Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 27:
Ký Hòa Bắc lắc đầu: "Xem nhà này.”
Ông Hầu một bộ dáng "Cậu sao lại bướng bỉnh như vậy".
Nói: "Nhà chúng ta ở phố Bình An có căn nhà cũ diện tích cũng không nhỏ, gần như đồng thời kỳ xây dựng với nhà này, mua chỗ nào cũng giống nhau, sao phải xem nhà ông ta?”
Ký Hòa Bắc bật cười.
Vội nói: "Bác à, tạm thời không cần, tôi đã đã hẹn thời gian với người ta, không quan tâm nói được hay không nói được cũng không thể thất tín với người ta, nếu có cần tôi lại đi nhìn nhà bác, đúng rồi, nhà bác ở số mấy?"
Ông Hầu nghe được một nửa còn cảm thấy thằng nhóc này không biết lòng người tốt, đợi nghe được một câu cuối cùng, khuôn mặt già nua như vỏ quýt lại cười toe toét.
“Ở đây, nhà tôi số 47, ngay sát vách nhà này. Cậu muốn xem thì cứ qua đây, trong nhà lúc nào cũng có người.”
Số 47.
So với nhà cũ nhà mình, cũng không chỉ nhỏ có chút, người nhà kia hóa ra cũng dọn đi.
Ký Hòa Bắc cũng không chọc thủng.
Làm bộ như lần đầu tới bên này, rất thụ giáo cảm ơn nói: "Được, cám ơn bác.”
Ông cụ còn không quên nhấn mạnh nhà mình rẻ hơn nhà 48, Ký Hòa Bắc mỉm cười nghe ông ta nói xong, đưa người đi mới xoay người gõ cửa.
Cửa gỗ cổ xưa dày nặng ngày xưa bị đổi thành cửa sắt lớn, trong lòng Hòa Bắc có hơi buồn bã.
Đợi chủ nhà mở cửa, Ký Hòa Bắc cách mười hai năm lần nữa bước vào sân này nhìn nhà hoàn toàn bất đồng với trong trí nhớ, tim đập loạn xạ tại chỗ vài giây.
Cảm xúc cảnh còn người không còn đập vào mặt đánh úp lại.
……
Ký Hòa Bắc nhìn trong ngoài nhà một lần.
Chăm sóc không tệ, chỉ là kết cấu bị sửa đổi không ít.
“Cậu nhóc cậu coi trọng nhà của tôi rất tinh mắt đấy, cậu nhìn xem chỗ chúng tôi ở vị trí thật tốt, cách trung tâm thành phố gần, muốn công viên có công viên, muốn bệnh viện có bệnh viện, không đến một cây số thì có thương trường hiện tại lớn nhất Dung thành, hoàn toàn náo nhiệt mà yên tĩnh. lại nhìn này tuổi nhà kiến trúc tuy lâu, nhưng giữ gìn rất khá... Ha ha, tường bị bong cũng không ảnh hưởng, cậu tự mình trang trí lại chút thì không sao cả.."
“Bao nhiêu?”
Ký Hòa Bắc giơ tay cắt ngang đối phương, trực tiếp hỏi.
“Giá một câu nói, hai mươi vạn.”
Lái được chiếc xe hơn trăm vạn, thế mà coi trọng nhà mình, không phải nói rõ nhà này có chỗ khiến đối phương ưu ái sao?
Hai trăm ngàn không phải là chuyện vẩy nước sao?
Mắt Tằng Quang Duệ lóe ra tinh quang, thầm nghĩ nguy hiểm thật, cũng may không bán người mua giá mười một vạn ngày hôm qua.
Biểu tình của Kỵ Hòa Bắc gần như không có dao động, anh không lập tức trả lời.
Ngón tay khớp xương rõ ràng gõ bàn.
Nửa ngày.
“Cao.”
Hai trăm ngàn đương nhiên cao hơn giá thị trường rất nhiều.
Phố Bình An tuy rằng có vị trí địa lý không tệ, nhưng giá phòng cũng chỉ từ mấy vạn đến mười vạn.
Còn là có tiền cũng không có người bán.
Dù sao đồng ý bỏ ra mười vạn mua nhà, ai lại mua nhà cũ mà không mua nhà mới chứ? Lúc này mua nhà lầu mua biệt thự mới gọi là người thành công.
Tuy nói diện tích kiến trúc của Ký gia không nhỏ, ước chừng hơn ba trăm mét vuông.
Nhưng nội địa lúc này không tính cả vườn hoa và công quán vào giá phòng giống Hồng Kông. Vườn hoa cũng chỉ là quà tặng kèm theo nhà, giá cả bình thường thật ra chỉ hơn mười vạn.
"Cậu nhóc này giá cả không cao đâu, nhà này diện tích 160 mét vuông, còn là nhà ba tầng, ở tứ thế đồng đường cũng không thành vấn đề. Cậu mua được thì là kiếm được, nếu như không phải vội xuất ngoại đoàn tụ với con trai, nhà này chúng tôi còn tiếc bán."
Ký Hòa Bắc: "Mười bốn vạn, hôm nay sang tên xong luôn.”
Hòa Bắc không muốn phức tạp, không chỉ không cố ý ép giá, còn nâng giá thị trường lên một phần.
“……”
Tằng Quang Diệu mở miệng muốn trả giá.
Vợ bên cạnh hung hăng kéo ông ta một cái: "Lão Tằng, cứ như vậy đi, hôm qua con trai gọi điện thoại thúc giục chúng ta mau qua đó.”
Mười bốn vạn, đã là người ra giá cao nhất sảng khoái nhất trong nửa tháng nay.
Người môi giới chỉ mới ước tính mười hai vạn.
Giá đó không chỉ phải mài mấy tháng, còn phải trả một khoản phí môi giới.
Tằng Quang Diệu được vợ nhắc nhở, cũng ý thức được nên thấy tốt thì thôi.
Nhưng vẫn không cam lòng.
Một mặt ngại giá cả không tới chỗ mong muốn, một mặt lại không nhịn được hoài nghi đối phương sảng khoái như vậy, có phải là trong nhà có giá trị mà mình không biết hay không.
“...... Nhưng chuyện này, chém giá cũng quá độc ác rồi.”
“Đúng là có hơi tàn nhẫn, nếu không ông tăng chút nữa?”
“Cậu thêm hai vạn, đồ dùng trong nhà tôi giữ lại toàn bộ cho cậu.”
Sự tương tác giữa hai vợ chồng bị Ký Hòa Bắc để vào trong mắt.
Đứng dậy, làm bộ muốn đi: "Tôi không cần đồ dùng trong nhà, tôi hy vọng lúc nhận phòng thì trống không càng tốt. Tôi thấy hai vị rất do dự, vậy các người suy nghĩ trước đi, vừa lúc tôi sang sát vách xem thử.”
Nhắc tới sát vách, trong lòng hai vợ chồng không hẹn mà cùng căng thẳng, liếc mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi, sau khi Ngô Phương Nguyệt biết Tiểu Vĩ nhà mình lương tháng có thể lấy mấy ngàn đô la Mỹ, cũng định đưa Tề Duyệt ra nước ngoài du học.”
“Nếu như cậu ta nhìn trúng sát vách, vậy......”
“Chờ chút!”
"Mười bốn vạn, chúng tôi bán!"
Ông Hầu một bộ dáng "Cậu sao lại bướng bỉnh như vậy".
Nói: "Nhà chúng ta ở phố Bình An có căn nhà cũ diện tích cũng không nhỏ, gần như đồng thời kỳ xây dựng với nhà này, mua chỗ nào cũng giống nhau, sao phải xem nhà ông ta?”
Ký Hòa Bắc bật cười.
Vội nói: "Bác à, tạm thời không cần, tôi đã đã hẹn thời gian với người ta, không quan tâm nói được hay không nói được cũng không thể thất tín với người ta, nếu có cần tôi lại đi nhìn nhà bác, đúng rồi, nhà bác ở số mấy?"
Ông Hầu nghe được một nửa còn cảm thấy thằng nhóc này không biết lòng người tốt, đợi nghe được một câu cuối cùng, khuôn mặt già nua như vỏ quýt lại cười toe toét.
“Ở đây, nhà tôi số 47, ngay sát vách nhà này. Cậu muốn xem thì cứ qua đây, trong nhà lúc nào cũng có người.”
Số 47.
So với nhà cũ nhà mình, cũng không chỉ nhỏ có chút, người nhà kia hóa ra cũng dọn đi.
Ký Hòa Bắc cũng không chọc thủng.
Làm bộ như lần đầu tới bên này, rất thụ giáo cảm ơn nói: "Được, cám ơn bác.”
Ông cụ còn không quên nhấn mạnh nhà mình rẻ hơn nhà 48, Ký Hòa Bắc mỉm cười nghe ông ta nói xong, đưa người đi mới xoay người gõ cửa.
Cửa gỗ cổ xưa dày nặng ngày xưa bị đổi thành cửa sắt lớn, trong lòng Hòa Bắc có hơi buồn bã.
Đợi chủ nhà mở cửa, Ký Hòa Bắc cách mười hai năm lần nữa bước vào sân này nhìn nhà hoàn toàn bất đồng với trong trí nhớ, tim đập loạn xạ tại chỗ vài giây.
Cảm xúc cảnh còn người không còn đập vào mặt đánh úp lại.
……
Ký Hòa Bắc nhìn trong ngoài nhà một lần.
Chăm sóc không tệ, chỉ là kết cấu bị sửa đổi không ít.
“Cậu nhóc cậu coi trọng nhà của tôi rất tinh mắt đấy, cậu nhìn xem chỗ chúng tôi ở vị trí thật tốt, cách trung tâm thành phố gần, muốn công viên có công viên, muốn bệnh viện có bệnh viện, không đến một cây số thì có thương trường hiện tại lớn nhất Dung thành, hoàn toàn náo nhiệt mà yên tĩnh. lại nhìn này tuổi nhà kiến trúc tuy lâu, nhưng giữ gìn rất khá... Ha ha, tường bị bong cũng không ảnh hưởng, cậu tự mình trang trí lại chút thì không sao cả.."
“Bao nhiêu?”
Ký Hòa Bắc giơ tay cắt ngang đối phương, trực tiếp hỏi.
“Giá một câu nói, hai mươi vạn.”
Lái được chiếc xe hơn trăm vạn, thế mà coi trọng nhà mình, không phải nói rõ nhà này có chỗ khiến đối phương ưu ái sao?
Hai trăm ngàn không phải là chuyện vẩy nước sao?
Mắt Tằng Quang Duệ lóe ra tinh quang, thầm nghĩ nguy hiểm thật, cũng may không bán người mua giá mười một vạn ngày hôm qua.
Biểu tình của Kỵ Hòa Bắc gần như không có dao động, anh không lập tức trả lời.
Ngón tay khớp xương rõ ràng gõ bàn.
Nửa ngày.
“Cao.”
Hai trăm ngàn đương nhiên cao hơn giá thị trường rất nhiều.
Phố Bình An tuy rằng có vị trí địa lý không tệ, nhưng giá phòng cũng chỉ từ mấy vạn đến mười vạn.
Còn là có tiền cũng không có người bán.
Dù sao đồng ý bỏ ra mười vạn mua nhà, ai lại mua nhà cũ mà không mua nhà mới chứ? Lúc này mua nhà lầu mua biệt thự mới gọi là người thành công.
Tuy nói diện tích kiến trúc của Ký gia không nhỏ, ước chừng hơn ba trăm mét vuông.
Nhưng nội địa lúc này không tính cả vườn hoa và công quán vào giá phòng giống Hồng Kông. Vườn hoa cũng chỉ là quà tặng kèm theo nhà, giá cả bình thường thật ra chỉ hơn mười vạn.
"Cậu nhóc này giá cả không cao đâu, nhà này diện tích 160 mét vuông, còn là nhà ba tầng, ở tứ thế đồng đường cũng không thành vấn đề. Cậu mua được thì là kiếm được, nếu như không phải vội xuất ngoại đoàn tụ với con trai, nhà này chúng tôi còn tiếc bán."
Ký Hòa Bắc: "Mười bốn vạn, hôm nay sang tên xong luôn.”
Hòa Bắc không muốn phức tạp, không chỉ không cố ý ép giá, còn nâng giá thị trường lên một phần.
“……”
Tằng Quang Diệu mở miệng muốn trả giá.
Vợ bên cạnh hung hăng kéo ông ta một cái: "Lão Tằng, cứ như vậy đi, hôm qua con trai gọi điện thoại thúc giục chúng ta mau qua đó.”
Mười bốn vạn, đã là người ra giá cao nhất sảng khoái nhất trong nửa tháng nay.
Người môi giới chỉ mới ước tính mười hai vạn.
Giá đó không chỉ phải mài mấy tháng, còn phải trả một khoản phí môi giới.
Tằng Quang Diệu được vợ nhắc nhở, cũng ý thức được nên thấy tốt thì thôi.
Nhưng vẫn không cam lòng.
Một mặt ngại giá cả không tới chỗ mong muốn, một mặt lại không nhịn được hoài nghi đối phương sảng khoái như vậy, có phải là trong nhà có giá trị mà mình không biết hay không.
“...... Nhưng chuyện này, chém giá cũng quá độc ác rồi.”
“Đúng là có hơi tàn nhẫn, nếu không ông tăng chút nữa?”
“Cậu thêm hai vạn, đồ dùng trong nhà tôi giữ lại toàn bộ cho cậu.”
Sự tương tác giữa hai vợ chồng bị Ký Hòa Bắc để vào trong mắt.
Đứng dậy, làm bộ muốn đi: "Tôi không cần đồ dùng trong nhà, tôi hy vọng lúc nhận phòng thì trống không càng tốt. Tôi thấy hai vị rất do dự, vậy các người suy nghĩ trước đi, vừa lúc tôi sang sát vách xem thử.”
Nhắc tới sát vách, trong lòng hai vợ chồng không hẹn mà cùng căng thẳng, liếc mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi, sau khi Ngô Phương Nguyệt biết Tiểu Vĩ nhà mình lương tháng có thể lấy mấy ngàn đô la Mỹ, cũng định đưa Tề Duyệt ra nước ngoài du học.”
“Nếu như cậu ta nhìn trúng sát vách, vậy......”
“Chờ chút!”
"Mười bốn vạn, chúng tôi bán!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất