Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 31:

Trước Sau
Khúc Miêu Miêu tránh không đáp: "Vậy cậu nhớ nhé, không được lỡ hẹn.”

Tùng Kỳ vẫy tay mèo, cười đến ngây ngô: "Cậu hẹn tớ, có khi nào tớ thả bồ câu? Tớ khẳng định sẽ nhớ.”

Ánh mắt Khúc Miêu Miêu lóe lên.

Cắn môi do dự trong chốc lát, vẫn nói: "Ách, nếu như còn có người khác đi theo, cậu sẽ giận tớ à?"

“Bạn trai cậu cũng muốn đi cùng? Vậy thì tới đi.”

Không phải là làm bóng đèn sao, việc này cô rất quen.

Cô mới không có lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu.

Khúc Miêu Miêu: "Không phải anh ấy, là anh em tốt của anh ấy, kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy rất tốt, tớ nghĩ mượn máy ảnh một lần không dễ dàng, nhờ anh ấy làm người chụp ảnh.”

“……”

Nếu Tùng Kỳ không nhìn ra dụng ý của cô ta, vậy chính là thiểu năng trí tuệ.

Bỗng nhiên cảm thấy không biết nói gì.

“Miêu Miêu, cậu còn như vậy, tớ sẽ tuyệt giao với cậu!”

Lời này vừa nói ra, Khúc Miêu Miêu kinh ngạc.

Tùng Kỳ cũng ngây ngẩn cả người.



Kỳ thật sau khi lời nói ra khỏi miệng trong nháy mắt cô đã hối hận, chính mình không nên nói "tuyệt giao" tổn thương tình cảm hai người như vậy.

“...... Xin lỗi, tôi nói nặng lời.”

Khúc Miêu Miêu lại phản ứng rất lớn.

Dường như cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của Tùng Kỳ.

Cao giọng ồn ào: "Tớ biết ngay cậu là như vậy, khi chúng ta chơi thân cậu gì cũng nguyện ý nhường tớ, nhưng một khi cậu mất hứng thì có thể nói tuyệt giao thì tuyệt giao. Đối với Phùng Thư Thư là như vậy, khi hai người thân có thể mặc một cái quần, một chuyện nhỏ cãi nhau mà đã tới chết không qua lại với người ta, hiện tại đối với tớ cũng là như vậy. Tùng Kỳ, kỳ thật cậu mới là người không đủ mặt mũi làm bạn bè nhất.”

Tùng Kỳ quả thực bị mắng đến phát mộng.

Mình làm sao vậy?

Cậu giày vò tôi, tôi còn không thể oán giận một câu sao?

Nhường cậu, cũng là vì những thứ kia là chuyện nhỏ không quan trọng, để cả hai đều vui vẻ cớ sao không làm?

Có bạn trai là chuyện nhỏ sao?

Tại sao phải để cho tôi vì cậu an tâm mà tùy tiện chọn một người chứ?

Tôi nhặt rác à?

Còn cả Phùng Thư Thư, bị côn đồ quấn lấy không dám nói cho phụ huynh và giáo viên, cố ý lừa gạt cô tới ngõ nhỏ côn đồ chờ cô ta kia. Nếu không phải lúc ấy có người tốt bụng đi ngang qua, người bị bắt nạt sẽ thành mình.

Đây sao lại là chuyện nhỏ?

Cô chỉ là tuyệt giao với Phùng Thư Thư, vẫn còn thay cô ta bảo vệ bí mật mang thai đấy.



Đại khái đã nhẫn nại đã đến cực hạn, Tùng Kỳ không cố gắng giải thích nữa.

Mà tức giận nở nụ cười: “Khúc Miêu Miêu, cậu nói không có lý. Đây là lần đầu tiên cậu giới thiệu sao? Đây đã là lần thứ sáu trong kỳ nghỉ hè. Cậu để tay lên ngực tự hỏi, mấy lần trước tớ có nói chuyện với không, không cần giới thiệu bạn trai cho tôi, tôi muốn thuận theo tự nhiên tự mình tìm, mỗi lần cậu đều đồng ý hay lắm, lần sau lại tìm cớ gạt tôi ra ngoài, tôi nổi giận trước mặt bạn cậu sao? Lần nào không phải lén nói. Tôi coi cậu là chị em tốt, mới có thể bị cậu lừa gạt đi ra ngoài, hiện tại cậu nói tôi không đủ mặt mũi làm bạn, rốt cuộc ai không đủ mặt mũi?"

Khúc Miêu Miêu cười nhạo: "Giúp cậu giới thiệu bạn trai còn không tốt sao? Ở nhà máy của cô có thể quen biết người đàn ông nào có điều kiện tốt chứ? Người tôi giới thiệu cho cô không phải là sinh viên đại học có tiền đồ tươi sáng, mỗi người đều có tiềm lực à. Con ngươi của cô trên đầu không phải chê người này lùn thì cũng chê người kia khó coi. Tùng Kỳ, cô đúng là nông cạn, cô chỉ là chê người ta bây giờ nghèo thôi đúng không.”

Ngọn lửa trong lòng Tùng Kỳ bùng lên.

Ở nhà máy thì sao?

Trong nhà máy thấp hơn sinh viên đại học của cô một bậc à?

Tùng Kỳ vừa trải qua việc bị sinh viên đại học thay thế nên tâm tư rất mẫn cảm, vừa nghe đến những lời này trong nháy mắt nổi trận lôi đình, ngay cả nửa câu sau có tính hạ thấp mạnh hơn cũng không chú ý.

Bắt đầu lật nợ cũ kiểu học sinh tiểu học.

"Lúc tôi cho cậu mượn quần áo, cho cậu mượn đồ trang điểm, sao không nói tôi không đủ mặt bạn bè?"

Khúc Miêu Miêu trả lời lại một cách mỉa mai: "Lúc cậu cầu xin tôi cho cậu chép bài tập, thái độ không phải cũng rất tốt sao?"

“Vậy cô hẹn hò với bạn trai sau lưng mẹ cô, lúc liều mạng muốn tôi yểm trợ còn chị em ruột mà gọi đấy.”

“Đúng rồi, bảo cậu yểm trợ, kết quả không biết làm gì khiến Hồ Châu thích cậu, chia tay với tôi.”

Hồ Châu là bạn trai đầu tiên của cô ta.

Gặp Tùng Kỳ một lần đã muốn chia tay với cô ta, việc này khiến Khúc Miêu Miêu nhớ hơn hai mươi năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau