Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 36:

Trước Sau
Đột nhiên...

Quen thuộc, thanh âm dễ nghe đến mức làm lỗ tai ngứa ngáy theo chút gió nhỏ truyền đến bên tai.

Cả người Tùng Kỳ chấn động, chân phải đập mạnh xuống đất.

Nửa người trên nhanh chóng xoay chuyển chín mươi độ, nhìn về phía hành nhân phía sau.

Một cao một thấp, nhìn bóng lưng tựa như là hai nam thanh niên, vừa đi vừa nói chuyện, phương hướng đi vừa vặn là khu nhà Bình An Nhị.

Trong đó người thấp hơn chút mặc áo sơ mi màu xanh đậm thêm âu phục, dựa vào cách ăn mặc phán đoán công việc của đối phương hẳn là rất có thể diện.

Người kia cao vài cm.

Chân dài hơn vị kia lại mặc một cái áo T - shirt bị rách lại dính bụi thêm quần cộc toàn vết xi măng bẩn trên đường cái cũng có thể nhìn thấy được, trên chân lê một đôi dép lê dính cát và xi măng, trên bắp chân cũng có chút bùn đất.

Chắc là công nhân xây dựng?

Tùng Kỳ cố gắng so sánh hai người này với bóng dáng nói "Xin lỗi, không nhịn được" đêm đó.

Đêm đó, đối phương dựa vào cột điện, chân cong lên, tràn ngập cảm giác không câu nệ tiểu tiết......

Là người quần dính đầy bùn cát?

Tùng Kỳ vội quay đầu xe đạp, quyết định tiến lên bắt chuyện xác nhận thử.

Nếu tướng mạo đối phương rất xứng với giọng nói của anh, cô sẽ mời anh làm thêm kiếm thêm thu nhập, nhất định có thể khiến Khúc Miêu Miêu tin phục.

Nếu như bộ dạng bình thường, vậy cô cũng muốn làm bạn với anh, sau này muốn nghe giọng anh, thì mời người ra chơi.

Thế nào cũng không thiệt thòi, không phải chỉ là mặt dày làm chuyện ngượng ngùng thôi sao?

Khương Bình cũng là cô chủ động đến gần mới trở thành bạn bè, chuyện này cô rất am hiểu!



Tùng Kỳ tràn đầy tự tin.

Hai người chân dài nhưng đi không nhanh, Tùng Kỳ đi theo với tốc độ chậm nhất.

Trong đầu không ngừng tập luyện chờ câu đầu tiên nên nói thế nào, đối phương mới sẽ không coi mình là nữ lưu manh hoặc là người không đứng đắn.

Cô đi theo rõ ràng như vậy, Vương Phụng Tùng không phát hiện ra, nhưng Ký Hòa Bắc là người nào, vì cuộc sống mà lăn lộn vài năm.

Gần như ban đầu đã nhận ra.

Anh lo lắng là kẻ thù cũ ở Hồng Kông tìm tới, bảo Vương Phụng Tùng đến quầy bán đồ vặt đối diện đường cái mua thuốc lá.

Mục tiêu của Tùng Kỳ vốn là một "công nhân" nào đó.

Người đàn ông mặc âu phục rời đi thì rời đi, không quan trọng.

Cô chỉ liếc mắt rồi tầm mắt thu hồi lại, hít sâu, sau đó mãnh liệt đạp xe.

Vốn dĩ cách khoảng mười thước nhanh chóng rút ngắn.

Cơ bắp Ký Hòa Bắc căng thẳng, không quay đầu lại, nửa thân thể ẩn núp dưới tàng cây, tựa như thợ săn chờ đợi con mồi xuất kích.

Ky......

Ký Hòa Bắc nín thở, chỉ thấy xe đạp dừng lại bên cạnh.

Chân dài của cô gái dáng người xinh đẹp chống xuống đất.

Nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt là kinh diễm không chút che giấu: "Vậy, vậy... à kia, anh em, nhận việc riêng không?"

Đồng tử Tùng Kỳ phóng to, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Con ngươi cô nhìn chằm chằm mặt đối phương cũng đang không nhúc nhích, vẻ mặt đang viết "Oa, đẹp trai quá, đẹp trai quá".

Nhưng ánh mắt cô lại rất trong suốt, giống như nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp, chỉ là thưởng thức mà không chứa một tia tính toán mơ ước.



Khuôn mặt tuyệt mỹ có tính công kích mười phần, vừa lớn tiếng nhìn Ký Hòa Bắc, vừa cẩn thận từng li từng tí đến gần, tương phản lớn đến mức khiến người ta trố mắt.

Tâm cảnh giác của Ký Hòa Bắc thoáng buông lỏng, nhưng đôi mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm Tùng Kỳ.

Giống như Tùng Kỳ cảm thấy giọng nói của Ký Hòa Bắc rất dễ nghe, có chút ký ức, anh cũng nhớ kỹ cô.

Dù sao cũng có thể dùng tiếng nũng nịu làm nũng, đúng lý hợp tình nói muốn có thêm vài người bạn trai để mọi người cùng nhau chia sẻ áp lực nuôi dưỡng cô!

Nhưng nhận ra cũng không có nghĩa là người trước mắt này an toàn.

Rất có thể là có người tra được tung tích của anh, cố ý an bài người đến sử dụng mỹ nhân kế.

Lúc trước khi anh rời HongKong trở về nội địa đã phá hỏng hai vụ "mua bán" lớn của ông chủ Lý, tuy nói an bài khâu giả chết, nhưng có gió thổi qua tất để lại dấu vết, bị tra được hướng đi cũng có thể.

...... Chỉ là, với tác phong diệt khẩu của ông chủ Lý, sẽ có kế hoạch phức tạp như vậy sao?

Không phải nên trực tiếp tìm mấy tên liều mạng xông lên dao trắng đi vào dao đỏ ra, không cho anh chút đường sống để giãy dụa sao?

Ký Hòa Bắc lâm vào trầm tư.

Tùng Kỳ thấy anh thật lâu không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn mình, sống lưng có hơi lạnh lẽo.

Không biết tại sao, trong đầu trong nháy mắt liên tưởng đến cơn rắn lớn vây khốn con mồi.

Hách!

Nhất thời bị tưởng tượng của mình dọa cho giật mình.

Trong lòng cũng bồn chồn.

Nhưng sợ thì sợ, đối mặt với "diễn viên" thích hợp như vậy, muốn để cô không cố gắng một phen đã xám xịt chạy đi tuyệt đối không có khả năng.

Tùng Kỳ liếm liếm môi, trong lòng tự cổ vũ cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau