Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 19:
Là bởi vì cô ta lo được lo mất với Lục Thành, không lúc nào là không lo lắng Lục Thành và Tùng Kỳ quen biết yêu nhau như kiếp trước, mới chủ động liên hệ với Mạnh Tuấn, lừa anh ta nói Tùng Kỳ có cảm tình với anh ta, đè nén thật lâu vẫn không khống chế được tình cảm, mình muốn tác hợp.
Mỹ nữ chủ động, thỏa mãn lòng hư vinh của một người đàn ông.
Mạnh Tuấn đương nhiên không từ chối, lúc này mới thuận thế đề nghị hẹn hò thử một lần.
Nhưng bây giờ bị Tùng Kỳ chỉ ra, Khúc Miêu Miêu rất xấu hổ, mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối phương.
Cô ta phát hiện - -
Cô ta không hiểu Tùng Kỳ như mình tưởng.
Tùng Kỳ không phải là tên ngu xuẩn may mắn dựa vào mặt bám vào phiếu cơm trường kỳ trong trí nhớ của cô ta.
Ngược lại, ở một số khía cạnh, cô rất nhạy bén.
Khúc Miêu Miêu quyết định rất nhanh, làm ra vẻ mặt khiếp sợ.
Nhìn Tùng Kỳ nói nhỏ: "... Như vậy sao? Đáng ghét, anh ta nói chân tình như vậy tôi còn tưởng… Trùng Trùng, may mà đầu óc cậu tỉnh táo, nếu không nếu bị lừa tớ sẽ áy náy tới chết.”
“Đúng vậy, tớ là ai chứ, những người đàn ông này có chút tâm tư cũng đừng nghĩ tránh được hỏa nhãn kim tinh của tớ.”
Tùng Kỳ đắc ý ngẩng cằm lên.
Ngón trỏ và ngón giữa làm ra chữ V, chỉ vào mắt to của mình.
Khúc Miêu Miêu: "... Vậy, nếu có người không tệ, cậu có gặp không?”
Nói xong không đợi Tùng Kỳ mở miệng, Khúc Miêu Miêu đã làm ra bộ dáng suy nghĩ cho cô: "Bây giờ tôi rất hạnh phúc, cũng muốn chị em tốt nhất có được hạnh phúc, trước kia chính cậu nói chúng ta không lâu nữa có thể sẽ kết hôn, không lâu nữa sẽ sinh con, như vậy có thể làm bạn tốt cả đời.”
Tùng Kỳ gãi gãi cổ, có hơi lúng túng.
Gì mà mãi mãi làm bạn tốt, phải cùng nhau kết hôn sinh con......
Lời này cô đã nói với rất nhiều bạn bè.
Dù sao lúc nói lời này tất cả mọi người mới mười ba mười bốn tuổi, lúc ấy trong trường học nữ sinh rất lưu hành đọc truyện ngôn tình.
Bên trong đủ loại lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, động chút chính là vì bạn tốt không tiếc mạng sống, nam nữ chính yêu nhau thì là sơn băng địa liệt, cửu tử bất hối.
Khúc Miêu Miêu học được cách yêu đương, không yêu không sống được.
Cô đại khái càng hâm mộ tình cảm của bạn tốt anh em tốt trong tiểu thuyết, cho nên nói với các chị em chơi đùa những lời dễ nghe từng chồng từng chồng, dỗ dành mọi người liên tục cảm động, hai mắt óng ánh, lúc này nhớ tới chuyện đó, Tùng Kỳ cảm giác mình không kém một tên cặn bã lắm, ngón chân không nhịn được co lại.
“...... Được, được, tôi sẽ cố gắng không tụt lại phía sau.”
Nhận được hồi âm hài lòng, Khúc Miêu Miêu cầm lấy băng ghi âm, hài lòng lên lầu.
Tùng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hất đầu tóc xoăn, ngẩng đầu gầm thấp một tiếng, nghiêng người về phía sau chiếu.
Sao lại cảm thấy nói chuyện với Miêu Miêu có áp lực như vậy chứ.
Không nghĩ tới kế tiếp còn có chuyện làm cho cô áp lực lớn hơn nữa.
Chỉ cần nghỉ phép, không quan tâm có an bài gì khác hay không, Miêu Miêu sẽ sống chết cứng rắn hẹn cô ra ngoài.
Sau đó sẽ ngẫu nhiên gặp được một bạn học nam nào đó của cô ta, hoặc là một vài bạn học nào đó. Một lần hai lần Tùng Kỳ không nghĩ nhiều.
Không chơi, nhiều người ít người cũng được.
Sau bốn lần năm lần, Tùng Kỳ dần dần lấy lại tinh thần, đây là thay đổi cách xem mắt cho cô.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo chuyện này, Tùng Kỳ trực tiếp nói ra không muốn dành thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp để xã giao với người lạ.
Khúc Miêu Miêu mỗi lần đều cười nói được.
Nhưng lần sau vẫn an bài như cũ.
Chuyện này khiến Tùng Kỳ rất tức giận.
Nhưng khi cô tức giận, Khúc Miêu Miêu sẽ dịu dàng xin lỗi, tặng quà nhận lỗi.
Cô giống như rơi xuống nước bị rong rêu cuốn lấy.
Trong tình bạn mười năm lại bị không ngừng không thoải mái và không ngừng xé rách tổn hại, thời gian không vui càng ngày càng nhiều.
Hai người giận dỗi nhiều hơn, mặc dù cô không oán giận, nhưng hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh cũng nhìn ra manh mối.
"Con gái, cãi nhau với Miêu Miêu à?"
“Không...... Được rồi, có.”
Cô biết mình không kiên nhẫn lại không thích động não, vì có thói quen để vấn đề không giải quyết được về nhà hỏi cha mẹ.
Tùng Kỳ ba la ba la, kể lại sự kỳ quái của Miêu Miêu thời gian qua.
"Mẹ, mẹ nói Miêu Miêu có phải rất kỳ quái hay không, quan tâm chuyện con có bạn trai hay không so với mẹ và ba còn sốt ruột hơn, gần đây con bị cô ấy làm cho tâm tình thật sự không tốt, ra ngoài biến thành thống khổ, a a a a, rốt cuộc vì sao vậy?"
Tùng Kỳ đau khổ, móng vuốt không an phận nắm chặt giấy ăn, xé thành từng mảnh.
“Đúng là có chút.”
Hứa Tuệ Anh liếc mắt quai, quyết định không nói cho con gái biết tờ giấy cô xé là tờ cô mới xì mũi.
Miệng nhỏ nhắn của Tùng Kỳ tiếp tục ba la ba la: "Đã nói mấy lần không muốn chơi với người xa lạ, cậu ấy lại vẫn như vậy, nếu như không phải quen biết hơn mười năm, con khẳng định sẽ tuyệt giao với cậu ấy!”
Cô thở phì phò, Hứa Tuệ Anh lại sẽ không coi lời này là thật.
"Ghét" thực sự là sự im lặng, là sự xa cách mà không nói một lời.
Ồn ào lợi hại như thế lại đại biểu cho việc cô vẫn coi trọng tình hữu nghị với Miêu Miêu.
Bởi vì coi trọng, cho nên mới cảm thấy khổ não như con thú bị vây khốn.
Mỹ nữ chủ động, thỏa mãn lòng hư vinh của một người đàn ông.
Mạnh Tuấn đương nhiên không từ chối, lúc này mới thuận thế đề nghị hẹn hò thử một lần.
Nhưng bây giờ bị Tùng Kỳ chỉ ra, Khúc Miêu Miêu rất xấu hổ, mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối phương.
Cô ta phát hiện - -
Cô ta không hiểu Tùng Kỳ như mình tưởng.
Tùng Kỳ không phải là tên ngu xuẩn may mắn dựa vào mặt bám vào phiếu cơm trường kỳ trong trí nhớ của cô ta.
Ngược lại, ở một số khía cạnh, cô rất nhạy bén.
Khúc Miêu Miêu quyết định rất nhanh, làm ra vẻ mặt khiếp sợ.
Nhìn Tùng Kỳ nói nhỏ: "... Như vậy sao? Đáng ghét, anh ta nói chân tình như vậy tôi còn tưởng… Trùng Trùng, may mà đầu óc cậu tỉnh táo, nếu không nếu bị lừa tớ sẽ áy náy tới chết.”
“Đúng vậy, tớ là ai chứ, những người đàn ông này có chút tâm tư cũng đừng nghĩ tránh được hỏa nhãn kim tinh của tớ.”
Tùng Kỳ đắc ý ngẩng cằm lên.
Ngón trỏ và ngón giữa làm ra chữ V, chỉ vào mắt to của mình.
Khúc Miêu Miêu: "... Vậy, nếu có người không tệ, cậu có gặp không?”
Nói xong không đợi Tùng Kỳ mở miệng, Khúc Miêu Miêu đã làm ra bộ dáng suy nghĩ cho cô: "Bây giờ tôi rất hạnh phúc, cũng muốn chị em tốt nhất có được hạnh phúc, trước kia chính cậu nói chúng ta không lâu nữa có thể sẽ kết hôn, không lâu nữa sẽ sinh con, như vậy có thể làm bạn tốt cả đời.”
Tùng Kỳ gãi gãi cổ, có hơi lúng túng.
Gì mà mãi mãi làm bạn tốt, phải cùng nhau kết hôn sinh con......
Lời này cô đã nói với rất nhiều bạn bè.
Dù sao lúc nói lời này tất cả mọi người mới mười ba mười bốn tuổi, lúc ấy trong trường học nữ sinh rất lưu hành đọc truyện ngôn tình.
Bên trong đủ loại lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, động chút chính là vì bạn tốt không tiếc mạng sống, nam nữ chính yêu nhau thì là sơn băng địa liệt, cửu tử bất hối.
Khúc Miêu Miêu học được cách yêu đương, không yêu không sống được.
Cô đại khái càng hâm mộ tình cảm của bạn tốt anh em tốt trong tiểu thuyết, cho nên nói với các chị em chơi đùa những lời dễ nghe từng chồng từng chồng, dỗ dành mọi người liên tục cảm động, hai mắt óng ánh, lúc này nhớ tới chuyện đó, Tùng Kỳ cảm giác mình không kém một tên cặn bã lắm, ngón chân không nhịn được co lại.
“...... Được, được, tôi sẽ cố gắng không tụt lại phía sau.”
Nhận được hồi âm hài lòng, Khúc Miêu Miêu cầm lấy băng ghi âm, hài lòng lên lầu.
Tùng Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hất đầu tóc xoăn, ngẩng đầu gầm thấp một tiếng, nghiêng người về phía sau chiếu.
Sao lại cảm thấy nói chuyện với Miêu Miêu có áp lực như vậy chứ.
Không nghĩ tới kế tiếp còn có chuyện làm cho cô áp lực lớn hơn nữa.
Chỉ cần nghỉ phép, không quan tâm có an bài gì khác hay không, Miêu Miêu sẽ sống chết cứng rắn hẹn cô ra ngoài.
Sau đó sẽ ngẫu nhiên gặp được một bạn học nam nào đó của cô ta, hoặc là một vài bạn học nào đó. Một lần hai lần Tùng Kỳ không nghĩ nhiều.
Không chơi, nhiều người ít người cũng được.
Sau bốn lần năm lần, Tùng Kỳ dần dần lấy lại tinh thần, đây là thay đổi cách xem mắt cho cô.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo chuyện này, Tùng Kỳ trực tiếp nói ra không muốn dành thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp để xã giao với người lạ.
Khúc Miêu Miêu mỗi lần đều cười nói được.
Nhưng lần sau vẫn an bài như cũ.
Chuyện này khiến Tùng Kỳ rất tức giận.
Nhưng khi cô tức giận, Khúc Miêu Miêu sẽ dịu dàng xin lỗi, tặng quà nhận lỗi.
Cô giống như rơi xuống nước bị rong rêu cuốn lấy.
Trong tình bạn mười năm lại bị không ngừng không thoải mái và không ngừng xé rách tổn hại, thời gian không vui càng ngày càng nhiều.
Hai người giận dỗi nhiều hơn, mặc dù cô không oán giận, nhưng hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh cũng nhìn ra manh mối.
"Con gái, cãi nhau với Miêu Miêu à?"
“Không...... Được rồi, có.”
Cô biết mình không kiên nhẫn lại không thích động não, vì có thói quen để vấn đề không giải quyết được về nhà hỏi cha mẹ.
Tùng Kỳ ba la ba la, kể lại sự kỳ quái của Miêu Miêu thời gian qua.
"Mẹ, mẹ nói Miêu Miêu có phải rất kỳ quái hay không, quan tâm chuyện con có bạn trai hay không so với mẹ và ba còn sốt ruột hơn, gần đây con bị cô ấy làm cho tâm tình thật sự không tốt, ra ngoài biến thành thống khổ, a a a a, rốt cuộc vì sao vậy?"
Tùng Kỳ đau khổ, móng vuốt không an phận nắm chặt giấy ăn, xé thành từng mảnh.
“Đúng là có chút.”
Hứa Tuệ Anh liếc mắt quai, quyết định không nói cho con gái biết tờ giấy cô xé là tờ cô mới xì mũi.
Miệng nhỏ nhắn của Tùng Kỳ tiếp tục ba la ba la: "Đã nói mấy lần không muốn chơi với người xa lạ, cậu ấy lại vẫn như vậy, nếu như không phải quen biết hơn mười năm, con khẳng định sẽ tuyệt giao với cậu ấy!”
Cô thở phì phò, Hứa Tuệ Anh lại sẽ không coi lời này là thật.
"Ghét" thực sự là sự im lặng, là sự xa cách mà không nói một lời.
Ồn ào lợi hại như thế lại đại biểu cho việc cô vẫn coi trọng tình hữu nghị với Miêu Miêu.
Bởi vì coi trọng, cho nên mới cảm thấy khổ não như con thú bị vây khốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất