tùng Kỳ có hơi đau lòng.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ lần sau Khúc Miêu Miêu về nhà, mình nhất định phải chất vấn cô ta thật tốt, vì sao không nói với mình một câu.
Nhưng mà hai tháng kế tiếp, Khúc Miêu Miêu lại một lần cũng không trở về.
Cho đến hạ tuần tháng sáu được nghỉ hè, Tùng Kỳ rốt cục nhìn thấy Khúc Miêu Miêu.
Lúc ấy cô đang tưới hoa trong sân, bên cạnh Khúc Miêu Miêu còn có một nam sinh Tùng Kỳ không quen biết, nam sinh giúp cô ta xách vali, dáng vẻ cao cao đẹp trai.
Hai người không biết nói gì, Khúc Miêu Miêu cười duyên dáng.
Tùng Kỳ vừa nhìn cô ta cười đến cành hoa run rẩy là biết, cô ta khẳng định lại rơi vào bể tình.
Nên không liều lĩnh chạy ra ngoài chào hỏi, mà là chờ nam sinh rời đi, mới gọi Khúc Miêu Miêu lại: "Miêu Miêu.”
Khúc Miêu Miêu bất thình lình hoảng sợ.
Theo bản năng nhìn về phía sau.
“... Cậu nhìn thấy anh ấy?" Cô ta hỏi Tùng Kỳ.
Tùng Kỳ cảm thấy lời này có hơi kỳ quái.
Nhà mình ở lầu một, sân nghiêng vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn Đức Hinh Uyển, hai người này đứng ở cửa nói chuyện đương nhiên cô nhìn thấy được.
“Thấy rồi, thế nào, cần tớ giữ bí mật với dì Cảnh à?”
Tùng Kỳ mỉm cười giễu cợt nói.
Trong lòng Khúc Miêu Miêu lộp bộp một tiếng, sắc mặt bối rối.
Thử hỏi: "Cậu cảm thấy anh ấy thế nào?”
Tùng Kỳ thuận miệng nói: "Ồ, rất tốt, vóc dáng hình như rất cao, có phải cao 1m8 không, mặt nghiêng nhìn cũng không tệ lắm.”
Cô chỉ là khen lễ phép.
Lại không biết mình mỗi khi nói thêm một câu nụ cười trên mặt đồng bọn nhỏ lại miễn cưỡng thêm một phần.
“Cậu thật sự cảm thấy anh ấy rất tốt?”
Tùng Kỳ hoang mang.
Lời này hỏi ra, chẳng lẽ mình còn có thể nói không tốt sao?
Cô có khờ đến đâu, cũng hiểu được đạo lý không hạ thấp đối tượng trước mặt bạn tốt mà.
“Nhìn rất tốt - - " So với Vu Nhạc Khang mạnh hơn.
Nửa đoạn sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Khúc Miêu Miêu cắt đứt: "Cho nên, là mẫu người cậu thích sao?"
Cô ta đột nhiên hỏi.
Tùng Kỳ sửng sốt vài giây, không hiểu sao đề tài này lại liên quan tới sở thích của mình.
Cô nghi ngờ nhìn Khúc Miêu Miêu, lúc này mới phát hiện vẻ mặt cô ta có hơi khó coi.
Liên tưởng đến chuyện lúc đi học có người tiếp cận Miêu Miêu lại viết thư tình cho mình, Tùng Kỳ đại khái hiểu được tâm tình sợ rắn cắn của đồng bọn.
Nhưng hiểu thì hiểu, vẫn không vui.
Tùng Kỳ từ trước đến nay vui vẻ lộ ra vẻ giận dữ, nếu bị Khúc Miêu Miêu không tín nhiệm và phòng bị làm tổn thương, vậy cô phải nói rõ ràng.
“Tôi nào biết anh ta là loại người gì, tôi lại không biết anh ta. Miêu Miêu, cậu có ý gì? Cảm thấy tôi sẽ cướp bạn trai cậu sao?”
Tùng Kỳ tức giận đến nỗi hai má phồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất